FB: chăm chỉ team - Qua chơi với mị nha
Lục An An đến khiến cho Thịnh Hành vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ, cũng làm cho Du Nguyên cảm thấy bất ngờ.
Lúc Thịnh Hành ra khỏi phòng nghỉ, có không ít người nhìn Lục An An với vẻ tò mò.
Trong đoàn làm phim này các nhân viên công tác đều là người nước ngoài, Thịnh Hành và Lục An An cũng lớn mật hơn một chút, huống chi còn có Du Nguyên ở đây, từ lúc Lục An An xuất hiện, Du Nguyên đã đánh tiếng với những người khác.
Lục An An cũng ngụy trang cho mình rất kín đáo, coi như mọi người có nhận ra cô thì cũng không cần lo lắng quá nhiều.
Huống chi, cũng chưa chắc là chuyện này sẽ bị lộ.
Thịnh Hành đi qua khu vực đóng phim, Du Nguyên nhìn cô, cười cười: "Anh thật không ngờ em sẽ tới đấy.”
Lục An An nhìn anh: "Anh Du."
Du Nguyên khoát khoát tay: "Không cần ngại, em đến tham ban là chuyện hoàn toàn bình thường."
Anh nói: "Huống chi Thịnh Hành đã nói với anh từ trước rồi, muốn anh chuẩn bị sẵn sàng bất cứ lúc nào các em sẽ công khai.”
Lục An An bật cười: " Chắc cũng không đến mức đó đâu."
Du Nguyên: "Một mình em tới à, sao không để Đường Nghi đi cùng?”
Lục An An: "Làm phiền chị Nghi cũng không tốt lắm ạ. Em muốn chị ấy được nghỉ ngơi.”
Du Nguyên hiểu rõ: "Ngược lại cũng đúng."
Hai người ở cạnh nhau trò chuyện, Lục An An quay đầu nhìn khu vực quay phim ở một bên khác.
ở đây có khá nhiều người, cũng có không ít người quay đầu đánh giá Lục An An.
Đối với Thịnh Hành, có rất nhiều người trong này biết tới anh, cũng biết Thịnh Hành ở trong nước có địa vị gì, từ sau khi anh vào đoàn làm phim đến giờ ngoại trừ hai người đã có tuổi từng tưới tham ban anh ra cho đến giờ chưa từng có cô gái nào tới, Lục An An vừa xuất hiện liền nhận về không ít sự tò mò của mọi người.
Lục An An rất thoái mái đứng đấy đón nhận sự đánh giá từ tứ phía.
Cô nhìn chằm chằm không chớp mắt một bên khác, nghe các yêu cầu của đạo diễn, nhỏ giọng thầm thì với Du Nguyên: "Đạo diễn này yêu cầu cũng cao quá đi.”
Du Nguyên gật đầu đồng ý: "Đây chính là chênh lệch của hai nước, sau một thời gian ma luyện ở chỗ này, nhất định lúc về nước Thịnh Hành sẽ có tiến bộ rất lớn."
Lục An An gật đầu: "Đến lúc đó khẳng định sẽ có càng nhiều người tán thành kỹ thuật diễn của anh ấy.”
Vừa nghĩ tới sau khi về nước Thịnh Hành sẽ càng ngày có càng nhiều fans, Lục An An cũng thấy rất vui vẻ, là sự vui sướng thật sự xuất phát từ nội tâm.
Tuy bây giờ cô là bạn gái của Thịnh Hành, nhưng cô cũng không quyên mất ước nguyện ban đầu khi cô thích Thịnh Hành, cô là một fans sự nghiệp đó nha.
Cô muốn sự nghiệp của Thịnh Hành có thể càng lúc tốt hơn , hi vọng anh có thể nâng cao được một bước, hi vọng antifans của anh theo thời gian sẽ ít đi, không muốn xung quanh anh xuất hiện những tin tức linh tinh bôi nhọ kia, không muốn thấy sự nghi ngờ cccc antifans với năng lực và kỹ thuật diễn của anh, cô muốn bọn họ không còn lời nào để chê trách anh nữa mới tốt.
Cô xem một lát, thấy Thịnh Hành lại một lần nữa phải diễn lại cảnh quay lúc nãy, Lục An An vừa cảm thấy đau lòng lại vừa có chút kích thích.
Đạo diễn này rất cẩn thận.
Chỉ một phân cảnh nhưng ông ấy cũng muốn quay đi quay lại rất nhiều lần, thật sự là một người cực kỳ có kiên nhẫn.
Đợi đến lúc Thịnh Hành quay xong hết các phân cảnh của mình hôm nay đã là ba giờ chiều.
Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô, không nhìn thấy vẻ mệt mỏi trong đôi mắt của cô.
Anh cười cười: "Muốn đi loanh quanh đây xem không?”
Lục An An gật đầu: “Có ạ, nhưng anh có muốn về nghỉ một chút không ạ?”
"Không cần."
Thịnh Hành thong thả nói: “Anh đi với em.”
“Vâng.”
Du Nguyên tự biết thân biết phận không làm kỳ đà cản mũi, khoát tay áo một cái liền đi trước.
Thịnh Hành không đưa Lục An An tới chỗ nào đặc biệt, anh chỉ đưa cô tới những chỗ trong khoảng thời gian này lúc anh đóng phim đã từng tới.
Anh đưa cô tới một quán cà phê nhỏ có mùi vị không tệ lắm, Lục An An và Thịnh Hành cùng nhau ngồi uống cà phê, sau đó anh dẫn cô tới ngắm một đài phun nước mà trước đó anh đã từng quay một phân cảnh ở đó.
Buổi chiều ở đây mặt trời rất chói, hai người ngồi trong quán vừa uống cà phê vừa ngắm nhìn khung cảnh qua cửa sổ sát đất, còn cảm thấy rất thú vị.
Trên quảng trường lớn có không ít bồ câu, du khách ở đây không nhiều, dáng vẻ ai nấy đều rất nhàn nhã, không nóng không vội, mọi người đều rất hưởng thụ quãng thời gian ở chỗ này.
Lục An An không thể không khâm phục điểm này của người nước ngoài, bọn họ cứ như sẽ vĩnh viễn không gấp gáp, khi làm bất cứ việc gì đều giữ được một tâm trạng bình tĩnh.
Sau khi dạo quanh một ngoài vòng phim trường với Thịnh Hành, Lục An An lại đi theo Thịnh Hành về khách sạn.
"Hôm nay có phải về không?”
Lục An An: "... Phải về ạ."
Cô sờ sờ mũi, nói: "Ngày mai em phải cùng chị Úc Trúc xem triển lãm nữa."
Thịnh Hành "Ừm " một tiếng, xoa xoa đầu của cô: “Vậy để anh đưa em về nhé.”
Lục An An lắc đầu: "Không cần đâu không cần đâu, em có thể tự về được mà, chỗ này cũng không quá xa nhà chị Trúc.”
Thịnh Hành vẫn cảm thấy không yên tâm.
Anh khẽ cười, nhìn Lục An An: "Đừng từ chối anh, để em về một mình anh thấy không yên tâm."
Anh suy nghĩ một chút: "Ăn xong bữa tối rồi anh đưa em về.”
“Vậy, sau đó anh về thế nào?”
Thịnh Hành ngẫm ngh, nói: "Sáng sớm ngày mai anh lại về khách sạn, chiều mai anh mới có cảnh quay.”
Lục An An rối rắm vài giây, không tiếp tục cự tuyệt nữa.
“Vâng ạ.”
Hai người cứ quyết định như thế.
Sau khi ăn xong cơm tối, cũng không biết Thịnh Hành mượn được một chiếc xe ở đâu, đích thân lái xe đưa Lục An An về.
Trước khi lên xe, Lục An An còn không quên hỏi: "Anh có bằng lái ở đây không?"
Thịnh Hành: "Ừm, anh có bằng lái quốc tế, em yên tâm đi."
Lục An An yên tâm hơn hẳn.
Ban đêm trên đường có rất nhiều xe, đường đi hơi tắc một chút.
Lục An An quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, điểm khác biệt của nước ngoài và trong nước chính là, hai bên đường bọn họ đi có thể nhìn thấy những bãi cỏ mênh mông màu xanh lục, cỏ xanh nhìn như một tấm nệm mượt mà, vô cùng xinh đẹp.
Bầu trời đêm ở đây cũng rất đẹp.
Nhưng tổng thể thì cô vẫn thích đất nước của mình hơn.
Nếu như phải so sánh thì đất nước của mình có cảm giác ấm áp hơn, thận chí còn có hương vị của gia đình.
Ở nơi nước ngoài này có chút quạnh quẽ lạnh lẽo.
Lúc vào trong nội thành, trên đường đã không còn một ai.
Lục An An vừa nhìn đường phố vừa tán gẫu với Thịnh Hành: "Còn mấy ngày nã phim của anh đóng máy thế?"
Thịnh Hành: "Nếu không có chuyện gì đột nhiên xảy ra thì khoảng ba ngày nữa.”
Anh nhìn Lục An An: "Bây giờ em về?"
Lục An An: "Em cũng không vội, mấy ngày nữa chưa có công việc, chắc có thể ở đây chơi thêm mấy ngày."
Thịnh Hành nói thẳng: "Vậy bây giờ đóng máy em sẽ qua chỗ em, về cùng em nhé.”
“Vâng ạ.”
Sau khi đưa Lục An An an toàn về tới cửa nhà, Thịnh Hành nhéo nhéo khuôn mặt của cô, cười một cái nói: "Hôm nay anh rất vui."
Lục An An: "Em cũng vậy.”
Thịnh Hành nhìn ra ngoài, thấy Đường Nghi đi tới đón cô thì lên tiếng chào hỏi.
"Chị Nghi, giao người cho chị đấy.”
Đường Nghi: "Em còn phải đi về à?"
Thịnh Hành: "Không về, đêm nay em sẽ ở khách sạn gần đây.”
Đường Nghi liếc nhìn ánh mắt lưu luyến không rời của Lục An An, dở khóc dở cười nói: "Được rồi, An An chắc chưa muốn đi ngủ đâu.”
Chị ngẫm nghĩ, nói: "Bọn chị vừa tới, còn chưa được đi đâu chơi đâu, nếu như thầy Thịnh chưa thấy mệt thì dắt An An đi vòng vòng chỗ này chơi đi."
Chuyện tốt như vậy Thịnh Hành tự nhiên sẽ không cự tuyệt.