Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 291

Chương 291 -
Chương 291 -

FB: chăm chỉ team - Qua chơi với mị nha

Lục An An hơi sửng sốt, có chút xấu hổ lúng túng cười cười: "Ừm, chào mọi người.”

Hai fans kia nhìn cô, kinh ngạc hỏi: "Bọn mình còn tưởng cậu đang nghỉ ngơi cơ, cậu đi ra nước ngoài chơi à?”

Lục An An ngẫm nghĩ vài giây, cười nói: "Ừ, cứ coi như thế đi, các bạn thì sao?"

“Bọn mình đi du lịch."

Lục An An gật đầu: "Vậy các bạn nhớ chú ý an toàn nha, hai bạn đi cùng nhau à?”

“Ừ ừ, chẳng qua ở bên kia có bạn học chờ bọn tớ tới nữa.”

tuổi tác của Lục An An không sai biệt lắm với hai cô gái đó, ban đầu hai người kia còn rất kích động suýt nói lắp, một lát sau nhìn thái độ của Lục An An rất thoải mái thì dần dần cứ như nói chuyện với một cô bạn hàng xóm vậy, nói cười rất rôm rả.

Đường Nghi cũng không ngăn cản cô, có đôi khi giữa fans và nghệ sĩ cũng không cần tạo một khoảng cách quá xa xôi, huống chi là người như Lục An An thì lại càng không cần.

Kể từ ngày Lục An An tiến vào làng giải trí cho tới nay đều không tạo ra cho người ta loại cảm giác có khoảng cách quá xa, cô chỉ như một cô gái nhỏ bình thường, nhận được sự quan tâm của mọi người như một cô em gái nhỏ.

Dọc theo đường đi, Lục An An cũng không thấy nhàm chán, giữa đường còn ngủ được một giấc, xem thêm một một bộ phim điện ảnh của Thịnh Hành, thỉnh thoảng lại nói chuyện với hai cô nàng fans hâm mộ ở bên cạnh, thời gian cứ thế trôi qua.

Lúc tới nơi, Úc Trúc tự mình đến sân bay đón cô.

Sau khi dặn dò fans giữ cẩn thận xong Lục An An mới đi ra ngoài.

Sau khi lên xe, Lục An An nhìn Đường Nghi nói: "Suýt chút nữa em còn tưởng mình đã bị lộ rồi chứ.”

Đường Nghi: "Công khai cũng không sao, dù sao chuyện em làm cũng không phải là chuyện xấu.”

Úc Trúc cũng gật đầu: "Đúng vậy, như vậy em sẽ được biết thêm là một nhà thiết kế nổi tiếng nữa đó.”

Lục An An bật cười, nhìn hai người: "Cái gì chứ? Nhà thiết kế nổi tiếng?” Cô không nhịn được cười nói: “Đây là … Nổi tiếng ở chỗ của chị thôi.”

“Cũng như nhau mà.”

Úc Trúc nói: "Em chớ xem thường mình, hiện tại công ty của chúng ta càng ngày càng lợi hại đó, thương hiệu cũng được kha khá người biết đến rồi, các mẫu thiết kế của em rất được yêu thích đó.”

“Vậy ạ?”

“Sáng mai sẽ dẫn em tới công ty xem một vòng, xem rồi em sẽ biết.”

Lục An An nhướng mày: "Vâng ạ."

Cô gửi tin nhắn cho Thịnh Hành xong hai người mới theo sau đi tới chỗ Úc Trúc đã sắp xếp trước cho mình.

Lần này tới, Lục An An không ở trong khách sạn nữa mà Úc Trúc mời Lục An An cùng Đường Nghi tới nhà mình ở, trước đó Lục An An đã từ chối hai lần rồi nên lần này cũng không cự tuyệt nữa.

Nếu còn từ chối nữa thì sẽ không tốt lắm.

Ngày đầu tiên đến nơi, Lục An An nghỉ ngơi cả một buổi chiều, đến tối mới cùng tụ tập một chỗ với Úc Trúc, hai người thảo luận thiết kế cho quý tiếp theo.

Lục An An trong con đường thiết kế thời trang vẫn luôn có nhiệt tình và ý tưởng của riêng mình.

Úc Trúc cũng rất thích những ý tưởng của cô, kể cả có thất bại thì cô cũng có dũng khí làm lại, không giống như rất nhiều người, vì sợ thất bại, sợ gặp đả kích nên không dám làm.

Nhưng Lục An An không giống vậy.

Hai người trò chuyện đến tận đêm khuya mới ngủ.

Sáng sớm hôm sau, Lục An An đã dây, cô đã nói trước với Đường Nghi là mình muốn đi tham ban Thịnh Hành.

Chỗ Thịnh Hành đóng phim cách nơi này không xa, đi ô tô tới chỉ mất hai giờ đường xe.

Đường Nghi không yên tâm để cô đi một mình, cứ muốn đi cùng cô.

Lục An An bảo đảm nói: "Chị Nghi, em đảm bảo sẽ không sao đâu mà, chị cũng biết mà, tiensg anh của em rất khá, nếu như thật sự không tìm được chỗ đó em nhất định sẽ gọi điện thoại cho chị và chị Trúc."

Đường Nghi: "Nhưng mà anh của em đã giao em cho chị, chị thật sự k yên tâm để em đi một mình.”

Lục An An vỗ vỗ bả vai chị ấy: “Chị đừng lo mà, em sẽ không có việc gì đâu, nhất định bình an ra ngoài thì sẽ bình an trở về."

“Vậy lúc nào em cũng phải giữ liên lạc với chị đó nhé!”

“Vâng ạ.”

Đường Nghi nhìn cô: "Có muốn chị báo với Thịnh Hành một tiếng trước không?"

“Không cần đâu ạ.”

Lục An An không quá chắc chắn, nói: "...Em muốn cho anh ấy một niềm vui bất ngờ."

Đường Nghi không có biện pháp nào với cô, chỉ có thể thuận theo ý cô.

“Chia sẻ vị trí của em cho chị đi, chị muốn bất cứ lúc nào cũng biết em ở đâu."

“Vâng ạ.”

*

Thịnh Hành đang ở đoàn làm phim đóng phim, quãng thời gian này vẫn luôn ở đây không đi đâu.

Anh không đóng nam chính, chỉ là một vai phụ nhưng đạo diễn phim này yêu cầu rất cao, tất cả mọi thứ đều là đã tốt còn muốn tốt hơn, mỗi chi tiết nhỏ đều được ông kiểm tra vô cùng nghiêm khắc.

Mặc dù mệt nhưng Thịnh Hành lại cảm thấy không hề tệ, còn thấy rất đáng.

Có rất nhiều đạo diễn không có nhẫn nại để quay đi quay lại một cảnh quay, cứ bứt rứt mãi với một tình tiết phim.

Làm việc với một người như vậy, anh rất sẵn lòng.

Cảnh quay hôm nay anh đã phải suy nghĩ cân nhắc liên tục nhiều lần mới có thể thông qua.

Thịnh Hành vừa diễn xong đi xuống, Du Nguyên liền săm soi nhìn anh.

“Sao thế?”

Thịnh Hành cảm nhận được ánh mắt của anh ấy, có chút ngạc nhiên: "Em có gì à?”

Du Nguyên: "Không có gì."

Anh ấy liếc nhìn khoảng không: “Dựa vào tốc độ này của em, chắc chỉ cần mấy ngày nữa là đóng máy được rồi nhỉ?”

Thịnh Hành nở nụ cười: "Vâng.”

Du Nguyên: "Vậy thì được."

Anh ấy cũng là thấy Thịnh Hành sắp tới ngày đóng máy mới tới đây, trước đó đều là Dương Dương ở đây với Thịnh Hành.

Thịnh Hành uống một hớp nước, , nhìn anh ấy: "Điện thoại di động của em đâu?”

Du Nguyên: "Tìm điện thoại di động làm gì?"

Thịnh Hành: "Anh quản em?"

Du Nguyên chậc chậc hai tiếng, đưa điện thoại di động cho cho anh: “Anh còn không hiểu em chắc, em muốn tìm An An chứ gì.”

Nghĩ nghĩ, anh ấy tò mò hỏi: "Em và An An cách nhau nhiều tuổi như vậy, lúc em ở bên em ấy có khi nào có cảm giác không thoải mái không?”

Thịnh Hành không lên tiếng.

Du Nguyên lầm bầm lầu bầu nói: "Ví dụ như, cảm thấy mình không phải là con người chẳng hạn, em có thấy thế không?”

Thịnh Hành: "..."

Anh lạnh lùng trừngmắt nhìn Du Nguyên: "Không có."

Du Nguyên hơi nhướng mày, rất lạnh nhạt “Ồ” một tiếng cảm khái nói: "Vậy thật đúng là đáng tiếc."

Thịnh Hành vừa định nói chuyện, ở cửa ra vào đột nhiên truyền đến một âm thanh có chút quen thuộc.

Anh và Du Nguyên đối diện nhìn nhau, hai người đồng loạt quay đầu lại.

Vừa quay đầu, nhân viên công tác cách đó không xa liền hô lên: "Thịnh! Có người tìm cậu này."

Không cần người kia gọi, Thịnh Hành đã thấy người xuất hiện ở trước mặt.

Hai người nhìn nhau một cái, Lục An An vừa định giơ tay lên muốn chào anh, Thịnh Hành đã cất bước đi về hướng này.

Một giây sau, Lục An An bị anh kéo tay lại.

"Thịnh... Thịnh Hành?"

Thịnh Hành "Ừm " một tiếng: "Anh đây."

Lục An An nhìn dáng vẻ gấp gáp kéo cô đi của anh, kinh ngạc không thôi: "Anh muốn dẫn em đi đâu thế?”

Thịnh Hành thoáng ngừng một lát, đáp lại: "Tùy tiện đi dạo."

"... ?"

Lục An An theo sau Thịnh Hành đi tùy tiện đi dạo, còn chưa xác định được đâu là đâu đã bị…. Thịnh Hành kéo vào trong phòng nghỉ ngơi của anh.

Lục An An nhìn cánh cửa được anh khóa lại, còn chưa kịp phản ứng lại, Thịnh Hành đã cúi đầu hôn xuống.

Lông mi cô khẽ run run, a một tiếng, đón nhận nụ hôn của anh.

Phòng nghỉ ngơi của anh không rộng, lúc Lục An An vừa vào còn cảm thấy hơi lạnh, nhưng lúc này... lại cảm thấy nóng từ trong tim.

Cô nắm chặt quần áo của Thịnh Hành, không hiểu sao anh lại đột nhiên xung động như thế.

Một hồi lâu sau, Thịnh Hành mới thả cô ra, lại hôn lên bờ môi hồng nhuận của cô một cái rối mới khàn khàn hỏi: "Sao tới mà không báo cho anh biết trước?"

Lục An An cười, đôi mắt lóe sáng nhìn vào anh: “Muốn cho anh một sự kinh ngạc nha, anh có thích không?"

Thịnh Hành nhìn bờ môi tươi cười của cô, không nhịn được kéo cô lại hôn một cái nữa: "Thích."

Bình Luận (0)
Comment