Chương 316
Editor và Beta: Khánh Linh
Có phải là fans giả hay không tạm thời không biết, nhưng tất cả mọi người ai mà chẳng muốn xem bát quái, chuyện này thì hoàn toàn không đổi.
Lục An An dương dương tự đắc cầm theo mấy câu hỏi mà tổ tiết mục đưa cho đi tới căn nhà của Lục Diên bên kia.
Bởi vì cân nhắc đến việc mọi người vừa mới tới cần thích ứng, hơn nữa Thịnh Hành từ xa bay tới lát nữa mới tới nơi, cho nên tổ tiết mục tạm thời còn chưa sắp xếp nhiệm vụ cho mọi người.
*
Lúc Lục An An tới nơi, Lục Diên liếc mắt nhìn cô: "Đến tìm ai?"
"Tìm hai người các anh nha."
Lục Diên: "Tổ tiết mục giao nhiệm vụ cho em rồi?”
Lục An An trợn to mắt nhìn anh: “Anh, anh là thầy bói à?”
Lục Diên lạnh nhạt nói: "Anh thì không, nhưng trong tay em đang cầm thẻ nhiệm vụ.”
Lục An An: "..."
Các fans nhìn vẻ mặt của đứng hình cô gái nhỏ, cười ra nước mắt.
An An này thật là, chỉ riêng cái dáng vẻ kia của cô thôi còn muốn phỏng vấn anh vả và chị Nhược Tinh của cô như thế nào nha! !
Lục An An hoàn hồn, chào Lâm Nhược Tinh: "Chị Nhược Tinh, có phải là em đã quấy rầy tới anh chị rồi không?”
Lâm Nhược Tinh: "Còn đang livestream mà, quấy rầy cái gì chứ.”
Lục An An: "Ừa, em cũng đoán được hai người sẽ không làm ra chuyện gì không thể cho trẻ em coi đâu mà.”
Các fans: ? ? ?
An An, cô cẩn thận nói lại xem, chuyện không làm ra lúc livestream rốt cuộc là chuyện gì!
Lục An An cười hì hì, sau khi ăn hoa quả Lâm Nhược Tinh đưa tới, nheo mắt nhìn hai người, nói: "Tổ tiết mục phái em tới làm một nhiệm vụ.”
“Là gì vậy?”
Lục An An buông tay,
dáng vẻ rất uất ức: "Em phải phỏng vấn anh chị đó, bên tổ tiết mục còn nói nếu không phỏng vấn được thì… trưa nay sẽ không cho em ăn cơm."
Lục Diên rất bình tĩnh, trong miệng Lâm Nhược Tinh còn nhét một quả nho, vừa nhai vừa nói: "Ừm, vậy em có thể tới chỗ chị ăn ké nha.”
Lục An An: "..."
"Ngoại trừ không cho em ăn cơm ra đạo diễn còn nói sẽ đưa ra trừng phạt nữa đó."
“Trừng phạt gì vậy?”
“Bọn họ không có nói.”
Lục An An hấp háy mắt: "Em đoán là nếu em không phỏng vấn được anh chị thì đạo diễn sẽ không cho Thịnh Hành xuất hiện luôn, anh à~, lẽ nào anh cam lòng để em một mình tham gia gameshow hẹn hò mà không có đối tượng sao?"
Lục Diên không hề bị lay động, liếc mắt nhìn cô: "Em không có đối tượng cũng có thể tự choi vui vẻ.”
Lục An An nghẹn họng.
Lâm Nhược Tinh ở bên cạnh phì cười.
Các fans bị cuộc đối thoại của hai anh em chọc cười gần chết.
Vì sao bọn họ lại có thể buồn cười như vậy.
Lục An An nói cái gì, Lục Diên giống như cũng đều có biện pháp phá chiêu.
Đây quả nhiên là hai anh em tương ái tương sát! ! !
Lục An An không nói nữa, ngược lại bắt đầu nhìn Lâm Nhược Tinh.
"Chị Nhược Tinh ~."
Lục An An miễn cưỡng nặn ra một giọt nước mắt: "Chị nhẫn tâm nhìn em không có đối tượng mà quay gameshow này sao~ ?”
Cô nói: "Em mà không có ai thì sẽ tới náo loạn chỗ anh chị đó, lúc đó hai người sẽ không thể ân ân ái ái được nữa đây, anh chị không cảm thấy rất phiền sao?"
Lâm Nhược Tinh: "Thực ra còn tốt."
Cô ấy nhìn Lục An An nói: "Dù sao bọn chị cũng không thiếu hai ngày này để show ân ái."
Lục An An không còn gì để nói.
Cô trầm mặc vài giây, nhìn Lục Diên, nói: "Anh! Hôm nay nếu như anh không chịu nhận phỏng vấn của em thì sau khi về nhà em sẽ ngủ với chị Nhược Tinh!"
Lục Diên: "..."
Lâm Nhược Tinh: "Khụ khụ khụ!"
Các fans: ? ? ?
[ Ha ha ha ha ha ha Lục An An thật là một thiên tài mà. ]
[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha buồn cười quá. ]
[ Chắc chắn bây giờ Lục Diên đang hoài nghi cuộc đời, đây tuyệt đối không phải em gái ruột. ]
[ Ha ha ha ha ha ha buồn cười quá, An An, có phải là em đã biết quá nhiều chuyện rồi hay không! Thậm chí cả chuyện bọn họ có ngủ chung với nhau hay không mà em cũng biết, đúng thật là đứa nhỏ lém lỉnh. ]
[ Ha ha ha ha ha Lục Diên không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ không thể ôm vợ ngủ! ]
[ Cười chết mị rồi. ]
[ Mị cảm thấy Lục Diên sẽ đồng ý. ]
Quả nhiên, một giây sau, Lục Diên nhận thua.
Anh nhìn Lục An An: "Được rồi được rồi, anh chiều em vậy, em có mấy câu hỏi?”
"Hai mươi ạ.”
Lục Diên: "Tổ tiết mục thật sự quá hung ác."
Lục An An gật đầu: “
Đúng vậy, em sẽ ở bên anh hết sức mắng tổ tiết mục."
Đạo diễn tại hậu trường: ? ? ?
Lâm Nhược Tinh ở bên cạnh cười không đáp lại được cô, nhìn Lục An An nói: "Đến đây đi đến đây đi, dù sao sớm muộn gì cũng tới.”
Lục An An nhìn hai người: "Anh chị nhớ chuẩn bị sẵn sàng nha, nếu như trả lời không giống nhau thì có thể sẽ phải chịu trừng phạt đó."
Lục Diên và Lâm Nhược Tinh gật đầu.
"Biết rồi."
Lục An An đọc thẻ câu hỏi tổ tiết mục đưa cho mình, thật đúng là không phải là chuyện người làm mà.
Nếu không phải là bởi vì cô cũng tò mò muốn hóng chuyện thì cô còn lâu mới tới đây hỏi mấy cái này.
“Câu hỏi đầu tiên… Hai người bắt đầu hẹn hò từ bao giờ?”
Lục Diên và Lâm Nhược Tinh liếc mắt nhìn nhau, song song sờ sờ mũi.
"Phải nói thật à?"
"Đúng vậy."
Lâm Nhược Tinh cười nói: "Tôi nói trước nha, mọi người không được học theo bọn tôi nha, bọn tôi hẹn hò từ lúc học trung học phổ thông."
Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng lóng lánh: “Là ai theo đuổi ai vậy?"
Lâm Nhược Tinh vừa định nói, Lục Diên đã lên tiếng: “Anh theo đuổi cô ấy.”
Lục An An: "Ồ?"
Cô tiếp tục bát quái: "Sau đó thì sao, anh theo đuổi bao lâu thì chị Nhược Tinh mới đồng ý?”
Lâm Nhược Tinh cười: "Không phải, là chị theo đuổi anh của em, chắc là cũng được một khoảng thời gian, sau đó thì tự nhiên mà ở bên nhau thôi.”
"Tự nhiên như thế nào ạ?”
Lục An An không hổ là một nhân viên bát quái xứng chức, rất nhanh miệng hỏi: “Có phải là sau khi có nụ hôn đầu kia không?”
Lục Diên: "..."
Lâm Nhược Tinh: "..."
Các fans: ? ? ? ?
Lục An An, cô cũng biết đặt câu hỏi quá nhỉ.
Nhưng mà bọn tôi cũng thật muốn biết.
Lúc này Lâm Nhược Tinh cũng không che giấu gì, cô ấy liếc nhìn máy quay phim, lại đau đầu nhìn Lục An An, cuối cùng liếc Lục Diên một cái, nói: “Anh đã nói cho An An nghe sao?”
"Không có."
Lục An An: "Oa! ! Thực sự là bắt đầu từ nụ hôn đầu sao?"
“Sao em lại biết?”
Lục An An khoát khoát tay: "He he, em đoán ra.”
Lục Diên: "..."
Các fans đang xem truyền hình trực tiếp đã không còn ai nói được câu nào nữa!!!
Cứ tùy tiện như thế đoán ra à, đây là một chuyện quan trọng đó!!!
Thanh niên tài tuấn vs thiếu nữ sinh đẹp trong độ tuổi học sinh, từ sau nụ hôn đầu liền ở bên nhau. Một lần như thế liền kéo đến bây giờ cùng bước vào giới giải trí, ngẫm lại thật đúng là một giai thoại không thể nói mà.
[ A a a a a Lục An An làm tốt lắm! ! Nhanh hỏi thêm đi! ]
[ A a a a a tôi muốn biết lý do hai người tách ra. ]
[ Ô ô ô ôAn An, con phải cố gắng lên, ma mi rất thương con! ]
[ Trời ạ, Lục An An cũng giỏi quá đi!]
[ Gào a a a a a a! Mọi người đều cùng nhau qua ăn đường! ]
…
Lúc này Lục An An cũng đang kích động không thôi, nhìn hai người: "Vậy hai người chia tay là lúc nào vậy?”
Lục Diên: "Đây là bí mật, không thể nói cho em được."
Lục An An bĩu môi: "Được rồi, vậy lúc học cấp ba ngoài việc hẹn hò ra hai người có làm chuyện gì khác kích thích hay không?”
Lâm Nhược Tinh suy nghĩ một chút: "Cùng anh của em bỏ trốn có tính không?"
"Cái gì? !"
Lục An An cả kinh nói: "Bỏ trốn? !"
Lâm Nhược Tinh: "Cũng không khoa trương đến thể, nói là bỏ trốn, chính là..." Cô ấy nói đến một nửa, đột nhiên nghĩ đến đang phát sóng trực tiếp liền nhanh chóng sửa miệng: “Chuyện này không thể nói được.”
Rõ ràng Lục An An đã bị khơi gọi lên hứng thú.
Lâm Nhược Tinh nhìn dáng vẻ tha thiết mong chờ của cô, thấp giọng nói: "Tối nay sẽ nói cho em.”
“Vâng ạ!”
Liên tiếp phỏng vấn thêm mấy câu, Lục An An cảm thấy chính mình cũng không hold được nữa.
Đây đúng là chuyện không dành cho người làm mà, sao cô lại phải ngồi đây ăn đầy mồm cẩu lương thế chứ.
Sau khi hỏi xong hai mươi câu hỏi, Lục An An đỡ lấy cửa rời khỏi hiện trường.
Cô ủy khuất lại phẫn nộ nhìn máy quay phim, tủi thân hỏi: "Các bạn nói xem, đạo diễn thật sự quá tàn nhẫn với tôi mà, vậy mà lại phát cẩu lương cho tôi ăn.”
Đạo diễn: ...
Anh ta cảm thấy mình thật sự quá oan uổng,anh ta cũng đâu biết Lâm Nhược Tinh và Lục Diên có nhiều cẩu lương như vậy chứ!
Vừa mới nói xong, Thịnh Hành đã xuất hiện.
Anh đứng ở cách đó không xa nhìn Lục An An, giang hai tay cười cười: "An An."
Mắt Lục An An sáng rực lên, chạy tới chỗ Thịnh Hành.
Thịnh Hành đón được cô, vững vàng ôm cô vào lòng: "Vừa đi phỏng vấn anh của em à?”
“Sao anh biết?”
Lục An An nói: "Anh có biết không, hai anh chị ấy cho em ăn rất nhiều cẩu lương luôn, em chua muốn chết rồi."
Nghe vậy, Thịnh Hành cười cười: "Vậy sao?"
"Đúng vậy."
Thịnh Hành ngừng một lát, cúi đầu hôn cô một cái: “Bây giờ thì sao?”
“A?”
"Còn chua không?"
Lục An An ôm cánh tay anh làm nũng, vui vẻ ra mặt: "Nếu như em nói vẫn chua thì sao?”
Thịnh Hành: "Ừm, vậy thì anh cần cẩn thận suy nghĩ lại, phải làm sao mới khiến em thấy ngọt."
Lục An An nở nụ cười.
Cô nhìn Thịnh Hành, đôi mắt cong cong nói: "Nhìn thấy anh, em liền cảm thấy ngọt."
Thịnh Hành nhéo nhéo khuôn mặt của cô, cùng cô cười.
Các khán giả xem truyền hình trực tiếp mới vừa ăn xong cẩu lương từ chỗ Lục Diên bên kia bây giờ lại phải ăn thêm một đống cẩu lương của Thịnh Hành nữa.
Mọi người thật sự... Đều không muốn sống nữa.
Mấy vị phát cẩu lương có thể nào chú ý đúng mực chút được không hả???
Ngay lập tức phát ra nhiều như vậy, bọn họ thật sự không chịu nổi.
Lục An An lắc tay Thịnh Hành, hỏi thăm mấy chuyện gần đây của anh xong, cô đột nhiên dừng bước.
"Sao thế?"
Lục An An nhìn anh: "Không đi được nữa rồi.”
Thịnh Hành cười, khom lưng ngồi xổm ở trước mặt cô: “Lên đi.”
Lục An An không khách khí chút nào, nằm lên.
Thịnh Hành cõng người lên.
Lục An An nghiêng đầu hôn lên má anh một cái, cố ý hỏi: "Em có nặng không?”
"Ừm."
"A?"
Thịnh Hành cười: "Trong lòng anh rất nặng.”
Lục An An vùi đầu cọ cọ sau lưng anh, khóe miệng giương lên.