Khán giả đã điên rồi.
Bình luận trên màn hình tất cả đều là "Không sống được nữa” “Tui chớt mất thui” vân vân.
Mọi người đều ôm bụng cười to.
Sau khi Thịnh Hành tới, Lục An An tiền không đi làm phiền Lục Diên và Lâm Nhược Tinh nữa, suốt ngày chỉ dán lên Thịnh Hành.
Cả ngày hỉ xoay quanh anh.
Thỉnh thoảng Thịnh Hành còn nắn nắn khuôn mặt của cô, hai người cũng chẳng làm gì nhiều, chỉ đơn giản ngồi trên ghế sa lon xem ti vi vừa tán gẫu.vừa
Ngồi lâu, Lục An An tự cảm thấy mệt bò lên giường nằm.
"Thịnh Hành, em buồn ngủ."
Thịnh Hành liếc mắt nhìn cô: "Muốn ngủ rồi?"
"Ừm."
Lục An An vén chăn lên, ghé mắt nhìn anh: "Anh có mệt không?"
Thịnh Hành nở nụ cười: "Muốn anh lên với em?”
“Muốn.”
Thịnh Hành ngẫm nghĩ một lát, liếc nhìn máy quay phim ở một bên.
Anh đang suy nghĩ rốt cuộc mình đi qua nằm có tốt hay không, sau một lát trầm mặc, Thịnh Hành nói: "Anh ở bên cạnh em.”
“Em muốn nắm tay anh.”
“Được.”
Thịnh Hành ngồi ở bên đầu giường, Lục An An nằm nghỉ ngơi.
Toàn bộ rèm cửa sổ trong phòng đều bị kéo vào, một tia sáng bên ngoài cũng không lọt vào được.
TV vẫn chưa tắt, nhưng âm thanh đã bị hạ xuống rất thấp, thỉnh thoảng Thịnh Hành xem ti vi, thỉnh thoảng lại cúi đầu nhìn người bên cạnh, điện thoại cũng chuyển về chế độ im lặng.
Một tay khác vẫn luôn nắm lấy tay Lục An An.
Lục An An thật sự có hơi buồn ngủ, buổi sáng cô phải dậy sớm, sau khi tới nơi lại tinh lực dồi dào nháo loạn một hồi với Lục Diên nên bây giờ đã cảm thấy mệt mỏi.
Thịnh Hành cúi đầu nhìn người đang làm ổ trong chăn, gương mặt trắng nõn lại xinh đẹp.
Giống như càng ngày càng đẹp.
So với ban đầu khi anh mới nhìn thấy cô, có vẻ đã xinh lên không ít.
Thịnh Hành cúi đầu, chăm chú nhìn cô gái nhỏ.
Ban đầu livestream còn vô cùng náo nhiệt, đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy một màn dịu dàng tình cảm như vậy, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Các bình luận trên màn hình cũng ít đi rất nhiều.
Chẳng biết đã qua bao lâu mới có fans bình luận lên:
[ Trước đây tôi chưa bao giờ nhìn thấy trên mặt anh trai có vẻ ôn nhu dịu dàng như vậy, tôi thấy phải nói lời cảm ơn Lục An An, nhờ có em ấy tôi mới biết hóa ra anh trai nhà tôi cũng có khi có vẻ mặt dịu dàng như thế, mặc dù vẻ mặt đó không phải là dành cho bhtoi nhưng như vậy cũng đủ rồi, chỉ cần anh được hạnh phúc là được. ]
[ Biểu tình này của anh trai thật sự chính là hạnh phúc nha. ]
[ Ô ô ô ô, tui rốt cục phải thừa nhận chuyện này rồi, bây giờ tui thật lòng chúc phúc anh trai, anh ấy bây giờ nhìn thật quá hạnh phúc, quá dịu dàng. ]
[ Anh trai và An An nhất định phải cả đời hạnh phúc nhé! ]
[ A a a a a a Mị rốt cục cũng có thể yên tâm giao nam thần của mị cho người khác. ]
Có rất nhiều fans đã thích Thịnh Hành từ ngày anh mới debut.
Hơn nữa ở trong mắt các fans đều không quan trọng là đã thích anh bao lâu, chỉ cần bọn họ thích, đã từng đầy lòng nhiệt huyết thích anh, bất kể là mười năm hay là một năm, thậm chí dù chỉ mới một tháng cũng vậy.
Chỉ vì thích nên mới như vậy.
Các cô ấy đều bởi vì yêu quý, nên mới như vậy.
Tình cảm của ác cô ấy đều giống nhau, không phân lâu dài, mỗi một fans đều chân tâm thật ý hi vọng idol của mình được sống tốt.
Cũng có những người cực đoan, nhưng số lượng người hị vọng thần tượng của mình được hạnh phúc lại càng nhiều hơn, chỉ cần anh cảm thấy hạnh phúc, kể cả khi trong lúc nhất thời bọn họ không thể nào tiếp thu được, thì cũng không phải là vấn đề gì quá lớn.
Đợi đến lúc Lục An An triệt để ngủ say, Thịnh Hành tắt TV đi.
Anh nhìn về phía màn ảnh cười cười, rút ra một quyển sách từ bên cạnh, cúi đầu đọc sách.
Vừa mới mở ra một chút, điện thoại di động lại rung lên.
Thịnh Hành vừa cúi đầu liền thấy, là tin nhắn từ một nhóm chat nào đó, còn đặc biệt @ anh.
Trình phu nhân: [@ Thịnh Hành, bọn mẹ xuống máy bay rồi. ]
Trình phu nhân: [ Nhớ mang theo bạn gái đến gặp bọn mẹ đó! Mẹ cũng đâu có ăn thịt người. ]
Trình phu nhân: [ Hay là… Bạn gái của con thật ra không thích con cho lắm, không muốn gặp người lớn trong nhà con. ]
...
Thịnh Hành nhìn tin nhắn của mẹ mình, không tiếng động mỉm cười.
Anh nghĩ nghĩ, tính đợi bao giờ Lục An An tỉnh rồi lại nói.
Một giấc ngủ này của Lục An An có hơi lâu, khi tỉnh dậy đã qua bữa trưa.
Một mạch ngủ đến một giờ chiều.
Bên trong gian phòng rất yên tĩnh, chỉ có một chiếc đèn bàn không chói mắt cách đó không xa vẫn sáng.
Cô duỗi tay dụi dụi mắt, lúc này mới chậm rì rì ngồi dậy.
"Thịnh Hành."
Lục An An gọi khẽ.
Thịnh Hành không có ở trong phòng.
Lục An An nhìn điện thoại di động được đặt ở một bên, vừa mở ra liền thấy bên trong có tin nhắn Thịnh Hành gửi cho mình.
Anh đang ở trong bếp.
Lục An An bò dậy, lần theo mùi thơm mò vào trong bếp.
Lần này bốn nhóm được chương trình phát nhà tốt hơn hẳn, hơn nữa khung cảnh nơi này cũng khá hiện đại cho nên các thiết bị đều còn rất mới.
Lục An An đánh giá xung quanh, mấy món đồ này hẳn là do chính tổ tiết mục tự mua mớ vì để ghi hình gameshow.
"Dậy rồi?"
Thịnh Hành quay đầu nhìn cô, thuận thế cầm cốc nước đã được anh đặt ở một bên đưa cho Lục An An, động tác rất thuần thục.
"Uống nước đi rồi nói."
"Ưm."
Lục An An ngoan ngoãn uống nước,ngước mắt lên nhìn anh: "Anh đang làm gì vậy, thơm quá đi."
Thịnh Hành: "Món em thích, sườn xào chua ngọt.”
Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng lên.
"Tổ tiết mục cấp cho ạ?”
Thịnh Hành cười: "Em chưa xem tủ lạnh à?"
"A?"
Thịnh Hành lời ít ý nhiều giải thích: "Trong tủ lạnh có để sẵn rất nhiều nguyên liệu, tập này hẳn sẽ không bắt chúng ta phải làm nhiệm vụ gì đó để nhận được thức ăn.”
Lục An An khiếp sợ.
Cô mở tủ lạnh ở bên cạnh ra, đến lúc nhìn thấy đống đồ ăn rực rỡ muôn màu bên trong mới nghi vấn hỏi: “Tổ tiết mục phát tài rồi?"
Thịnh Hành khẽ cười thành tiếng: "Chắc vậy."
Đạo diễn trong phòng khác: ? ? ?
Có thể nào đừng trắng trợn nói ra như thế có được không hả! ! !
Lục An An nhìn một vòng, còn tìm được cả bia và sữa chua.
Cô nghiêm túc nói: "Em chắc chắn, nhất định là tổ tiết mục đã phát tài."
Thịnh Hành gật đầu: "Có thể lắm."
Lục An An vui vẻ: "Vậy chúng ta không cần làm nhiệm vụ rồi, lát nữa đi dạo quanh đây xem nhé?”
Thịnh Hành trầm tư vài giây, nhìn cô: "Chắc là hơi khó rồi.”
"Vì sao ạ?"
“Anh vừa nhận được một thẻ nhiệm vụ."
Lục An An: "... "
Tổ tiết mục nhất định là cố ý.
Sau khi ăn cơm xong, nhiệm vụ mới cũng xuất hiện.
Nhưng mà nhiệm vụ lần này không giống mấy lần trước, nhiệm vụ chiều hôm nay của hai người là tới một cửa hàng để làm một thứ có giá trị.
Lục An An và Thịnh Hành chọn được một cửa hàng bán đồ bạc.
Hai người xuất phát.