Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 321

Chương 321 -
Chương 321 -

Chương 321

Editor và Beta: Khánh Linh

Sau khi buổi lễ tốt nghiệp kết thúc, mọi người đều sẽ đường ai nấy đi.

Vốn dĩ cảm xúc của Lục An An không sâu, nhưng không biết vì sao, lúc này khi nhìn những người chung quanh ôm nhau gào khóc, cô lại có chút không nỡ.

Có lẽ là bởi vì... Bọn họ đã từng có một đoạn thời gian học chung với nhau đi.

Cô nhìn các bạn học đang nức nở xung quanh, có một loại không nỡ lòng tạm biệt không nói ra được thành lời.

Thịnh Hành nhéo nhéo tay của cô, thấp giọng hỏi: "Khó chịu?"

Lục An An: "Có một chút."

Cô gái nhỏ nói: "Em vẫn luôn cho rằng, em và mọi người không có tình cảm gì."

Thịnh Hành cúi đầu nhìn cô, đưa tay sờ sờ đầu của cô: "Sao lại thế."

Anh thấp giọng nói: "Nếu không chúng ta đi qua bên kia đi, em dắt anh đi dạo quanh trường học nhé?”

Nghe vậy, Lục An An ngửa đầu cười: "Được ạ."

Hai người báo cho những người khác một tiếng, sau đó liền bắt đầu dạo quanh trường học.

Phong cảnh quanh trường học của Lục An An còn rất đẹp, dù sao đây cũng là một ngôi trường có tiếng, quy mô trường học rất lớn, phong cảnh cũng đẹp.

Cỏ xanh êm ru như tấm đệm, nhìn cũng rất thoải mái.

Hai người đi về phía trước, thấy chỗ nào cũng có người đang bận rộn chụp ảnh lại.

Lúc nhìn thấy hai người còn có mấy người lớn mật đi tới chào hỏi.

Thịnh Hành nhìn chung quanh một vòng : "Bình thường khi không có lớp em thích đi đâu?”

Lục An An cười: "Để em dắt anh qua sân thể dục nhỏ bên kia, chỗ đó là nơi rất nhiều người hẹn hò sẽ tới."

Thịnh Hành cười: "Là nơi chuyên dành cho các cặp đôi hẹn hò ấy hở?”

“Cũng có thể coi là như vậy, mà cũng không hẳn.”

Lục An An cười nói: "Chỗ đó có phong cảnh đẹp, chúng ta cũng qua đó chụp ảnh đi.”

“Ừ.”

Lục An An dắt theo Thịnh Hành đến sân thể dục.

Người ở đây cũng không ít, còn có mấy cặp đôi yêu nhau đang trò chuyện, hôm nay mọi người đều phải tốt nghiệp, ai nấy đều lưu luyến không rời.

Lúc đi ngang qua, Lục An An còn nhìn thấy có người cãi nhau.

Sau khi tốt nghiệp mọi người đều sẽ ai đi đường nấy, có người cãi nhau cũng bình thường.

Cô nhìn nhìn, bùi ngùi mãi không thôi.

Hẳn là có rất nhiều người không nỡ lòng tạm biệt, không có ai lại muốn phải tách ra, nhưng, rất nhiều lúc, lại chỉ có thể vạn bất đắc dĩ.

“Qua đây đi, anh chụp ảnh cho em.”

Lục An An cười: "Vâng, anh nhớ chụp đẹp vào đó.”

Thịnh Hành: "Ừm. Cứ tin vào kỹ thuật của anh.”

Lục An An thật sự khá tin tay nghề của anh, Thịnh Hành ngoại trừ lúc quay phim tự làm xấu ra thì các mặt khác đều không tệ.

Cuối cùng, không chỉ chụp một mình Lục An An, bọn họ còn chụp rất nhiều ảnh chung.

Lục An An chọn vài tấm đăng lên Weibo.

@Lục An An V: Tất nghiệp rồi. [ Ảnh chụp. ]

Weibo này của cô vừa đăng lên, các fans liền xuất hiện thần tốc.

Thật ra mọi người vẫn luôn mực chờ đợi Weibo của Lục An An, bọn họ đều đã xem rất nhiều ảnh do người qua đường chụp được đăng lên mạng, thế nhưng vẫn muốn chờ ảnh do đích thân cô đăng lên.

[ A a a a a a con gái yêu càng ngày càng xinh đẹp!!]

[ Chúc mừng An An đã tốt nghiệp! ! ! ]

[ Rốt cục cũng tốt nghiệp rồi, mị thấy thầy Thịnh đã có thể không cần làm cầm thú nữa rồi nhỉ? ]

[ Chị em bên trên, mặc dù tui cảm thấy cô nói rất không đúng... Nhưng không biết vì sao, tui vậy mà lại cũng rất xem trọng điểm này. ]

[ Ha ha ha ha ha ha ha ha ha người vui vẻ nhất hẳn là Thịnh Hành không sai được. ]

[ Oa oa oa! ! Rốt cục cũng tốt nghiệp rồi! Kích động quá đi! ]

[ Chúc mừng An An tốt nghiệp, sau này có phải em sẽ tập trung tâm trí vào đóng phim hay không? ! ]

[ Chúc mừng con gái yêu đã tốt nghiệp, đã có thể kết hôn rồi nha!]

[ An An có thể một tay cầm bằng tốt nghiệp một tay cầm giấy hôn thú nha. ]

...

Sau khi Lục An An rời khỏi trường học, đọc các bình luận trên Weibo thì dở khóc dở cười.

Cái gì mà bằng tốt nghiệp cái gì mà giấy hôn thú cơ chứ, còn quá sớm đi.

Cô vân vê lỗ tai đã đỏ lên của mình, vừa quay đầu liền đối mặt với ánh mắt của Thịnh Hành.

Hai người vừa đối mắt, Lục An An liền nhanh chóng dời tầm mắt đi chỗ khác.

Thịnh Hành nhíu mày, nhìn biến hóa này của cô: "Sao thế?"

"A?"

Thịnh Hành có ý riêng: "Ánh mắt của em sao lại… chột dạ như thế?”

Lục An An trợn to mắt, vẻ mặt vô tội: "Gì chứ? Em nào có chột dạ?"

“Em tuyệt đối không có.”

Lục An An lời lẽ chính đáng nói: "Em rõ ràng đang suy nghĩ công việc mà.”

Nghe vậy, Thịnh Hành liếc nhìn bàn tay còn cầm điện thoại của cô, không nhẫn tâm chọc thủng tâm tư của cô.

Bạn gái quá thẹn thùng, vẫn là không vạch trần thì tốt hơn.

“Bây giờ bọn mình đi đâu đây?”

Lục An An đổi chủ đề.

Thịnh Hành lạnh nhạt nói: "Mẹ của anh nói muốn cùng nhau ăn bữa cơm."

"A?"

Lục An An hơi sửng sốt: "Sao ban nãy em không nghe thấy?"

Thịnh Hành dở khóc dở cười, gõ gõ đầu của cô, nói: "Vừa rồi lúc nói chuyện này em đang thất thần."

"... Có sao?"

"Có."

Lục An An: "..."

Cô chột dạ sờ sờ mũi : " . A."

Mẹ Thịnh và mẹ Lục gặp mặt rất thuận lợi, còn tặng cho Lục An An quà tốt nghiệp.

Bây giờ thì tất cả người lớn trong nhà coi như đều đã gặp sơ nhau.

Lúc ăn cơm cha của Thịnh Hành cũng tới, vốn ông cũng định tới tham gia lễ tốt nghiệp của Lục An An, nhưng đúng lúc định đi thì công ty lại có việc, ông chỉ có thể vội vàng đi xử lý, cho nên lúc này mới tới trễ.

Cũng may vẫn tới kịp để ăn cơm, cũng không tính là quá thất lễ.

Sau bữa cơm, bà Trình và tổng giám đốc Thịnh liền đi về trước.

Sau khi Thịnh Hành và Lục An An ăn cơm xong thì lén lút chạy ra ngoài.

Cũng không thể xem như là lén lút, hai người đều là quang minh chính đại yêu đương, dù sao vẫn cần có không gian cá nhân.

*

Đến trước khi đồng hồ điểm mười hai giờ đêm Thịnh Hành mới thả Lục An An về,

Lục Diên còn chưa ngủ, lúc ra khỏi phòng lấy nước vừa vặn nhìn thấy em gái nhà mình đang lấm la lấm lét đi về phòng.

"Anh."

Lục Diên trên dưới đánh giá cô một cái: "Ừm."

Lục An An chớp chớp mắt, hoài nghi nhìn anh: “Sao anh còn chưa ngủ?"

Lục Diên: "Ừm."

Lục An An: "...Trừ ừm ra anh có thể nói cái gì khác không?”

Lục Diên cười: "Thế nào, muộn như vậy mới về nhà, còn muốn anh nói cái gì với em?"

Nghe vậy, Lục An An bĩu môi nhỏ giọng nói: "Đâu có muộn đâu, em cũng đã lớn như vậy rồi, kể cả có không về cũng bình thường mà.”

Lục Diên cho cô một ánh mắt dao găm.

Lục An An trong nháy mắt ngậm miệng. Cô mím môi, nhỏ giọng hỏi: "Chị Nhược Tinh đâu rồi ạ?"

"Về nhà rồi."

Lục An An sờ sờ mũi, nhỏ giọng thầm thì: "Khó trách."

“Khó trách cái gì?”

Lục An An cười hì hì, mặt mày cong cong nhìn anh: "Chính là khó trách anh lại có có thời gian quản em đó.”

Lục Diên: "..."

"Buồn ngủ chưa?"

“Hơi hơi ạ.”

Lục Diên gật gật đầu: "Đi nghỉ ngơi đi."

“Chúc anh ngủ ngon."

Lục Diên nhìn bóng lưng cô chạy lên lâu một lát mới duỗi tay xoa xoa ấn đường.

Sau khi về phòng Lục An An còn không nhịn được cười.

Cô đưa tay sờ sờ cánh môi của mình, gửi một tin nhắn cho Thịnh Hành.

Lục An An: [ Em vào phòng rồi. ]

Thịnh Hành: [ Ừ. ]

Lục An An: [ Em đi tắm đây, bao giờ về tới nhà thì anh nhắn em nhé.]

Thịnh Hành: [ Được. ]

Một đêm này, Lục An An nằm mơ mơ thấy tất cả đều là chuyện có quan hệ với Thịnh Hành.

Hôm nay thực ra hai người không đi chỗ nào xa cả, chỉ đi loanh quanh đây, ăn chút đồ ngon, lại tới mấy nơi mà các cặp đôi hau đi, là một buổi tối hẹn hò rất bình thường.

... ...

*

Bình Luận (0)
Comment