Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 320

Chương 320 -
Chương 320 -

Chương 320

Editor và Beta: Khánh Linh

Cơm nước xong xuôi, Thịnh Hành lập tức kiếm cớ trở về phòng.

*

Sau khi Lục An An về đến nhà, cô cùng cha mẹ Lục ăn cơm nói chuyện phiếm, tiện thể cũng kể về Thịnh Hành.

Sau khi ăn cơm xong, cô lại nhận được video call của Thịnh Hành

Lục An An lén lén lút lút trở về phòng, nhìn người trong màn hình.

“Anh đã ăn cơm chưa?"

"Ăn rồi."

“Ăn đồ bên ngoài sao?"

Thịnh Hành nở nụ cười: "Không, ba mẹ anh đã về."

Anh nhìn Lục An An, nói: "Cha anh nấu."

Nghe vậy, Lục An An rõ ràng sững sờ: “Về lúc nào thế ạ?”

Thịnh Hành: "Không cần sốt sắng, mới về hôm qua thôi, có thời gian em có thể qua gặp bọn họ một lần, không có thời gian cũng không vội."

Anh nói: "Hẳn là sẽ ở đây khoảng một tháng."

Lục An An chăm chú nhìn thẳng Thịnh Hành, không rõ vì sao: "Vậy sao trước đó anh không nói cho em một tiếng?"

Thịnh Hành cười: "Có định nói, nhưng lúc ấy em lại phải về vên dứt khoát không nói vội.”

Anh nói: "Không cần cảm thấy áp lực, mẹ của anh rất hiền."

Lục An An: "..."

Cô trầm mặc vài giây, vừa ủy khuất lại phẫn nộ nhìn Thịnh Hành: "Sao em có thể không sốt sắng được cơ chứ."

Thịnh Hành nhíu mày, thật lòng nói: "Thật sự không cần sốt sắng đâu, mẹ của anh rất thích em."

"A?"

"Vừa rồi bà ấy xem gameshow còn khen em nữa đấy.”

Lục An An vừa nghe thấy hai chữ gameshow lại càng khẩn trương hơn.

“Gameshow gì cơ?” Cô trợn to mắt nhìn Thịnh Hành: "Gameshow mà chúng ta đang tham gia á?”

Thịnh Hành: "... Ừm."

Lục An An: "...Em, em như vậy mà mẹ anh cũng thích hở?”

Cô kinh ngạc, vừa sốt ruột lại khẩn trương: "Thịnh Hành, anh không được để mẹ anh xem gameshow kia, mau bảo mẹ xem cái khác đi!”

Thịnh Hành nhìn dáng vẻ sốt ruột của cô, trầm thấp nở nụ cười: "Đừng sợ." tính cách của

Anh suy nghĩ một chút về bà Trình, bất đắc dĩ nói: "Chắc anh không ngăn được đâu, em yên tâm, sẽ không có chuyện gì, mẹ của anh lúc tuổi trẻ so với em còn bạo hơn.”

Lục An An nghẹn họng.

Cô bó tay rồi, một lúc lâu sau, đau đầu nói: "Cái này có thể so sánh sao?"

So sánh là không thể so sánh, nhưng Thịnh Hành không ngăn được cũng là sự thật.

Lục An An cũng chỉ thuận miệng nói vậy mà thôi, cũng không định thật sự bắt Thịnh Hành đi ngăn cản mẹ của anh xem gameshow.

Đến khi đã tắt video call Lục An An vẫn còn lo sợ bất an, vội vã cuống cuồng nhắn tin hỏi: “Thật sự không cần tới gặp ạ?”

Thịnh Hành: "Không vội, sau này vẫn còn thời gian."

"... A."

Lục An An lúc này có sốt ruột cũng không có cách nào, tạm thời cô không tới thành phố A được.

Đường Nghi đã nhận cho cô một buổi diễn cho doanh nghiệp, cô nhất định phải tham dự, hơn nữa cô cũng cần về trường học lo nốt chuyện tốt nghiệp của mình.

Sau hai tuần, Lục An An vẫn luôn ghi hình gameshow với Thịnh Hành.

Tình yêu của hai người đã khiến mọi người chua đến ê răng, các fans đều kêu gào thảm thiết mệt lắm rồi, bọn họ bây giờ đều là ngày ngày ăn đường thay cơm rồi.

Chỉ chớp mắt một cái đã đến ngày Lục An An tốt nghiệp.

Lễ tốt nghiệp được tổ chức vào thứ tư, Lục An An cũng không bận việc gì, Đường Nghi đã sớm dành ra một ngày trống trải cho cô tới trường.

Hôm nay mặt trời vừa khéo chói chang trên đầu, trời không gợn mây đen.

Lục An An đã về trường từ hôm trước, nằm trò chuyện với Úy Sơ Hạ cả một buổi tối.

Hai người đã rất lâu không gặp nhau nhưng vẫn luôn liên lạc qua WeChat, cho nên cũng không có cảm giác xa lạ gì.

"An An, có phải là lát nữa anh cậu sẽ đến không?”

Lục An An: "Sẽ đến."

Lục An An nhìn cô bạn học trước mặt: "Sao thế?"

Cô nàng kia cười nói: “Tớ muốn xin anh ấy một chữ ký có được không?”

Nghe vậy, Lục An An cười: "Không có vấn đề gì, anh ấy đến ngay bây giờ đây.”

Cô vừa dứt lời, đám người Lục Diên và Lâm Nhược Tinh xuất hiện.

Lục An An còn chưa kịp nhìn thấy người đã nghe thấy tiếng thét chói tai và tiếng hoan hô nổi lên xung quanh từ các bạn học: "Lục An An! Anh của cậu đến rồi! !"

Lục An An bật cười, vừa ngẩng đầu, quả nhiên thấy Lâm Nhược Tinh và Lục Diên đang đi tới.

Cô nhướng nhướng mày, khoát khoát tay với hai người: "Anh, chị Nhược Tinh."

Lục Diên và Lâm Nhược Tinh liếc nhìn nhau, đi tới chỗ Lục An An.

Trong tay của Lục Diên còn ôm một bó hoa, là tới đưa cho Lục An An.

“Chúc mừng em đã tốt nghiệp."

Lục An An cười: "Cám ơn anh trai."

Lâm Nhược Tinh chớp chớp mắt: "Quà chị mua cho em để ở nhà.”

Lục An An ôm cô ấy: "Cảm ơn chị Nhược Tinh."

Lâm Nhược Tinh nhéo nhéo khuôn mặt của cô: “Cha mẹ của em cũng sắp tới rồi, đến hơi muộn một chút."

"Vâng ạ."

Lục Diên và Lâm Nhược Tinh vô cùng được hoan nghênh, ban đầu các bạn học còn có chút ngượng ngùng, nhưng có Úy Sơ Hạ mở đầu xin được chụp ảnh chung với Lục Diên và Lâm Nhược Tinh, các bạn khác thấy thế cũng học theo muốn xin chữ kí và chụp ảnh chung.

Lớp của Lục An An không có nhiều học sinh, thái độ của Lục Diên và Lâm Nhược Tinh với các bạn học của em gái mình đều rất tốt, tất cả đều có chữ kí và ảnh chụp chung.

Lễ tốt nghiệp của Lục An An còn chưa kết thúc, cô đã lên hot search.

Có không ít fans nhìn thấy có người tuôn ra chụp ảnh chung, ai nấy đều xôn xao tỏ vẻ hâm mộ Lục An An vì có một người anh trai như thế, nhưng cũng có người tò mò hỏi vì sao Thịnh Hành lại không tới

Giữa lúc mọi người đang nghi hoặc, Thịnh Hành xuất hiện.

Anh còn không tới một mình.

Lục An An nhìn Thịnh Hành, lại nhìn vào người đi đằng sau anh.

Cha của Thịnh Hành không tới, nhưng mẹ của Thịnh Hành lại đến.

Quãng thời gian trước bởi vì vẫn luôn vướng công chuyện nên hai bên không có thời gian gặp nhau, Lục An An còn chưa gặp mặt mẹ của Thịnh Hành nữa, tuy vậy hai người đã trao đổi phương thức liên lạc WeChat với nhau.

Lần đầu bọn họ gặp mặt chính là trong video call.

Thịnh Hành gọi video call với Lục An An, mẹ Thịnh ở bên cạnh thân thiện gần gũi chào hỏi cô.

Cho nên chuyện bà sẽ tới tham gia buổi lễ tốt nghiệp hôm nay Lục An An tuy có chút ngoài ý muốn, nhưng càng nhiều là cảm động.

Mặc dù cũng có căng thẳng nhưng so với lúc ban đầu đã vơi đi nhiều.

Trong tay Thịnh Hành cầm một bó hoa hồng nhạt, mặc áo sơ mi trắng với quần jean sẫm màu, nhìn vô cùng giơn giản nhưng lại có cảm giác ngọc thụ lâm phong.

(ngọc thụ lâm phong: ý chỉ người con trai tao nhã hiên ngang phóng khoáng )

Lục An An thỉnh thoảng lại nhìn anh, luôn cảm thấy anh không giống một người đã hai mươi tám hai mươi chín tuổi, trái lại còn giống như sinh viên đại học.

"Thịnh Hành."

Thịnh Hành đưa hoa cho cô, ôm cô vào lòng: "An An, chúc mừng em đã tốt nghiệp.”

Lục An An cười.

Thịnh Hành chào mấy người cha Lục mẹ Lục, tiện thể giới thiệu với bọn họ người ở phía sau: “Đây là mẹ của cháu."

Mẹ Lục sửng sốt, nhìn vào người phụ nữ xinh đẹp tao nhã trước mặt: "Xin cô."

Bà Trình nở nụ cười: "Chào chị, em là mẹ của Thịnh Hành."

Lục Diên ở bên cạnh nghe, liếc nhìn Lục An An.

Vẻ mặt Lục An An rất là vô tội.

Sau khi chào hỏi nhau, mẹ Lục và bà Trình dắt tay nhau qua một bên tán gẫu.

Mẹ Lục nhìn cũng còn rất trẻ, nhưng so với bà Trình thì mẹ của Thịnh Hành lại toát ra một vẻ trí thức ưu nhã.

Nhưng mẹ Lục rất hiền hoà, tràn đầy cảm giác thân thiết.

Bà Thịnh nhìn qua khá lạnh nhạt, thế nhưng lúc đối mặt với cha mẹ Lục An An cũng vô cùng thân thiết.

Vào giờ phút này bà đã kéo mẹ Lục qua một bên nói về các loại mỹ phẩm làm đẹp, còn thuận tiện khen Lục An An từ đầu đến chân một lần.

Nói là gien của mẹ Lục thật tốt, có thể sinh ra một con gái xinh đẹp lại thông minh như vậy, cá tính lại tốt bụng.

Lục An An nghe thấy, lặng lẽ kéo Thịnh Hành qua một bên.

"Thịnh Hành."

"Sao thế?"

Lục An An nhỏ giọng hỏi: "Mẹ của anh… Bổ túc ở đâu mấy lời tâng bốc này vậy?”

Thịnh Hành không nhịn được, mỉm cười nói: "Không có."

"A?"

Ánh mắt của Thịnh Hành sáng quắc nhìn cô, mỉm cười nói: "Coi như là có học bổ túc thì hẳn cũng là học theo em đấy.”

Anh nói: "Mẹ của anh khoảng thời gian gần đây mỗi khi nhàn rỗi đều xem gameshow của em."

Lục An An: "..."

Khuôn mặt của cô nóng lên, vừa định nói chuyện, Thịnh Hành lại liếc nhìn một bên khác: "Đợi lát nữa sau khi kết thúc chúng ta đi trong trường học một lát đi.”

Lục An An: "Được ạ."

Thịnh Hành thở dài, nói: “Bây giờ nghĩ lại, anh thật sự có một chút hâm mộ anh của em.”

“Tại sao ạ?”

Thịnh Hành: "Anh ấy và Lâm Nhược Tinh đã quen nhau từ khi còn học trung học phổ thông đến bây giờ, thật tốt."

Anh tiếc nuối vì đã không thể cùng trưởng thành với em, vượt qua những năm tháng thanh xuân của em.

Lục An An cười, ôm anh, nói: "Vậy đợi lát nữa em sẽ dắt anh đi cảm thụ một chút."

Thịnh Hành cúi đầu hôn cô một cái, giọng nói khàn khàn: "Được.”

Dừng một chút, anh lại bổ sung một câu: "Cuối cùng em cũng đã tốt nghiệp rồi."

Lục An An: "..."

Bình Luận (0)
Comment