Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 319

Chương 319 -
Chương 319 -

Chương 319

Editor và Beta: Khánh Linh

Lúc hai người làm xong trang sức đi ra ngoài, Lục An An nhìn Thịnh Hành: "Anh sao thế, nhìn anh có vẻ không vui?”

Thịnh Hành xụ mặt: "Không có."

Lục An An nghẹn họng, nhìn anh, nói: "Nếu không để em lấy gương ra cho anh nhìn mặt anh bây giờ nhé?”

Thịnh Hành bị cô chọc cho bật cười.

Anh duỗi tay, nhéo nhéo mặt Lục An An, nghiêm túc nói: "Thật không có, đừng lo lắng."

Lục An An nháy mắt: "Em đâu có lo gì, anh thật sự không không vui hử?”

"Ừm."

Lục An An yên tâm.

Lúc ông chủ kia tính tiền cho hai người còn nhìn Lục An An nói: "Sau này có rảnh thì nhớ qua chơi nha, chỗ tôi rất hoan nghênh cô.”

Lục An An cười, vừa định đáp lại thì lại nhìn thấy sắc mặt của Thịnh Hành bên cạnh qua một lớp kính phản chiếu lại.

Lúc đó cô hơi sửng sốt, mãi mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng lại.

Lục An An mỉm cười. Cô nhìn ông chủ, gật gật đầu: "Ừa, cảm ơn anh.”

Cô thoáng ngừng một lát, lại bổ sung thêm một câu: "Nhưng mà sau này chắc cũng khó, công việc của tôi rất bận, rất cảm ơn hôm nay anh đã trợ giúp."

Ông chủ hoảng hốt nghĩ, cười rạng rỡ: "Được."

Anh nhìn hai người, nói: “Chúc hai bạn ở bên nhau thật lâu thật dài."

“Cám ơn.”

Thịnh Hành nói: "Cảm ơn."

Sau khi hai người rời khỏi cửa hàng, Lục An An mới quay đầu, cười mà như không cười nhìn Thịnh Hành.

Vẻ mặt Thịnh Hành hờ hững: "Nhìn anh làm gì?"

Lục An An chớp chớp mắt, cố ý nói: "Anh rất đẹp trai, a…”

Thịnh Hành vỗ vỗ đầu của cô.

Lục An An bật cười, ôm cánh tay của anh làm nũng: "Vừa rồi có phải là anh đã ghen hay không?"

Cơ thể Thịnh Hành cứng đờ, phản bác: "Không có."

"Thật sao?"

"Ừm."

Lục An An vuốt cằm "A" một tiếng, nhỏ giọng thầm thì: "Sao em lại không thấy lời này đáng tin nhỉ?”

Khóe môi của cô cong lên, cứ như thế nhìn Thịnh Hành.

Thịnh Hành nghẹn họng, bên tai hơi đỏ lên: “Không có mà.”

Lục An An cười: "Được rồi, bây giờ còn đang phát sóng trực tiếp, anh nói không có là không có."

Thịnh Hành: "..."

Các fans: An An! ! Ổng nhất định đang ghen đó!! Ổng ăn giấm rồi.

Thịnh Hành nghe thấy Lục An An nói như vậy, có vẻ như anh không vui quá rõ rồi.

Anh sờ sờ chóp mũi, cuối cùng vẫn từ bỏ.

Được rồi, không tranh luận vẫn tốt hơn.

Hai người đều làm quà tặng cho đối phương, sau khi về tới nhà mới lấy đồ ra đưa cho người còn lại.

Đồ do Lục An An và Thịnh Hành làm ra đều rất độc đáo, chủ yếu là vì ý tưởng của hai người đều mới lại, cho nên sau khi làm ra cũng rất khác biệt.

Thấy món đồ hai người làm ra, trên livestream có không ít fans kêu gào khen ngợi món đồ do hai người làm ra, đều nói nhìn thật đặc biệt.

Thịnh Hành còn nói được, có thể nói là anh được di truyền lại, dù sao nhà bọn họ cũng là gia tộc giàu có nhờ trang sức mà, còn Lục An An là sao.

Có rất nhiều người đối với chuyện này tỏ vẻ nghi vấn.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại nghĩ tới ban đầu cô có nói, ngày trước từng học qua một chút, có thể là đơn giản có hứng thú với nghành này đi, cho nên bây giờ mới lợi hại như vậy.

Tập thứ hai trôi qua rất nhanh, Lục An An và Thịnh Hành ở cạnh nhau như bình thường.

Không có chút giả vờ giả vịt nào, bọn họ chỉ làm những chuyện hằng ngày mình vẫn làm.

Tập gameshow này kết thúc sớm hơn lần trước, tới sáu giờ chiều đã nghỉ không thu hình nữa.

Sau khi kết thúc, Thịnh Hành đèo Lục An An tới sân bay hội họp với Đường Nghi, cô có chút việc phải về trường học một chuyến.

Sau khi biết cô công việc cần về, Thịnh Hành cũng không nói ra chuyện mẹ mình muốn gặp cô.

Sau này còn nhiều, rất nhiều cơ hội, cũng không vội một lần này.

Sau khi đưa người tới nơi, Thịnh Hành mới trở về nhà của mình.

Vừa đi tới cửa liền thấy căn nhà trước đó luôn tối đen như mực đã sáng đèn, bên trong cũng rất ấm áp.

Thịnh Hành nhướng nhướng mày, đẩy hành lý đi tới cửa nhà.

Vừa mới tới cửa, người bên trong liền mở cửa ra, tựa ở tường nhìn anh: "Chào anh đẹp trai."

Thịnh Hành không nhịn được, mỉm cười nói: "Hả?"

Bà Trình nhìn con trai, dừng một chút, nói: "Tôi là chủ nhân căn nhà này, có phải tối nay cậu muốn ở nhờ một đêm không?”

Thịnh Hành: "... Coi như thế đi. Sao vậy?"

Bà Trình trợn to mắt nhìn anh: "Muốn ở nhờ mà không trả phí sao? Sao cậu có thể tỏ ra đúng lý hợp tình như thế?"

Thịnh Hành nghẹn họng.

Anh xoa xoa lông mày, hỏi: "Chắc chắn chỉ cần tiền?"

Bà Trình suy tư, vuốt cằm nói: "Không không không, tôi không thiếu tiền, tôi thấy dáng dấp anh đẹp trai đây cũng không tệ, muốn ôm một cái thì sao?

“Được.”

Thịnh Hành cười, duỗi tay chủ động ôm lấy bà Trình.

"Mẹ, chơi vui không?"

Bà Trình buông anh ra, liếc anh một cái, lại nhìn về phía sau anh: “Bạn gái đâu?"

"Về nhà rồi."

Nghe vậy, bà Trình ghét bỏ nhìn anh: “Con không ở cùng bạn gái à?”

"Ừm."

Bà Trình lại khinh bỉ anh nhiều hơn một phần: “Con cũng thảm quá đi, thật vất vả mới có bạn gái, người ta lại không muốn đến ở cùng với con, không phải đã hẹn hò được một thời gian rồi sao?”

Thịnh Hành không có để ý tới mấy lời linh tinh bà ấy nói, cứ thế đi thẳng vào nhà bếp.

Tổng giám đốc Thịnh lúc này đang ở bên trong nấu cơm.

"Cha, có cần con giúp gì không?” Tổng giám đốc Thịnh quay đầu nhìn anh, sau khi đánh giá anh mới nói: “Con qua diễn kịch với mẹ của con đi.”

Thịnh Hành: "?"

Tổng giám đốc Thịnh cười nói: "Mẹ con cứ nghĩ là bạn gái của con sẽ tới, muốn diễn kịch cả một buổi tối.”

Thịnh Hành: ". . ."

Anh không nói gì, cúi đầu xắn tay áo lên, dở khóc dở cười nói: "Chuẩn bị làm một bà mẹ chồng xấu xa sao?”

"Có thể là mẹ con có dự định như vậy."

Thịnh Hành cười: "Có khả năng không phù hợp với hình tượng của mẹ cho lắm.”

Tổng giám đốc Thịnh nói chuyện phiếm với anh, cảm khái: "Chủ yếu là vì sợ tở ra quá nhiệt tình sẽ hù đến bạn gái của con cho nên bà ấy định đi con đường bà mẹ chồng xấu xa."

Thịnh Hành đau đầu.

Anh im lặng trong giây lát, yếu ớt nói: "Thật ra cũng không cần làm thế đâu.”

Tổng giám đốc Thịnh khẽ cười, không đánh giá.

Lát sau, bà Trình từ bên ngoài đi vào, gõ gõ cửa phòng bếp: "Hai vị đại soái ca lúc nào mới làm xong cơm vậy? Đại mỹ nhân nhà hai người sắp chết đói rồi đây."

Tổng giám đốc Thịnh cưng chiều nhìn vợ: "Xong ngay đây."

Bà Trình: "Òi."

Bà ấy liếc nhìn động tác thuần thục của Thịnh Hành, chậc chậc hai tiếng, cảm thán: “Trước đây con còn nói mình không thích nấu ăn, không thích khói bếp, bây giờ chẳng phải vẫn phải ngoan ngoãn làm hay sao."

Thịnh Hành liếc mắt nhìn cô.

Bà Trình nhún vai, không sợ anh một chút nào.

“Nhớ học tập cha của con nhiều vào, năm đó cha của con chính là dựa vào một tay trù nghệ này lừa mẹ về nhà đấy.”

Tổng giám đốc Thịnh: ". . ."

Thịnh Hành : ". . ."

Mặc dù chỉ là mấy lời tán dóc nhưng Thịnh Hành biết rõ đây không phải là chuyện bịa, dù sao thì cái chuyện xưa này anh đã được nghe từ nhỏ tới lớn.

đôi tay kia của bà Trình không thích hợp xuống bếp, còn về tổng giám đốc Thịnh thì càng là ngậm chắc thìa vàng mà lớn lên, là một công tử nhà giàu chân chính, trước đó đến cả nhà bếp cũng chưa bao giờ đi vào, chớ nói chi là xuống bếp.

Thế nhưng sau khi gặp được bà Trình, vì để lấy được nụ cười của người đẹp, ông liền biến mình từ một người tay không chạm nước thành bếp trưởng tài ba.

Trước khi Thịnh Hành chưa được sinh ra, tổng giám đốc Thịnh chỉ cần nấu cơm cho mỗi mình bà Trình, ngoại trừ một ngày ba bữa thì đến cả bà Trình thích ăn loại đồ ăn vặt nào cũng có thể học xong.

Từ trước đến giờ, tổng giám đốc Thịnh vẫn luôn là người nấu cơm cho hai mẹ con bọn họ, còn về phân ông bà nội của Thịnh Hành thì, cũng không phải là tổng giám đốc Thịnh không có hiếu, chẳng qua là nhà bọn họ có rất nhiều cô dì chú bác, có phải làm cũng chẳng tới lượt ông ấy.

Mỗi lần ăn cơm cũng đều là đại gia đình cùng nhau ăn, cũng chả cần người có bối phận nhỏ nhất là tổng giám đốc Thịnh.

Thịnh Hành cười cười, gật đầu đồng ý: "Vâng ạ."

Bà Trình liếc mắt nhìn anh, đột nhiên nói: "Hôm nay vừa ăn cơm vừa xem gameshow đi, gameshow hẹn hò của các con mẹ mới xem một chút, còn chưa được xem hết đâu.”

Thịnh Hành: "..."

Bình Luận (0)
Comment