Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 331 - Chương 331 - Phiên Ngoại Bảy

Chương 331 - Phiên ngoại bảy
Chương 331 - Phiên ngoại bảy

Đám cưới của Lục An An và Thịnh Hành, có thể nói là vạn chúng mong chờ.

Sau khi hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn, bởi vì không lập tức tổ chức đám cưới cho nên đã có đủ loại lời bàn tán xuất hiện.

Có người còn nói, hai người chỉ là vợ chồng ngoài mặt, thực ra Thịnh Hành đến cả một đám cưới bình thường cũng không muốn cho Lục An An, lại có người nói, vì chuyện đám cưới mà Lục An An và Thịnh Hành thường xuyên cãi nhau.

Nói tóm lại, bất kể là bọn họ làm cái gì, đều có người nghị luận.

Cho nên lúc chuyện hai người muốn làm đám cưới bị bạn bè nói lộ ra, trên mạng lập tức xuất hiện hot search của hai người.

Các cư dân mạng click vào, phát hiện là một đoạn video ngắn, trong video là một cuộc phỏng vấn, nhân vật được phỏng vấn là một người bạn tốt của hai người, hỏi anh ta vì sao gần đây Thịnh Hành cũng bận rộn, thế là anh chàng kia đã bật thốt lên Thịnh Hành đang bận bịu chuyện lớn của đời mình, lại trải qua sự dẫn dắt của phóng viên, đến chuyện làm đám cưới cũng tuồn ra ngoài.

Lúc Lục An An nhận được tin nhắn của Úy Sơ Hạ còn rất kinh ngạc.

"Ai nói nói lộ ra thế?"

Úy Sơ Hạ nói ra một cái tên.

Lục An An bật cười, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, hẳn là gần đây Thịnh Hành tìm bọn họ nói chuyện đám cưới, nói lộ ra miệng cũng bình thường."

Úy Sơ Hạ mừng rỡ không thôi: "Hai người thật sự chuẩn bị làm hôn lễ à, sao cậu không nói cho tớ biết.”

Hai người còn là bạn thân không vậy.

Lục An An tự cảm thấy mình làm không đúng, vội vàng nói: "Không phải không muốn nói cho bà biết, là vì tớ với Thịnh Hành còn đang thương lượng mà, sau khi xong xuôi tớ nhất định sẽ mời cậu tới làm phù dâu, chẳng qua không biết là cậu có chịu hay không thôi.”

Úy Sơ Hạ: "Cậu nói xem."

Cô ấy hừ hừ hai tiếng: "Cậu phải đặt lịch trước mới được, tớ đây cũng rất bận đó."

Lục An An cười: "Ừ ừ, mai hẹn cậu gặp mặt ăn cơm nhé, hẹn trước như thế có được chưa?”

"Được rồi."

Úy Sơ Hạ cười nói: "Đã chọn được nơi tổ chức chưa?”

Lục An An "Ừ" một tiếng, thấp giọng nói: "Rồi."

"Chỗ nào vậy?" Lục An An cười: "Cậy có muốn đoán thử hay không?”

Úy Sơ Hạ từ chối: "Không đoán.”

Lục An An khẽ cười, cười nói: "Ở ngoài đảo, chủ yếu là vì quá nhiều người, bọn tớ không muốn có quá nhiều của giới truyền thông tới quấy rầy."

"Đã hiểu."

Tổ chức ở ngoài đảo đối với bọn họ càng thích hợp hơn nhiều.

Càng càng quan trọng hơn là, hòn đảo kia… Là quà tặng mà Thịnh Hành đưa cho Lục An An lúc kết hôn, trước đó hai người đã từng tới đó một lần, Lục An An rất thích nơi đó, lúc đang thương lượng địa điểm kết hôn thì Lục An An nghĩ tới, thế là quyết định luôn.

Chỗ đó vị trí tốt, phong cảnh hợp lòng người không nói, xung quanh đều là biển, cảm giác rất độc lập, muốn tới đó còn cần ngồi thuyền hoặc là tàu biển chở khách định kỳ mới được.

Đối với ý nghĩ làm một đám cưới khiêm tốn và kín tiếng của bọn họ rất phù hợp.

Cúp điện thoại, Lục An An nhìn bình luận của các cư dân mạng, có rất nhiều người còn bán tín bán nghi với việc hai người muốn làm đám cưới.

Bọn họ đều cảm thấy rất kinh ngạc, sao mới chớp mắt bọn họ lại muốn làm đám cưới rồi, trước đó sau khi nhận giấy chứng nhận kết mãi mà bọn họ có làm đâu.

Nhưng Thịnh Hành và Lục An An đều không đáp lại bất cứ lời nào, các cư dân mạng sau khi tò mò một chút cũng dần dần ngừng lại.

*

Ngày kế, Lục An An và Úy Sơ Hạ hẹn gặp mặt.

Hai người đã lâu không gặp, Úy Sơ Hạ nhìn cô thì rất vui vẻ.

“Nhớ cậu quá đi.”

Lục An An cười: “Tớ cũng thế.”

Úy Sơ Hạ nhìn cô, không chịu đựng được nữa, nói: "Bây giờ nhìn cậu càng ngày càng xinh đẹp nha."

"Thật sao?"

Úy Sơ Hạ trêu chọc: "Quả nhiên là được cưng chiều như con gái có khác.”

Lục An An dở khóc dở cười.

"Vậy cậu còn không mau mau tìm đối tượng đi."

“Tớ cũng rất muốn có mà.” Úy Sơ Hạ bĩu môi nói: "Nhưng mà tớ tìm mãi không thấy, nếu năm nay tớ còn không có bạn trai, mẹ của tớ nhất định sẽ bắt tớ phải đi xem mắt."

Lục An An vỗ vỗ bả vai cô ấy, tỏ vẻ an ủi.

Hai người tụ lại cùng nhau nói chuyện đám cưới, Úy Sơ Hạ đã khẳng định chức vụ phù dâu này chạy không thoát tay cô ấy.

Cô nhìn Lục An An: "Trừ tớ ra, còn ai tới làm phù dâu nữa?”

"Thường Thiến và Dụ Thư."

"Ba người à?”

Lục An An gật đầu: "Còn có Úc Trúc nữa, tổng là bốn người."

Mắt Úy Sơ Hạ sáng rực lên: "Đã xác định hết rồi à?”

Lục An An lắc đầu: "Cậu và Úc Trúc nhất định là không có vấn đề gì, nhưng mà Thường Thiến và Dụ Thư thì chưa biết, tối qua lúc tớ tin nhắn WeChat với các cô ấy thì hai người đó đều nói là không có vấn đề gì, nhưng bọn họ đều nói cần xem lại lịch trình công việc nữa.”

Về điểm này, Lục An An rất có thể hiểu được.

Rất nhiều nghệ sĩ đều được sắp xếp công việc trước từ nửa năm đến một năm, cho nên nếu lỡ như đụng trúng mấy ngày đã có việc được sắp sẵn thì các cô ấy coi như có muốn đi cũng hết cách.

Úy Sơ Hạ gật đầu: "Nếu như thật sự không tới được thì lại nói."

Có một chuyện mà cô ấy càng quan tâm hơn nhiều, cô nàng nhìn Lục An An: "Phù rể thì sao, tớ có biết không?”

Lục An An bật cười: "Muốn hỏi có anh đẹp trai nào hay không chứ gì?”

"Đúng vậy."

"Có..."

Lục An An không xác định, nói: "Tớ nghe Thịnh Hành nói có hai người, nhưng hai người còn lại còn chưa xác định được."

"... Được rồi."

Úy Sơ Hạ cố hết sức nói: "Có soái ca là được."

Một người thôi cũng không sao, nhưng tất nhiên càng nhiều càng tốt.

Lục An An không còn gì để nói.

Hai người tụ lại cùng nhau trò chuyện về đám cưới sắp được tổ chức, bất kể là Lục An An hay là Úy Sơ Hạ đều rất chờ mong với đám cưới sắp đến.

*

Buổi tối về đến nhà, Thịnh Hành cũng vừa tan việc về nhà.

Lục An An chạy chậm đến, hôn anh một cái: "Vất vả rồi."

Thịnh Hành cười, cúi đầu hôn cô một cái: "Đi chơi với Úy Sơ Hạ à?”

"Vâng vâng."

Lục An An nói: "Ăn cơm xong đi dạo đường phố một lát, em còn mua ít đồ cho anh nữa đó."

“Mua gì vậy?”

Lục An An giơ giơ cằm lên: "Tự anh xem đi.”

Thịnh Hành nhíu mày.

Anh cúi đầu, liếc nhìn, là một bộ quần áo.

"Anh thử đi.”

"Ừ.”

Mắt nhìn của Lục An An rất tốt, bất kể là quần áo do cô thiết kế ra hay là quần áo cô mua đều đẹp, càng quan trọng hơn là quần áo cô chọn đều rất vừa vặn với anh.

Cô quá hiểu quần áo có phong cách nào thích hợp với Thịnh Hành, cũng biết cách phối hợp.

Từ trước đến giờ Thịnh Hành đối với mỗi thứ cô mua cho mình đều thích.

"Đẹp lắm."

Lục An An cong cong môi cười: "Thích không?"

"Rất thích."

Thịnh Hành sờ sờ đầu của cô: "Sao em không mua gì cho mình?”

“Em phải mặc đồ co chính mình thiết kế, cái này gọi là quảng cáo.”

Lục An An đúng lý hợp tình nói.

Chủ yếu là vì cô cũng không thấy có món đồ nào thật sự thích.

Thịnh Hành dở khóc dở cười: "Vậy sao."

"Đúng vậy."

Lục An An nhìn anh: "Hôm nay em đã nói với Sơ Hạ rồi, chỗ cô ấy không có vấn đề gì."

Thịnh Hành: "Ừ.”

Anh thấp giọng nói: "Anh đã hỏi cha mẹ rồi, bọn họ chắc chắn cuối tháng mười có thể tới, vào lúc đó cảnh sắc bên kia cũng rất đẹp, thời tiết cũng tốt."

"Vâng ạ."

Ban đầu lúc bọn họ bàn về ngày tổ chức đám cưới đã chọn mùa thu, tháng mười hay tháng mười một đều được.

Nhưng đến lúc này, sau khi chờ cha mẹ Thịnh Hành và cha Lục mẹ Lục tìm thầy tính toán ngày tốt liền chọn ngày 29 tháng 10.

Sau khi chắc chắn ngày tổ chức, tất cả những thứ khác đều đi vào quỹ đạo.

Nửa cuối năm này công việc của Lục An An và Thịnh Hành cũng không nhiều, hai người thậm chí có thể toàn tâm toàn ý trù bị cho đám cưới.

Ngay sau đó Lâm Nhược Tinh và Lục Diên cũng theo sau bắt đầu bận rộn.

Chỉ chớp mắt liền đến cuối tháng mười.

Đến lúc này, trên cơ bản toàn bộ các cư dân mạng đều đã biết Lục An An và Thịnh Hành thật sự sắp làm hôn lễ rồi, nhưng đám cưới địa điểm tổ chức trước mắt còn chưa được công khai.

Rất nhiều người bắt đầu phát ra đủ loại suy đoán, có người đoán là ở nước ngoài, cũng có người đoán là ngoài bãi biển, chỗ nào cũng có.

Ngoài đảo đương nhiên cũng có người đoán, nhưng đều là các hòn đảo nổi tiếng mà mọi người hay tới du lịch.

Thẳng đến trước đám cưới mấy ngày, Lục An An và Thịnh Hành xuất hiện ở sân bay thì các cư dân mạng mới biết bọn họ đi tới chỗ nào.

Là một hòn đảo nho nhỏ.

Nhưng nghe nói chỗ đó rất đẹp, có rất nhiều đảo nhỏ xung quanh, mỗi một hòn đảo nhỏ đều rất đẹp.

Nơi Lục An An và Thịnh Hành đến là một đảo cá nhân nhỏ cho nên tất cả chuyện đưa đón quan khách đều được mẹ Thịnh sắp xếp thỏa đáng.

Lục An An và Thịnh Hành hoàn toàn không cần vì loại chuyện nhỏ này lo lắng.

Lục An An và Thịnh Hành tới trước mấy ngày để làm chuẩn bị cho đám cưới.

Trước hôn lễ một ngày tất cả các khách mời đã tới.

Tối hôm đó, hai người tổ chức một buổi tiệc rượu, mọi người cùng nhau tụ tập ăn uống nói chuyện phiếm, còn có đủ loại biểu diễn vui đùa.

Lục An An và Thịnh Hành đứng chung một chỗ, vừa xuất hiện liền đoạt đi hết thảy ánh nhìn của mọi người.

Hai người này càng ngày càng xứng đôi.

Đến cả Lâm Nhược Tinh cũng không nhịn được nói với Lục Diên: "Bây giờ em mới phát hiện, An An và Thịnh Hành càng ngày càng xứng đôi nha.”

Lục Diên liếc nhìn, cũng phải thừa nhận đây là sự thực.

"Ừm."

Anhở dưới mặt bàn nắm tay Lâm Nhược Tinh, thấp giọng nói: "Chúng ta cũng vậy."

Lâm Nhược Tinh cười: "Đúng vậy, sáng mai phải cố gắng gây khó dễ cho Thịnh Hành một chút."

Khóe môi Lục Diên cong lên: "Đều giao cho em.”

Buổi tối, dĩ nhiên cặp vợ chồng son phải tách ra.

Dù sao sáng sớm hôm sau cũng là đám cưới, mặc dù cha mẹ hai bên đều không phải là người mê tín, nhưng có những chuyện vẫn cần phải chú ý một chút.

Trước khi tách ra Thịnh Hành còn không quên nói với Lục An An: "Đây là cái quy định gì không biết."

"A?"

Thịnh Hành nói: "Trước đám cưới mà còn phải tách ra."

Lục An An bật cười, nhìn anh, nói: "Người cổ đại kết hôn còn không được gặp nhau suốt ba ngày cơ.”

Thịnh Hành: "..."

Quá khó khăn.

Lục An An kiễng chân, hôn lên má anh một cái, mềm giọng nói: "Chồng à, em chờ ngày mai anh tới đón em.”

Hầu kết Thịnh Hành lăn lăn, đôi mắt nặng nề nhìn chằm chằm cô giây lát, khàn giọng đáp: “Ừ, mai anh sẽ đón em về nhà.”

"Ừm."

Buổi tối lúc đi ngủ, Lục An An và Lâm Nhược Tinh ngủ cùng nhau.

Đám cưới của Lâm Nhược Tinh và Lục Diên đã tổ chức một năm trước, cũng rất lớn.

"Căng thẳng sao?"

Lục An An nhích tới bên cạnh Lâm Nhược Tinh: “Có một chút ạ.”

Cô nhìn Lâm Nhược Tinh: "Chị dâu, lúc đó chị có căng thẳng không?”

Lâm Nhược Tinh suy nghĩ một chút, nở nụ cười: “Thực ra cũng có chút."

Cô ấy nhìn lên trần nhà, nói: "Chị đã muốn được gả cho anh của em rất nhiều năm, cho nên lúc giấc mơ của chị trở thành sự thật, chị còn có chút cảm giác không chân thật.”

Tối hôm đó, Lâm Nhược Tinh lại khó có khi mất ngủ.

Có thể là vì không có Lục Diên ở bên người, cũng có thể là vì quá kích động và khẩn trương.

Nghe vậy, Lục An An vỗ vỗ bả vai cô ấy: "Anh của em cũng đã muốn cưới chị về rất nhiều năm rồi."

Lâm Nhược Tinh cười: "Không nói tới bọn chị nữa, nói em đi, không cần hồi hộp, Thịnh Hành như thế nào cả chị và em đều hiểu rõ, sau khi kết hôn chỉ cần ở bên nhau là được, còn lại chúng ta cứ thuận theo tự nhiên đi.”

“Em biết.”

Sau khi được Lâm Nhược Tinh trấn an, Lục An An quả thật buông lỏng không ít.

Vừa rạng sáng ngày thứ hai, chuyên gia trang đã tới.

Lục An An ngáp liên tục, bị lăn qua lăn lại rất lâu, cuối cùng cũng trang điểm xong.

Đến giờ lành, Thịnh Hành mang theo trung đoàn phù rể xuất hiện.

Lục An An buồn ngủ, trong nháy mắt biến mất.

Cô nghe được tiếng gõ ngoài cửa, nghe mấy người Lâm Nhược Tinh và Úy Sơ Hạ gây khó dễ cho chàng rể mới, có loại cảm giác không nói ra được thành lời.

Giống như lời mà tối hôm qua

Lại như là tối hôm qua Lâm Nhược Tinh nói với mình, cảm thấy không chân thực.

Giấc mơ nhiều năm trở thành thực hiện, có chút không chân thực, nhưng càng nhiều là yên ổn.

Cô biết, Thịnh Hành muốn cưới cô, muốn dắt cô về nhà, tương lai hai người sẽ ở bên nhau, sống cùng với nhau.

Đợi đến lúc chàng rể vượt qua ải khó, trảm hết tướng địch mới xuất hiện, trong mắt của Lục An An chỉ có thể nhìn thấy một người kia.

Anh như là chàng hoàng tử bạch mã, từ trên trời giáng xuống, đến cứu vớt cô.

Mà Thịnh Hành, trong giây phút cánh cửa kia vừa mở ra, trong lòng trong mắt đều chỉ còn lại người đang thẳng tắp ngồi trên ghế.

Cô ăn chiếc váy cưới trắng tinh, đang bình tĩnh nhìn về bên này, chờ mình cưới cô về nhà.

Bình Luận (0)
Comment