Thịnh Hành hơi suy nghĩ, từng bước từng bước đi qua chỗ Lục An An.
Anh hít sâu, đôi mắt chăm chú lại nóng bỏng nhìn cô, không dời đi một giấy phút nào.
Đi đến trước mặt Lục An An, Thịnh Hành thấp giọng nói: "An An, anh đến cưới em đây.”
Lục An An cười, nhìn anh.
"Ừm."
Em biết.
Thường Thiến ở bên cạnh hô to: “Ai ai ai! Vẫn còn một cửa ải cuối cùng nha, giầy của cô dâu có chưa tìm được mà."
Nhóm phù rể: "..."
Thịnh Hành nở nụ cười, vẻ mặt vẫn vô cùng tự tin: "Ừm."
Anh khom lưng, bế Lục An An lên kiểu công chúa.
Mọi người kinh hô, lục An An lại an an ổn ổn nằm ở trong lồng ngực Thịnh Hành.
Cô vừa rời khỏi vị trí của mình, giày cao gót liền xuất hiện trước mắt mọi người, nằm ngay bên dưới chiếc váy cưới của cô.
Thịnh Hành nhìn cô, thấp giọng hỏi: "Anh đi giày cho em nhé?”
"... Được."
Lục An An cúi đầu, nhìn người đàn ông nửa ngồi nửa quỳ ở trước mặt mình.
Rõ ràng chỉ là một động tác rất bình thường, nhưng khi nhìn sườn mặt của Thịnh Hành, cô lại có một nỗi xúc động không biết từ đâu trào ra.
Viền sườn mặt của người đàn ông đường nét lưu loát, mặt mày sâu sắc lại chăm chú, khiến cho cô không tự chủ được hãm sâu vào trong đó.
Anhxỏ giày cho cô, vô cùng nghiêm túc, cứ như đang làm một chuyện gì đó vô cùng quan trọng trong đời.
Sau khi đi giày cho cô, Thịnh Hành nói: "Anh ôm em ra ngoài nhé.”
"Vâng ạ."
Phù dâu và phù rể cùng nhau hoan hô.
Mọi người đều nâng điện thoại di động chụp lên chụp ảnh quay video lại, Lâm Nhược Tinh và Lục Diên nhìn nhau, cô duỗi tay ôm lấy Lục Diên, nhẹ giọng nói: "Yên tâm đi."
Lục Diên nhéo nhéo khuôn mặt của cô ấy, hiểu rõ "Ừ" một tiếng: "Anh biết."
Tại nơi tổ chức đám cưới ở ngay trên bờ cát.
Sau khi Thịnh Hành đón được cô dâu thì giao cho cha vợ.
Hiện trường rất náo nhiệt, người tới đều là các bạn bè vô cùng quen thuộc, trong đôi mắt mỗi người đều là sự chúc phúc cho hai người.
Lục An An nắm tay cha Lục, từng bước từng bước đi đến bên Thịnh Hành.
Thịnh Hành ngẩng đầu chăm chú nhìn cô, thâm tình trong đôi mắt không tan.
Lục An An có thể cảm nhận được cha Lục không muốn buông mình ra, tay cô nắm tay cha Lục, thấp giọng hô: "Cha."
"Ừm. Cha đến ngay đây."
Lục An An chớp chớp mắt, cố gắng nén lại nước mắt của mình, thấp giọng nói: "Con cũng phải lấy chồng mà.”
Cha Lục thoáng ngừng một lát, cố gắng khống chế cảm xúc: "Cha, sẽ cố gắng hết sức."
Thế nhưng... Ông lại không thể khống chế được.
Ông ấy chỉ có một đứa con gái như vậy, bây giờ lại phải đi lấy chồng, sao ông ấy có thể cam lòng.
Lục An An nhẹ giọng: “Thịnh Hành rất tốt với con, coi như con có lập gia đình rồi thì vẫn có thể thường xuyên về thăm cha mẹ mà, cha yên tâm đi.”
Cha Lục: "Ừ."
...
Hai người nói chuyện với nhau hai câu, lúc giao Lục An An cho Thịnh Hành, cha Lục vẫn không quên nhắc nhở anh: "Nhớ bao dung nó nhiều nghen con.”
Thịnh Hành nghiêm túc đáp: "Vâng ạ."
Đây là hứa hẹn của anh, lời hứa hẹn này cũng không phải chỉ là nói mà thôi.
Lục An An nhìn bóng lưng cha Lục đi xuống một bên khác, viền mắt đỏ lên.
Tình thương của cha và mẹ này, tất cả tình thân của nhà họ Lục, toàn bộ đều là cô trộm được, sau này cô nhất định nhất định sẽ càng tốt hơn với bọn họ, bất kể là có chuyện gì, cô cũng tuyệt đối không phụ lòng bọn họ với mình.
Đây là hứa hẹn của Lục An An cô.
Hai người trao đổi nhẫn cho nhau, cùng đồng ý với lời thề bên nhau trọn đời.
Lục An An ngước mắt lên nhìn người đàn ông trước mặt, anh mặc âu phục, thẳng tắp đứng ở trước mặt cô.
Rõ ràng anh vẫn giống như trước đây, nhưng Lục An An lại cảm nhận được không giống.
Trong sự ồn ào của mọi người phía dưới, hai người hôn môi.
Thịnh Hành thơm lên khóe môi của cô, giọng nói khàn khàn: "Rốt cục cũng... Cưới được em rồi."
Đôi mắt của Lục An An cong cong cười, không lên tiếng.
Cô cũng muốn rốt cục cũng đã ―― được gả cho Thịnh Hành.
Đã có được đám cưới mà cô vẫn luôn tha thiết ước mơ.
Sau khi đám cưới cử hành xong xuôi, mọi người cũng đều thả lỏng hơn hẳn.
Bởi vì không có bất kỳ phóng viên và truyền thông nào được mời tới, Lục An An và Thịnh Hành cũng không muốn bị quấy rầy, cho nên ở trên mạng cũng chỉ có ảnh chụp do bạn bè của bọn họ đăng lên.
Lục An An và Thịnh Hành còn bị kéo đi chụp rất nhiều ảnh.
Lục An An đổi mấy bộ váy cưới, mỗi một bộ đều là do chính cô thiết kế, cô rất thích, Thịnh Hành cũng thích.
Sau khi chúc rượu các bậc bề trên xong, Lục An An và Thịnh Hành đi qua chỗ các bạn bè của mình.
Hai người vừa qua đã bị kéo tới chuốc rượu.
Lục An An nhìn tư thế Lục Diên nâng rượu với Thịnh Hành kia, rất muốn ngăn cản, nhưng lại sợ Lục Diên nổi giận.
Cô suy nghĩ một chút, ghé vào bên tai Thịnh Hành nhỏ giọng thầm thì: "Nếu không anh cứ uống ít thôi, anh của em cũng sẽ không giận đâu."
Thịnh Hành nở nụ cười, quay đầu nhìn cô: "Không sao đâu.”
Hầu kết của anh lăn lăn, thấp giọng nói: "Vẫn được."
Lục An An vẫn có chút lo lắng.
Lục Diên nhìn Thịnh Hành: "Uống hết chỗ này đi, được chứ?”
Thịnh Hành mỉm cười: "Không có vấn đề gì."
Lục Diên không lên tiếng nữa , chờ sau khi Thịnh Hành uống xong mới không gây khó dễ cho người ta nữa.
Xem như đã là buông tha Thịnh Hành.
Lâm Nhược Tinh ở bên cạnh cười cười, nhẹ giọng nói: "Chị dâu cũng muốn kính Thịnh Hành một chén, chúc An An và Thịnh Hành hạnh phúc mỹ mãn, thích làm gì thì làm."
Lục An An cười, tiếp nhận câu chúc phúc này của Lâm Nhược Tinh.
"Cảm ơn chị dâu."
Lời chúc phúc này cô rất thích.
Lục An An theo sau Thịnh Hành cũng uống vào khá nhiều rượu.
Đến buổi chiều, Lục An An cũng cảm thấy mệt mỏi.
Thịnh Hành cúi đầu nhìn cô: "Có muốn đi nghỉ ngơi một hồi hay không?"
"Có thể không tốt lắm hay không?"
"Không sao đâu."
Thịnh Hành nói: "Cha mẹ đều đang ở đây, bọn họ sẽ tiếp các vị khách cho, bọn mình có vào phòng nghỉ ngơi một chút cũng được, đi nhé?”
Đôi mắt của Lục An An sáng rực lên, không chút do dự nói: "Vâng."
Cô quả thực cũng có chút mệt mỏi.
Sau khi hai người nói với cha mẹ một tiếng, vẫn đúng giờ về phòng nghỉ ngơi.
Sau khi vào phòng, Lục An An liền không duy trì được hình tượng của mình nữa, nằm vật ra giường.
Cái chuyện tổ chức đám cưới này thật sự quá hành xác mà, đứng cả sáng giờ đã eo nhức lưng đau.
Thịnh Hành nhìn thấy cô như vậy, trầm thấp nở nụ cười: "Mệt rồi?"
"Rất rất mệt."
Lục An An bĩu môi nhìn anh, làm nũng nói: "Muốn ôm ôm."
Thịnh Hành cười, cúi đầu hôn cô một cái, bế người lên: "Đói không?"
Vừa rồi cô chỉ toàn uống rượu, còn chưa được ăn gì.
Lục An An chớp chớp mắt, gật đầu: "Có chút, anh có gì ăn không?”
“Em muốn ăn gì? Anh bảo người mang tới.”
“Cái gì cũng được ạ.”
Lúc này Lục An An đã rất đói, cũng không xoi mói nhiều.
Thịnh Hành kêu người mang đồ ăn lên, cái gì cũng có, đều là các món Lục An An thích ăn.
Lục An An biếng nhác, không muốn động một chút nào.
Thịnh Hành đút cho cô ăn một chút cô mới cảm thấy mình có chút sức lực, cứ như được sống lại.
Lục An An nhìn người đàn ông đang ngồi một bên, có chút tò mò: "Anh không mệt sao?"
Thịnh Hành nhíu mày: "Cũng tạm."
Lục An An nằm lỳ ở trên giường: "Thế sao em lại mệt vậy nha.”
Thịnh Hành bật cười, nhéo nhéo gò má của cô, nói: "Em dậy sớm quá chăng, nếu không ngủ một lát đi?"
"Lỡ như ngủ quên mất thì làm sao bây giờ."
"Không sao."
Thịnh Hành phân tích, nói: "Ngủ quên thì cứ ngủ quên thôi, đến lúc hoạt động buổi tối có thể tới là được rồi.”
"Vâng ạ."
Lục An An thay quần áo, thong thả nằm ở trên giường nghỉ ngơi.
Cô chớp chớp mắt nhìn Thịnh Hành, nhỏ giọng nói: "Anh nằm với em đi.”
Thịnh Hành nở nụ cười, đè lên hôn một cái vào khóe môi cô, giọng khàn khàn hỏi: "Cố ý mời anh đấy à?"
Lục An An giả ngu: "Cái gì mà cố ý mời anh chứ."
Cô nói: "Em chẳng hiểu anh đang nói gì cả~”
Thịnh Hành nhìn thấy cô như vậy, cũng không vội.
Tương lai còn dài, huống chi... Hôm nay bọn họ mới chân chân chính chính được tính là đêm tân hôn.
Cũng không nóng lòng ngay vào buổi trưa này.
Anh ý vị thâm trường cho Lục An An một ánh mắt, cùng cô nằm ngủ một chỗ.
Lúc mới bắt đầu Lục An An còn có thể ồn ào ầm ĩ Thịnh Hành thêm một lát, sau khi nhắm mắt lại liền cảm thấy buồn ngủ.
Không bao lâu sau liền nặng nề ngủ thiếp đi.
Lúc đầu thật ra Thịnh Hành không buồn ngủ cho lắm, nhưng thấy người bên cạnh ngủ ngon như vậy, anh lại cảm thấy hình như mình cũng hơi mệt một chút xíu, sau đó liền theo Lục An An ngủ thiếp đi.
Hai người ở trong phòng ngủ say quên trời quên đất, hoàn toàn không quan tâm tới các vị khách còn đang ở trong hôn lễ ngoài kia.
Cũng may các quy trình bắt buộc đã xong xuôi, cũng không có ai nói bọn họ cái gì.
Lục An An và Thịnh Hành vừa nằm một cái đã ngủ thẳng tới chạng vạng.
Đến chạng vạng lúc tỉnh dậy, Lục An An mới cảm thấy mình đã sống lại.
"Thay đồ đi."
Thịnh Hành lấy cho cô một chiếc váy, thấp giọng hỏi: "Đợi lát nữa còn phải ra ngoài."
"Vâng vâng."
Lục An An còn buồn ngủ: "Anh dậy từ bao giờ thế?”
Thịnh Hành đã đổi một bộ quần áo chính trang, trầm thấp nở nụ cười, nói: "Được một lúc rồi, vừa rồi đã xuống tầng gặp cha mẹ, có rất nhiều khách mời đã đi quanh đây ngắm cảnh, không sao đâu.”
Lục An An: "Vậy thì tốt rồi.”
Sau khi hai người thay đồ xong thì đi xuống tầng.
Lục Diên và Lâm Nhược Tinh cũng vừa lúc đã đi xong một vòng quanh đây trở về.
Anh liếc nhìn Lục An An : "Ngủ ngon không?”
Lục An An "Hì hì" hai tiếng: "Anh, anh chị đi đâu vậy?”
Lục Diên nói: "Đi dạo loanh quanh, chỗ này cảnh sắc không tệ."
Lục An An cong mắt cười cười, không nhịn được cười nói: "Đúng không, không khí chỗ này cũng tốt nữa.”
Lâm Nhược Tinh: "Chờ sau này chị và Lục Diên có thời gian cũng muốn nghỉ phép tới đây chơi mấy ngày.”
Lục An An: "Vâng ạ."
Buổi tối, bọn họ có tổ chức một buổi tiệc tối nho nhỏ.
Tham gia đều là người trẻ tuổi, người trong nghề chơi với nhau đều vui vẻ và muốn làm một bữa tiệc chúc mừng, dĩ nhiên Lục An An và Thịnh Hành sẽ không có ý kiến.
Sau khi lăn qua lăn lại xong đã là mười giờ tối.
Sau đó còn bị nháo động phòng một trận, Lục An An mệt bở hơi tai một lần nữa nằm lại trên giường. Chuyện như đám cưới này cả đời đúng là chỉ cần làm một lần là được rồi, thật sự quá mệt mỏi, cả tâm và thân đều mệt mỏi.
Thịnh Hành buồn cười nhìn cô: "Đi tắm nhé?”
"Đi."
Lục An An ôm chăn cọ cọ, cố ý nói: "Nhưng mà em không dậy nổi." Đương nhiên Thịnh Hành biết rõ kế vặt của cô, bế người lên, giọng nói nặng nề trầm thấp: "Ừm, để anh ôm em đi.”
Anh ôm Lục An An đi vào phòng tắm.
Sau khi anh gội đầu cho cô xong, Lục An An bắt đầu đuổi người.
“Được rồi, em khoere rồi, tự em làm nốt được.”
Thịnh Hành nhìn cô, không nhúc nhích.
Lục An An nghi ngờ liếc mắt nhìn anh, đến khi chạm vào ngọn lửa trong mắt Thịnh Hành mới có chút hoảng hốt.
“Anh ―― "
Còn chưa nói xong, Thịnh Hành đã cúi đầu hôn xuống, con ngươi nặng nề, giọng nói khàn khàn: "Cùng nhau tắm đi."
Lục An An: "..."
Không bao lâu sau, trong phòng tắm liền truyền đến âm thanh khiến cho người ta mặt đỏ tía tai.
Tiếng rên nhẹ và tiếng nước đan xen vào nhau, đặc biệt uyển chuyển rung động lòng người.
Hai má Lục An An ửng hồng, thân thể cũng nóng bừng ửng đỏ.
Lông mi cô khẽ run, bên trên còn vương vấn nước đọng, nhìn đến khiến cho người ta càng thêm động lòng, cũng... Không chịu đựng được.
Chí ít đối với Thịnh Hành, cô như vậy khiến anh không có sức đề kháng.
Sau khi ra khỏi phòng tắm, Thịnh Hành vẫn chưa kết thúc.
Lục An An nhỏ giọng oán trách, Thịnh Hành thơm cô một cái, nói: “Vợ, đây là đêm tân hôn của chúng ta."
"... ..."
Nói bậy, lần trước sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn anh cũng nói như vậy.
Nhưng Lục An An đã không còn sức lực gì để nói chuyện nữa rồi, cô chỉ có thể mặc cho Thịnh Hành tác oai tác quái.
Cô giống y như là con cá bị ướp muối nằm trên thớt, để mặc anh lăn qua lộn lại giày vò, mãi hồi lâu cũng không ngừng lại.