Sau khi đám cưới của Lục An An và Thịnh Hành rò rỉ ra một chút ảnh chụp, bởi vì mấy tấm hình và video ngắn này, độ hot của đám cưới hai người cũng theo đó kéo dài một quãng thời gian rất dài.
Rất nhiều người đối với đám cưới giống như truyện cổ tích này của hai người rất là hâm mộ.
Cũng may, sau một thời gian ngắn độ hot cũng dần dần hạ xuống.
Lục An An và Thịnh Hành trở về lại cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của mình, đóng phim, biểu diễn, quay quảng cáo và tham gia đủ loại hoạt động.
Nhưng cứ cách một quãng thời gian hai người lại tự cho mình nghỉ một chút, cùng nhau đi du lịch, ra ngoài tham quan ngắm cảnh, cũng có khi chỉ đơn giản ở nhà hưởng thụ một quãng thời gian độc nhất vô nhị của hai người.
Cuộc sống gia đình của Lục An An và Thịnh Hành cứ thế ổn thỏa thoải mái trôi qua, thời gian cũng theo đó trôi qua rất nhanh.
Chớp mắt một cái, một năm rồi lại một năm đi qua.
Lục An An cũng đến bị thúc giục sinh con.
Lúc mới kết hôn với Thịnh Hành, bởi vì tuổi còn nhỏ, trên cơ bản không có ai hỏi bọn họ chuyện sinh con này, nhưng sau khi kết hôn hai ba năm, các cư dân mạng bắt đầu tò mò ―― rốt cuộc Lục An An lúc nào mới sinh con đây, cô sẽ bằng lòng mới trẻ tuổi như thế đã sinh con à.
Đối với chuyện các cư dân mạng bận tâm, Lục An An thật sự rất bất đắc dĩ.
Nhưng mà ngẫm lại, có khi cũng đã đến lúc nên xem xét chuyện này rồi.
Sau khi kết hôn tới năm thứ ba, Lục An An và Thịnh Hành thương lượng muốn sinh con.
Ban đầu Thịnh Hành còn không có đồng ý, trong mắt của anh, bây giờ vừa khéo sự nghiệp của Lục An An đang trong thời kỳ phát triển, nếu sinh con tất nhiên sẽ ảnh hưởng tới con đường phát triển sự nghiệp của cô, anh cũng không phải là người nhất định phải sinh con mới được.
Mặc dù Lục An An cảm thấy không có gì đáng kể, nhưng Thịnh Hành lại lo lắng... Bây giờ muốn sinh con là bởi vì sức ép của cư dân mạng.
Nhưng sau rất nhiều lần bị Lục An An quấn quít, Thịnh Hành cũng đầu hàng.
Anh cũng không cưỡng lại được Lục An An.
Chẳng qua là… khi hai người thật sự nghiêm túc cẩn thận muốn có con thì đứa nhỏ này lại không nghe lời như bọn họ tưởng tượng, mãi mà không tới.
Tháng đầu tiên, không có thai.
Tháng thứ hai, vẫn không có.
Nửa năm sau, Lục An An đã bắt đầu sinh ra nghi ngờ với cơ thể của mình.
“Anh nói xem, hay là em đi kiểm tra một chút nhé?"
Vẻ mặt Lục An An lo lắng: "Thân thể của em chắc sẽ không phải thật sự có vấn đề gì đi."
Thịnh Hành nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, vội vã an ủi: "Không có đâu, em đừng lo quá.”
Anh duỗi tay vỗ vỗ đầu Lục An An, thấp giọng nói: "Thuận theo tự nhiên là được, có thể là bây giờ con chúng ta còn chưa muốn tới.”
Lục An An: "Thế nhưng mà... Cũng đã nửa năm rồi.”
Thịnh Hành dừng một chút : " Ừ" một tiếng: "Không sao hết, thân thể của chúng ta đều rất khỏe mạnh, bé con nhất định sẽ tới thôi, chắc con đang mải chơi nên chưa tới, có khi tối nay tới luôn ấy chứ.”
Lục An An vẫn rất lo lắng.
"Nếu không, chúng ta đi kiểm tra một chút đi?"
Thịnh Hành: "..."
Anh nhìn vẻ mặt này của Lục An An, bất đắc dĩ gật đầu.
“Được rồi, anh sẽ hẹn trước cho em.”
"Vâng vâng."
Lục An An rất lo lắng: "Lỡ như có vấn đề gì... Sớm trị liệu một chút cũng tốt."
Thịnh Hành dở khóc dở cười: "Có vấn đề thì chúng ta cũng không cần có con nữa.”
Nghe vậy, Lục An An nhìn anh: "Em không muốn.”
"Hả?"
Lục An An nói: "Em muốn có con, hơn nữa còn muốn có con gái.”
Cũng không biết cô nghĩ tới điều gì, nhẹ giọng nói: "Em muốn cưng con gái lên trời luôn.”
Thịnh Hành hơi ngẩn ra, xoa xoa đầu của cô, nói: "Ừ, sẽ có có gái.”
Lục An An cười: "Ừm."
Chỉ là, Thịnh Hành và Lục An An còn chưa kịp đặt lịch hẹn đi kiểm tra thì hai người đã bận rộn lại.
Chuyện kiểm tra này, cũng bị Lục An An ném ra sau ót.
Cứ thế, Lục An An cũng chỉ có thể nghe theo lời Thịnh Hành, cứ thuận theo tự nhiên là được.
Mấy tháng sau, bé cưng rất tự nhiên tới rồi.
Lúc vừa mới biết rõ tin tức khuôn mặt của Lục An An đều là không thể tin được.
Cô nhìn kết quả kiểm tra mà bác sĩ đưa cho mình, vẻ mặt kinh ngạc: "Tôi... Tôi thật sự mang thai?"
Bác sĩ cười cười: "Đúng vậy, đã được hơn một tháng rồi, sao lại kinh ngạc như vậy?"
Lục An An nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Chủ yếu là vì trước đó vẫn luôn muốn có…Nhưng mà mãi không tới, khi đó tôi còn tưởng rằng thân thể của tôi có vấn đề."
Bác sĩ dở khóc dở cười: "Không có vấn đề gì, muốn có con cũng phải xem duyên phận, đến lúc có dĩ nhiên sẽ có, thân thể của cô rất khỏe mạnh, không có bất cứ vấn đề gì."
Lục An An liền vội vàng gật đầu: "Vâng, cảm ơn bác sĩ."
Cô nhìn bác sĩ: "Có chuyện gì cần phải chú ý không ạ?"
Bác sĩ nói ra những chuyện cần chú ý với Lục An An, Lục An An nghe rất nghiêm túc.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Đường Nghi nhìn cô: "Không nói cho Thịnh Hành biết à?"
Hôm nay hai người đang ở nhà bàn công việc, Lục An An đột nhiên có chút không thoải mái, Đường Nghi thấy cô không đúng lắm mới nhất quyết dắt người tới bệnh viện kiểm tra, may mà như vậy mới không để xảy ra sai lầm lớn.
Lục An An bây giờ vẫn còn có chút lơ mơ.
Cô ngồi ở trong xe, ổn định lại tâm thần, nói: "Em muốn chính miệng nói với anh ấy.”
Đường Nghi có thể hiểu được ý nghĩ của cô.
Chị ấy thầm thở phào, cười một cái, nói: "Chúc mừng em, đã được lên chức mẹ rồi.”
Lục An An quay đầu nhìn chị ấy: "Cảm ơn chị Nghi."
Đường Nghi nhìn bộ dáng nghiêm túc của cô, dở khóc dở cười: "Em sao vậy?”
Lục An An lắc đầu: "
Em cũng không biết nữa...
Chỉ là em thấy rất khẩn trương, cũng rất lo lắng."
Lúc bé con chưa tới, cô vẫn luôn ngóng trông có đứa bé này.
Nhưng bây giờ bé con đã tới ... Lục An An lại lo lắng mình không thể làm một người mẹ tốt, không thể làm một người mẹ đúng chuẩn.
Bây giờ cô luôn cảm thấy rất lo lắng.
Đường Nghi nghe thấy lời của cô, vội vã an ủi: "Không sao đâu, em phải tin vào chính mình chứ.”
Lục An An chớp chớp mắt: "Em không tin được.”
Đường Nghi: "..."
Chị ấy bật cười, thấp giọng nói: "Vậy em cũng phải tin vào Thịnh Hành chứ, cậu ấy nhất định có thể làm được một người cha tốt phải không nào?”
Nghe vậy, Lục An An mới miễn cưỡng an lòng.
Nói đúng lắm, có khả năng cô không làm được một người mẹ tốt, nhưng Thịnh Hành nhất định có thể làm một người cha tốt.
Đường Nghi nhìn thấy cô như vậy, thầm theo sau thở phào.
Tâm trạng của cô nàng này quá không ổn định.
Sau khi đưa Lục An An về nhà, Đường Nghi lại dặn dò thêm vài câu, mới rời đi.
Lục An An ngồi ở phòng khách một lúc lâu mới gửi một tin nhắn cho Thịnh Hành.
Hôm nay Thịnh Hành cần tới một thành phố khác để tham gia hoạt động, lúc này đoán chừng đang ở hiện trường hoạt động, Lục An An cũng không hi vọng Thịnh Hành có thể ngay lập tức tin nhắn lại cho mình, nhưng lúc này cô rất chi là kích động, muốn tìm người nào đó để nói lảm nhảm.
Lục An An: [ Anh đã xong việc chưa? ]
Lục An An: [Hết bận thì nhắn tin lại cho em nhé, em không vội, em cũng không có chuyện đặc biệt gì, chỉ là có chút nhớ anh thôi. ]
Lục An An: [ Đừng để ý tới mấy lời lảm nhảm của em. ]
. . .
Hoạt động của Thịnh Hành vừa kết thúc, Dương Dương liền mang theo vẻ mặt sốt ruột đưa di động cho anh.
"Sao thế?"
Mí mắt anh giựt giựt: "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
Dương Dương lắc đầu: "Em cũng không biết, nhưng An An nhắn cho anh rất nhiều tin nhắn.”
Thịnh Hành có trong nháy mắt hoảng hốt, anh vội vã click mở điện thoại di động, đến lúc đọc hết mười mấy tin nhắn của Lục An An cũng thấy kinh ngạc.