Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 334 - Chương 334 - Phiên Ngoại Mười

Chương 334 - Phiên ngoại mười
Chương 334 - Phiên ngoại mười

Anh lập tức gọi điện thoại cho Lục An An.

"Alo."

Lúc này cơn lo lắng của Lục An An đã vơi đi kha khá, cô đã chìm vào giấc ngủ.

Thịnh Hành nghe thấy âm thanh mơ mơ màng màng của cô, thầm thở phào.

"Đang ngủ à?"

"Ừm."

Lục An An nhỏ giọng làm nũng: " Anh xong việc rồi à?”

Thịnh Hành: "Ừ, đang chuẩn bị về đây, sao em lại gửi nhiều tin nhắn cho anh thế, đã xảy ra chuyện gì sao?"

“Không có gì.”

Lục An An nói: "Không phải là em đã bảo không có việc gì sao, em chỉ muốn lảm nhảm một chút thôi."

Cô nghe được âm thanh Thịnh Hành căng thẳng, thấp giọng nói: "Anh cho là em đã xảy ra chuyện gì à?"

Thịnh Hành: "Không có gì sao?"

Lục An An cười an ủi anh: "Không có chuyện gì đâu mà, bao giờ anh về?”

“Về luôn đây.”

Thịnh Hành nói: "Em lại ngủ thêm một giấc, lúc tỉnh liền có thể nhìn thấy anh rồi.”

“Vâng.”

Lục An An nói: "Em không vội gì đâu, em sẽ ở nhà chờ anh.”

“Ừ.”

Cúp điện thoại, không cần Thịnh Hành nói chuyện, Dương Dương cũng biết nên làm cái gì.

“Đi luôn ạ?”

Thịnh Hành gật đầu: "Để anh đi nói một tiếng với bên chịu trách nhiệm tổ chức.”

“Vâng ạ.”

Dương Dương sắp xếp xe tới sân bay, sau khi Thịnh Hành chào hỏi bên chịu trách nhiệm tổ chức liền trực tiếp lên xe.

Thịnh Hành vội vã đi về, mặc dù các fans cảm thấy rất kinh ngạc, nhưng cũng hiểu được.

Từ sau khi Thịnh Hành và Lục An An kết hôn, hình như mỗi lần anh ra ngoài công tác đều sẽ rất vội vã về nhà.

Ban đầu mọi người còn cảm thấy hai người diễn trò, đến bây giờ, đã không còn ai nghi ngờ tình cảm của hai người này nữa rồi.

Diễn trò còn có thể diễn nhiều năm như vậy, có thể vẫn luôn kiên trì như vậy, vậy cũng không phải là chuyện một người bình thường người có thể làm ra nữa rồi.

Bọn họ càng muốn tin tưởng vào chuyện đây chính là tình yêu thật sự.

Lúc Thịnh Hành về đến nhà, trong phòng tỏa ra một mùi hương thơm nức.

Anh cúi đầu liếc nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối rồi.

Thịnh Hành mở cửa ra, trực tiếp đi vào bên trong.

Lục An An đang bận rộn trong phòng bếp, cô đoán được Thịnh Hành khi nào sẽ về tới nhà nên đi chuẩn bị bữa tối.

Thịnh Hành liếc nhìn đồ ăn trên bàn ăn, đi vào phòng bếp.

"Vợ."

Lục An An quay đầu lại nhìn anh: “Đúng giờ vậy?”

Thịnh Hành liếc nhìn: "Sao em làm nhiều đồ ăn ngon như vậy?”

Lục An An: "Đột nhiên muốn làm thôi.”

Thịnh Hành kinh ngạc hai giây, nhìn cô: “Em đói à?”

"Có chút."

Thịnh Hành nói: "Để anh đi, em ra ngoài nghỉ ngơi đi."

Nghe vậy, Lục An An không khách khí với Thịnh Hành một chút nào, thật sự đi ra ngoài nghỉ ngơi.

Lát sau, Thịnh Hành bê toàn bộ các món ăn Lục An An đã làm tốt ra ngoài.

Có sườn xào chua ngọt, có cá hấp, còn có chút thức ăn kèm và canh gà.

Thịnh Hành nhướng nhướng mày, không thể không cảm thấy ngoài ý muốn.

Lục An An không phải là người rất thích ăn thịt, quãng thời gian trước cô đã từng cảm thấy hứng thú với bánh ngọt, cứ luyện tập mãi không ngừng, nhưng từ trước đến giờ cô không chủ trương phô trương lãng phí, cho nên lúc hai người ăn cơm trên cơ bản đều là ba món ăn một món canh là đủ.

Đặc biệt nếu như để cô tự làm, thì cô tuyệt đối sẽ không làm quá nhiều thịt.

Còn về canh gà... Lục An An rất không thích ăn.

Anh nhìn chằm chằm Lục An An mấy lần: "Hôm nay có chuyện gì tốt à?"

Lục An An nhìn anh: "A?"

Cô giả ngu: "Không có ạ."

Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười, cũng không ngừng nhìn cô.

Anh biết Lục An An đang nói dối, kể cả cô chỉ phản ứng lại rất nhỏ, Thịnh Hành cũng có thể nhìn ra.

Ánh mắt Lục An An đảo đảo, tính toán đợi tối nay lại nói cho Thịnh Hành.

Nếu như bây giờ nói, cô đoán Thịnh Hành sẽ kích động đến độ không ăn được cơm tối nữa.

Hai người yên tĩnh ăn cơm.

Lục An An không nhịn được, hỏi: "Đồ ăn em làm có ngon không?"

Kể từ sau khi kết hôn cùng Thịnh Hành, Lục An An liền rất ít xuống bếp, mỗi khi ở một mình trên cơ bản cô đều gọi thức ăn ngoài về cho nhanh, còn nếu có Thịnh Hành ở nhà thì vẫn luôn là Thịnh Hành làm.

Thịnh Hành cười, thấp giọng nói: "Ăn rất ngon."

Lục An An nghe thế thì rất vui vẻ.

Sau khi ăn cơm xong, Thịnh Hành phụ trách dọn dẹp và rửa chén.

Chờ tới khi anh trở về phòng, Lục An An đã tắm rửa xong xuôi đi ra ngoài, lúc này đang nằm ở trên giường, trong tay cầm một tờ giấy gì đó chăm chú nhìn.

Thịnh Hành vừa định đến gần nhìn xem đó là gì thì Lục An An lại nhạy bén chặn lại.

"Thịnh Hành, anh nhắm mắt lại đi."

"Hả?"

Lục An An ai nha một tiếng, thần thần bí bí nói: "Anh nhắm mắt lại đi mà, em muốn tặng anh một món quà.”

Thịnh Hành hơi ngẩn ra, nhìn chằm chằm vào cô một lát, lại liên tưởng đến một loạt động tác buổi tối hôm nay của cô, lại nhớ tới tờ giấy màu trắng mà mình vừa mơ hồ liếc thấy, đột nhiên có một loại suy đoán.

“Em ―― "

Lục An An trợn to mắt: "Em muốn cho anh một niềm vui bất ngờ."

Hầu kết Thịnh Hành lăn lăn, cảm xúc rõ ràng kích động hơn hẳn so với lúc ban đầu.

Anh như đã đoán được chút gì, cổ họng có chút khàn khàn: "Ừ."

Lục An An chờ anh nhắm mắt lại mới nhét tờ giấy kia vào trong tay anh, mềm giọng nói: "Được rồi, anh có thể mở mắt ra xem rồi."

Thịnh Hành vừa mở mắt ra liền nhìn thấy trong tay của mình là giấy kiểm tra tại bệnh viện ngày hôm nay của Lục An An, ở bên trên còn ghi lại rất rõ ràng ――

Lục An An có thai rồi.

Thịnh Hành mãnh liệt quay đầu lại nhìn về phía cô, trong đôi mắt đều là vui vẻ và giật mình.

"... Thật sao?"

Lục An An bật cười, rất tình nguyện thưởng thức biểu tình hiếm thấy này của anh: “Ừa, anh có bất ngờ không, có vui không?”

Thịnh Hành muốn ôm chặt lấy cô, nhưng đến lúc anh ông cô thì động tác lại nhẹ nhàng hơn hẳn.

"Niềm vui bất ngờ này." Anh hít sâu một hơi, nói: "Cảm ơn em."

Lục An An chui đầu vào cổ anh cười cười, vỗ vỗ bờ vai anh, hỏi: “Đã là bất ngờ rồi mà sao anh còn bình tĩnh như vậy chứ?”

Cô nói: "Em còn nghĩ là anh sẽ vui vẻ kích động đến độ ôm em xiay mấy vòng cơ đấy.”

“Anh cũng muốn làm thế.”

Thịnh Hành nói: "Nhưng anh lại sợ sẽ không cẩn thận khiến em không thoải mái."

Lục An An: "..."

Đến lúc đêm khuya, sau khi hai người dọn dẹp gọn gàng xong nằm xuống giường, Thịnh Hành vẫn còn cảm thấy “Nghi ngờ" với chuyện này.

Cũng không thể nói là nghi ngờ, chỉ có điều anh có chút không thể nào tin được mà thôi.

Anh vẫn liên miên hỏi Lục An An ―― đây là sự thật sao, em thật sự đã mang thai rồi, chúng ta thật sự đã có đứa nhỏ rồi.

Hỏi người đến mức Lục An An cũng cảm thấy phiền.

Nhưng cô lại không nhịn được buồn cười, quả nhiên, vẻ bình tĩnh ban đầu của Thịnh Hành đều là ngụy trang.

Cuối cùng Lục An An phải nói với anh rằng vợ và con của anh đã buồn ngủ lắm rồi thì anh mới dừng lại, không lại tiếp tục hỏi nữa.

Đến đêm khuya, Lục An An đã say giấc nồng.

Bên trong gian phòng im phăng phắc, Thịnh Hành lại vô cùng tỉnh táo, cả ngày hôm nay anh vẫn luôn bận rộn với công việc, theo lý mà nói, lúc này anh hẳn phải rất buồn ngủ và mệt mỏi mới đúng, nhưng giờ phút này anh lại không có chút ủ rũ nào.

Có khả năng là do anh thực sự quá kích động.

Thịnh Hành cúi đầu, nhìn người trong lồng ngực.

Lúc Lục An An ngủ thật sự rất biết điều, cứ như thế nằm gọn trong lồng ngực của anh.

Anh hơi suy nghĩ, cúi đầu hôn lên đôi mắt của cô một cái, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn em."

Sáng sớm hôm sau, Lục An An ngủ dậy muộn hơn bthg, lúc cô dậy đồng hồ đã điểm chín giờ.

Cô bị hương thơm của đồ ăn đánh thức.

Lục An An sờ vào vị trí bên cạnh một cái, chỗ đó không có chút độ ấm nào.

Có vẻ như Thịnh Hành đã dậy từ lâu.

Lúc Lục An An rửa mặt đi ra ngoài, Thịnh Hành đang ở trong bếp làm bữa sáng.

“Dậy rồi à, em có thấy chỗ nào không thoải mái không?"

Lục An An dở khóc dở cười, nhìn dáng vẻ căng thẳng của anh: "Không có, em rất khỏe mạnh."

Thịnh Hành: "Hôm nay chúng ta lại đi kiểm tra lại một chút nhé?"

Lần đầu tiên được làm cha, cái gì anh cũng không biết.

Lục An An lắc đầu: "Không cần đâu, để một tuần nữa rồi lại đi.”

Thịnh Hành: "Ừm, bao giờ đi anh sẽ đi cùng em.”

“Vâng ạ.”

Thịnh Hành nhìn cô, dừng một chút, nói: "Hôm nay chúng ta về nhà một chuyến nhé?"

Lục An An sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Về thành phố B ạ?"

"Ừm."

Thịnh Hành nói: "Chuyện lớn như vậy, anh muốn đích thân nói cho cha và mẹ biết, tiện thể cũng có thể hỏi luôn cha mẹ về những chuyện cần phải lưu ý.”

Lục An An cười: "Được ạ."

Thịnh Hành đã suy nghĩ chu đáo, cô cũng hiểu được ý của anh, đương nhiên sẽ không có ý kiến.

Sau khi ăn sáng xong, Thịnh Hành gọi điện thoại cho Lục Diên.

Khoảng thời gian này Lục Diên đang hoạt động ở thành phố B, sau khi hai người đó kết hôn hầu như đều dành hết thời gian ở thành phố B.

Nhưng lại không sống cùng cha mẹ.

Đổi lại, Lục Diên và Lâm Nhược Tinh đã có một nhóc con một tuổi rồi, hai người đều đặt gia đình lên trên hết, mặc dù vẫn tiếp tục công việc của một nghệ sĩ nhưng Lục Diên đã gần như muốn chuyển vào trong hậu trường.

Thịnh Hành cũng đang chuẩn bị làm theo anh ấy.

Lúc nhận được tin tức từ chỗ Thịnh Hành, Lục Diên lập tức ngây ngẩn cả người.

Qua mấy giây sau, anh ấy mới run rẩy hỏi: "Em, em vừa nói cái gì?”

Thịnh Hành rất từ tốn lặp lại một lần nữa: "An An mang thai rồi, hôm nay bọn em sẽ về nhà.”

Lục Diên: "Mấy giờ về."

Bình Luận (0)
Comment