Lâm Nhược Tinh và Lục Diên lén lút yêu đương.
Nhưng mà dù hai người đã yêu đương thì đối với Lâm Nhược Tinh mà nói thực ra cũng chả khác lúc trước là mấy.
Đương nhiên, chung quy vẫn có điểm khác.
Ví dụ như ―― Lục Diên rất thích ăn giấm, vô cùng không thích Lâm Nhược Tinh lui tới với Đàm Đào, nhưng cũng sẽ không hạn chế Lâm Nhược Tinh chơi với bạn bè của cô.
Chỉ là mỗi lần Đàm Đào đến tìm cô thì Lục Diên sẽ trả thù lại ở những nơi khác.
Chỗ bị anh trả thù nhiều nhất đại khái là hôn môi.
Người vừa mới nói chuyện yêu đương đối với chuyện hôn nhau này lòng hiếu kỳ rất nặng, cũng vô cùng vô cùng thích.
Nhưng thực ra, nụ hôn đầu của Lâm Nhược Tinh và Lục Diên không phải là vào ngày lễ Giáng Sinh hôm đó.
Thật ra lần đầu bọn họ hôn môi là khi quan hệ của bọn họ còn đang ám muôi, lúc đó ở trong phòng học môi của bọn họ không cẩn thận… vâng ạ vào nhau.
Lâm Nhược Tinh cũng không biết như thế có được tính là hôn môi hay không, chắc cũng được tính nhỉ, hoặc cũng có thể không tính.
Sau đó lúc cô nói về chuyện này với Lục Diên, sau khi tan học Lục Diên liền ở trong phòng học kéo cô tới một chỗ kín đáo hôn lại một lần.
Lúc còn đang học trung học phổ thông mà lại yêu sớm, ở mức độ nào đó sẽ rất ảnh hưởng tới chuyện học tập.
Lâm Nhược Tinh và Lục Diên đã ước định cẩn thận, lúc học tập thì nên học tập, không thể để chuyện tình yêu làm ảnh hưởng tới chuyện sinh hoạt bình thường.
Hai người đều vô cùng đồng ý với chuyện này, không thể bởi vì yêu đương mà bỏ lỡ tương lai.
Lâm Nhược Tinh và Lục Diên nói chuyện yêu đương chuyện, ban đầu cô chỉ nói cho Trần Thần.
Nhưng các bạn học trong lớp theo thời gian cũng dần dần phát giác ra một chút, thỉnh thoảng mọi người còn lấy hai người ra trêu ghẹo, nhưng đều không có ác ý quá lớn.
Lâm Nhược Tinh và Lục Diên cứ như thế vượt qua lớp 11.
Đến lúc học lớp 12, có không ít học sinh trong trường đã biết hai người này yêu sớm, Lâm Nhược Tinh thậm chí còn nghe thấy có người đánh cược ―― đánh cược cô và Lục Diên lúc nào sẽ chia tay.
Rất có khả năng sau khi tốt nghiệp cấp ba liền chia tay.
Nhưng thật đáng tiếc, Lâm Nhược Tinh và Lục Diên đến tận khi tốt nghiệp trung học vẫn chưa chia tay, thậm chí hai người còn học chung một trường đại học.
Lúc học đại học, Lục Diên được một người đại diện phát hiện, ký hợp đồng debut trở thành nghệ sĩ.
Cũng vào lúc này, khi có rất nhiều người chắc chắc hai người sẽ không chia tay lại lần nữa bị vả mặt.
Lục Diên và Lâm Nhược Tinh chia tay.
Nguyên nhân thì không có một ai hbt được.
Lúc Trần Thần biết được tin này đã là mấy tháng sau đó.
Cô ấy không học cùng trường với Lâm Nhược Tinh mà học một trường ở tỉnh khác, bởi vì sắp tốt nghiệp nên cô ấy rất bận, vẫn luôn không có thời gian liên lạc với Lâm Nhược Tinh.
Lúc nghe thấy tin này cả người đều kinh hãi.
Cô ấy hỏi: "Lúc tốt nghiệp trung học cậu và Lục Diên không chia tay, vì sao bây giờ đã yêu nhau nhiều năm như vậy mà lại… Cũng sắp tốt nghiệp đại học luôn rồi, sao bây giờ các cậu lại chia tay?"
Trong ấn tượng của cô ấy, từ lúc Lâm Nhược Tinh và Lục Diên hẹn hò đến giờ không có chuyện gì có thể khiến hai người này chia tay.
Cũng bởi vì vậy nên Trần Thần mới có thể ý thức được chuyện này nghiêm trọng đến mức nào.
Lâm Nhược Tinh "Ừ" một tiếng, giọng nói yếu ớt: “Chia tay trong hòa bình.”
"Hòa bình cái quỷ gì?”
Trần Thần nói: "Dù tớ có tin người trên toàn thế giới này chia tay thì cũng không muốn tin cậu và Lục Diên sẽ chia tay."
Lâm Nhược Tinh ngước mắt nhìn khuôn mặt của cô ấy, chua xót nở nụ cười: "Nhưng đây chính là sự thực."
"Lục Diên nói à?” Trần Thần hỏi: "Cậu ta ngoại tình à?”
"Không phải." Lâm Nhược Tinh nói: "Là tớ nói.”
Trần Thần nghẹn một cái, không thể nào hiểu được.
"Thế nhưng mà cậu..."
"Không phải cậu rất yêu Lục Diên sao?"
“Ừ.”
Lâm Nhược Tinh yêu Lục Diên bao nhiêu, không có một ai ngoài kia có thể hiểu hơn Trần Thần.
Thậm chí cô ấy còn biết rõ rất nhiều rất nhiều chuyện của hai người này, cũng biết Lâm Nhược Tinh vì đoạn tình cảm này đã trả giá và cố gắng như thế nào.
Lâm Nhược Tinh nở nụ cười, yếu ớt nói: "Cũng không có chuyện gì lớn cả.”
Cô nói: “Bây giờ không chia thì sớm muộn gì cũng sẽ chia tay thôi."
Trần Thần không nói gì, cũng không biết mình nên nói gì để an ủi cô.
"Cậu có ổn không?"
“Mình rất ổn.”
Lâm Nhược Tinh nói: "Chia tay cũng không phải là chuyện gì lớn, cậu đau buồn khổ sở như vậy làm gì? Đến tớ còn không buồn nè.”
Trần Thần liếc cô ấy một cái, không chút do dự nói: "Giờ nhìn cậu thì không buồn đấy, nhưng tớ biết nhất định cậu đã khóc rất nhiều lần."
Tay cầm bút của Lâm Nhược Tinh ngừng một lát, không phản bác.
Đúng vậy.
Thực ra cô và Lục Diên không có quá nhiều mâu thuẫn, thậm chí Lục Diên luôn sủng ái yêu chiều cô, nhưng... Lâm Nhược Tinh vẫn luôn cảm thấy bất mãn.
Cô cảm thấy lòng tham của mình càng lúc càng lớn.
Trước đây, rõ ràng lúc cô ở bên Lục Diên luôn cảm thấy rất vui vẻ, nhưng bây giờ... Đều là lo được lo mất.
Thậm chí bởi vì để ở bên Lục Diên, cô còn không tìm được ước mơ và cuộc sống của mình.
Sau khi vào giới giải trí, có nói là Lục Diên một đêm liền nổi tiếng cũng không khoa trương.
Anh nhận được đủ loại hợp đồng, có đôi khi còn không có thời gian để ngủ, chớ nói chi là ở bên Lâm Nhược Tinh.
Lâm Nhược Tinh không phải là trẻ con, đương nhiên cũng không cần Lục Diên bất cứ lúc nào cũng ở bên cạnh.
Nhưng là người đều sẽ cảm thấy mất mát.
Lần một rồi lại lần hai, lúc bản thân mình gặp khó khăn lại không tìm được ai giúp đỡ, lúc này loại cảm xúc mãnh liệt và nhiệt huyết trong lòng cũng dần dần tiêu tán.
Lâm Nhược Tinh cũng thừa nhận là bản thân mình lập dị, thế nhưng cô cũng rất thực tế.
Nếu như Lục Diên như vậy thì chẳng bằng tách ra một quãng thời gian còn tốt hơn, để cho mình trở nên càng tốt hơn , lúc đó hẵng trở lại bàn bạc sau.
Cho đến trước mắt, đối với chút tình cảm này cô đã không còn ôm ấp hy vọng quá lớn.
Lục Diên sẽ không từ bỏ sự nghiệp của mình, Lâm Nhược Tinh cũng không muốn anh từ bỏ, so với ở bên một người bạn trai như vậy, còn không bằng trước tách nhau ra một quãng thời để mình bình tĩnh lại.
Vừa khéo để hai người có thể nghĩ lại thật kĩ xem, rốt cuộc có còn muốn tiếp tục nữa hay không.
Không có bất kì lý do máu chó gì, Lâm Nhược Tinh và Lục Diên chia tay, toàn bộ đều dựa trên cơ sở hiện thực.
Cô đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, đột nhiên muốn chia tay, cho nên bọn họ chia tay.
Sau khi nghe Lâm Nhược Tinh nói xong, trong lúc nhất thời Trần Thần cũng không biết mình nên nói gì hay nên làm gì cho phải.
Cô ấy cảm thấy mình cũng có thể hiểu được tất cả những điều Lâm Nhược Tinh nói, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy khó chịu.
Vì sao một cặp đôi hạnh phúc như thế lại bị thứ gọi là hiện thực này đánh đổ.
Rõ ràng... Bọn họ ở bên nhau rất tốt mà.
"Lục Diên đồng ý sao?"
Lâm Nhược Tinh cười: "Anh sẽ đồng ý."
Nghe vậy, Trần Thần kinh ngạc nhìn cô: "Cậu, ý cậu là cậu đơn phương muốn chia tay?"
Lâm Nhược Tinh gật đầu: "Lục Diên có trả lời tớ một chữ.”
"Hả?"
"Ừ."
Lần này, Trần Thần cũng không cứu được Lục Diên.
Cô ngẫm nghĩ, nhìn Lâm Nhược Tinh nói: "Nếu như cậu cảm thấy đây là sự lựa chọn chính xác, vậy thì cứ làm đi."
Cô ấy cười nói: "Tớ ủng hộ tất cả quyết định của cậu."
"Cảm ơn cậu."
Có rất nhiều người không để ý tới lời giải thích của Lâm Nhược Tinh, không quan tâm nguyên nhân cô chia tay Lục Diên, nhưng không sao, bản thân cô hiểu là được.
Đây là những gì cô ấy hiện đang muốn làm, vì vậy cô ấy sẽ làm.
*
Sau khi chia tay, Lâm Nhược Tinh vẫn như thường lệ sống cuộc sống của mình, công việc của Lục Diên càng ngày càng bận rộn, Lâm Nhược Tinh rất nhiều lần nhìn thấy tin tức của anh ở trên mạng, anh đã gầy đi không ít, nhưng hình như lại đẹp trai hơn một chút, người thích anh càng ngày càng nhiều.
Thỉnh thoảng khi Trần Thần gặp cô còn hỏi cô có hối hận không.
Lâm Nhược Tinh không biết nên trả lời thế nào.
Đây là con đường do cô lựa chọn, có hối hận cũng phải bước tiếp.
Trần Thần cảm thấy, Lâm Nhược Tinh có oán niệm với Lục Diên.
Nếu như không thì bọn họ cũng sẽ không đi đến một bước này.
Có một ngày, lúc Lâm Nhược Tinh đang xem một bộ phim truyền hình của Lục Diên, cô đột nhiên nói: “Thực ra tớ còn rất hiếu kì."
“Hả?”
“Đóng phim thật sự thu hút mọi người như vậy sao?"
Trần Thần sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô.
"Cậu... Cậu muốn làm gì?"
Lâm Nhược Tinh nói: "Tớ cũng muốn biết một chút."
Trần Thần: "... ..."
Lâm Nhược Tinh là người nói là làm, là người mạnh nhất trong số tất cả mọi.
Giống như năm đó khi cô nhất kiến chung tình với Lục Diên, cô ngay lập tức bắt đầu hành động.
Sau khi cảm thấy có hứng thú với chuyện đóng phim, sinh ra hứng thú với nghề nghiệp này thì mấy ngày sau Lâm Nhược Tinh đã nói với Trần Thần... Có công ty quản lý vừa ý cô, muốn ký hợp đồng với cô.
Trần Thần cũng không cảm thấy ngoài ý muốn một chút nào, theo số tuổi lớn lên, Lâm Nhược Tinh càng lớn lại càng xinh đẹp.
Cô không phải là loại tướng mạo vui tươi trẻ trung, vẻ đẹp của cô rất khoa trương, rất diễm lệ, nhưng không phải là loại diễm lệ tục khí mà ngược lại còn rất cao cấp.
Vừa khéo là loại hình giới giải trí hiện tại đang thiếu.
Sau khi Lâm Nhược Tinh ký hợp đồng liền debut, tất nhiên cô sẽ gặp lại Lục Diên.
Nhưng mà cô lại không nghĩ tới có thể trùng hợp như vậy.
Sau khi hai người chia tay chưa từng gặp lại nhau, Lục Diên liên tục bận bịu làm việc, đến cả thời gian nghỉ ngơi cũng thiếu chớ nói chi là chuyện làm chuyện gì khác.
Trong bộ phim này, Lục Diên đóng vai nam chính, mà Lâm Nhược Tinh lại chỉ là một vai phụ do công ty nhét vào.
Lục Diên diễn vai Hoàng Đế, còn cô lại là. . . Là my cô cung nữ bên cạnh Hoàng Đế.
Lúc hai người gặp mặt, Lâm Nhược Tinh rất bình tĩnh.
Tầm mắt hai người đối đầum Lục Diên chỉ nhìn cô một cái liền dời mắt đi, lạnh lùng tới cực điểm, giống hệt như ngày đầu tiên bọn họ gặp nhau hồi cấp ba.
Lâm Nhược Tinh không cảm thấy mất mát, nhưng trái tim lại thấy hơi nhói đau.
Chẳng qua, đây là sự lựa chọn của cô.
Lúc bọn họ đóng phim, cô có thể rõ ràng cảm giác được Lục Diên nhập diễn rất nhanh, nữ diễn viên đóng cùng với anh là một cô gái debut cùng thời gian với anh, ở trên mạng còn có lời đồn là cô gái này thích anh, lúc ở trường quay phim cô ta cũng nhìn trộm Lục Diên rất nhiều lần.
Lâm Nhược Tinh nhìn nữ diễn viên trước mặt, trong lúc nhất thời còn hơi thất thần.
Vừa thất thần, cô đã bị đạo diễn mắng.
“Cái cô cung nữ kia! Cô bị làm sao thế?”
Đạo diễn hỏi: "Sao cô có thể thất thần trong lúc đang đóng phim như thế hả?”
Lâm Nhược Tinh sửng sốt, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi đạo diễn."
Sắc mặt của đạo diễn không tốt lắm, sau khi nhìn thấy gương mặt của cô thì khoát tay áo một cái: "Được rồi, làm lại."
Lục Diên không có phản ứng gì nhưng sắc mặt của cô gái đóng vai nữ chính lại hơi khó nhìn , cô ta lên tiếng khiển trách: “Lát nữa cô phải để ý vào, đừng làm chập tiến độ đóng phim của chúng tôi.”
Lâm Nhược Tinh tự biết mình đuối lý: "Vâng, tôi xin lỗi."
Bọn họ một lần nữa làm lại.
Lần này đến lượt vai nữ chính xảy ra vấn đề.
Cứ như thế, một phân cảnh này phải diễn lại tới năm lần mới qua, lần nào cũng không phải nhân vật phụ thì là nhân vật chính xảy ra vấn đề, thậm chó có khi còn là đạo cụ nữa.
Người duy nhất không gây ra sự cố chính là Lục Diên.
Đợi sau khi cảnh diễn này kết thúc, Lâm Nhược Tinh cũng cảm thấy mình không còn chút sức lực nào nữa.
Lục Diên lạnh mặt đi tới phòng nghỉ ngơi, trợ lý của vai nữ chính tiến lên, bưng trà đưa nước hỏi han ân cần cô ta.
Lâm Nhược Tinh không có cảm giác gì,nhưng một cung nữ khác lại nhanh chóng tiến lên nghênh tiếp, thân thiết hô lên.
Vai nữ chính nhìn cô ta một cái, cố hết sức đáp một tiếng.
Bỗng dưng, cô ta gọi Lâm Nhược Tinh đang định đi lại: "Đợi đã, cô tên là gì?"
Lâm Nhược Tinh nhấc mí mắt lên nhìn cô ta: “Lâm Nhược Tinh."
Vai nữ chính cảm nhận được thái độ lạnh lùng của cô, không thoải mái cho lắm, nói: “Cô nói chuyện kiểu gì đấy?”
Trợ lí đứng bên cạnh vai nữ chính liền không chịu đựng được đi lên răn dạy: “Bây giờ người mới trong giới giải trí như thế nào nữa không biết, còn tỏ thái độ đối với tiền bối nữa cơ à?”
Lâm Nhược Tinh cũng không có cảm tình gì với cô ta, nhưng lúc này cô vẫn nhẫn nại tính tình hỏi một câu: "Xin hỏi có chuyện gì không?"
Vai nữ chính: "Không có chuyện thì không thể gọi cô à?"
Lâm Nhược Tinh: "..."
Ấu trĩ.
Người kia nhìn Lâm Nhược Tinh, hơi híp híp mắt nói: "Cô đi qua kia lấy cho tôi món đồ kia đi.”
Lâm Nhược Tinh: "Tôi không phải trợ lý của cô."
“Cô …” Cô gái trước mặt hoàn toàn biến sắc, cứ như là không nghĩ tới một người mới bước chân vào giới giải trí lại dám thẳng mặt từ chối mình như vậy.
"Rốt cuộc cô có còn muốn lăn lộn trong giới này nữa hay không?"
Lâm Nhược Tinh yếu ớt nói: "Tôi thế nào cũng được."
Tiếng nói vừa dứt, khuôn mặt của người kia lại càng khó coi.
Đúng lúc này, trợ lý của Lục Diên đi ra.
Anh ta nhìn một vòng mấy người vô cùng náo nhiệt bên này, cười nói: “Trưa nay mọi người cùng nhau ăn cơm nhé, anh Diên đã gọi món tới rồi.”
"Oa?"
"Tốt như vậy sao! Thầy Diên tuyệt vời quá đi."
"A a a a a a, trưa nay sẽ được ăn gì đây!”
"Trời ạ, rốt cục cũng có thể không cần ăn hộp cơm rồi, quá hạnh phúc mà."
Lâm Nhược Tinh nghe thế, có chút tò mò: "Cơm hộp của đoàn làm phim chúng ta ăn không ngon sao?"
Một nhân viên công tác đứng gần đó gật đầu, nhỏ giọng nói: "Ăn vô cùng vô cùng không ngon, cơm hộp trong đoàn làm phim của chúng ta có tiếng là khó ăn luôn đó.”
Người kia nói: "Đã đầy mỡ thì thôi đi, lại còn hay cho một đống hành tỏi vào nữa chứ, a Diên vẫn luôn ăn không vào, nhưng mà cũng không thể ra vẻ được nên vẫn phải ở đây ăn cùng mọi người.”
Nhân viên công tác kia lặng lẽ nói: "Dù sao nếu như không ăn thì trên mạng có thể sẽ có mấy loại tin vịt như là cậu lấy chảnh chó gì đó nha, sẽ nói cậu ấy tỏ vẻ nên không muốn ăn cơm của đoàn làm phim."
Lâm Nhược Tinh không nói gì.
Có đôi khi các cư dân mạng luôn như vậy, rõ ràng là anh không có chuyện gì nhưng người ta lại cứ nói anh có.
-----
Mình đang chạy hai bộ mới : Các bạn có thể xem thử nha:
1. Có Các Anh Ở Đây! [ giới giải trí ]
Văn án: Một sớm xuyên qua biến thành một diễn viên nhỏ không chút tiếng tăm! Không có kỹ thuật diễn thì phải làm sao bây giờ? Rất gấp, online chờ!
Không lo, đã có hệ thống cung đấu ra tay, tận chức đưa nương nương thăng cấp lên ảnh hậu, trở thành siêu cấp đại minh tinh!
Hoàng Hậu ảnh hậu gì đó ta đều quản!
Chờ một chút? Vì sao lại có nhiệm vụ Nguyệt Lão gì thế này?
Tránh ra tránh ra, vận đào hoa cái gì mau cút đi!
Chỉ chuyên tâm chấn hưng sự nghiệp! Tâm chí kiên quyết cự tuyệt!
Tác giả tự định nghĩa tác phẩm: Chuyên tình, minh tinh, pháo hôi, nghịch tập, sảng văn, xuyên qua
2. Live Stream Ăn Boss [ Thực Tế Ảo ]
Tô thư xuyên vào tiểu thuyết, trở thành nữ phụ đá kê chân cho nam cặn bã cùng nữ trà xanh, cả gia tào chỉ có bốn bức tường cùng với khoang trò chơi vừa mới mua.
( Nữ Trà xanh: green tea bitch, chỉ những người giả vờ là thanh thuần lương thiện trong sáng, thích làm vẻ mặt vô tội, nhưng bên trong lại lẳng lơ ong bướm. )
Lúc này nam cặn bã còn chưa kết đôi với nữ trà xanh, cô vừa nghèo lại đói, ngậm một túi dịch dinh dưỡng lựa chọn tiến vào trò chơi.
Cô ở Tân Thủ Thôn giết gà mổ vịt, hương chân thỏ nướng cay lan ra mấy chục km, người chơi xung quanh đều ngửi được, lá gan và hứng thú cũng càng lúc càng lớn.
( Tân Thủ Thôn: thôn dành cho người mới )
Từ quái dã ngoại trên núi đến quái tinh anh phó bản một đường tàn bạo thăng cấp, quái khắp thiên hạ đều bị đưa vào nồi.
Mấy tháng sau, trăm vạn fans mỗi ngày đều vây xem cô ở trong trò chơi làm đồ ăn.
Tô · chơi cả đất trời trong trò chơi· Thư: Phật hệ ăn gà, không cẩn thận nổi tiếng giờ phải làm sao ta?
Phật hệ: chỉ những người có thái độ sống không tranh không đoạt, chủ động buông tay khi cần
【 Trước khi đọc cần biết 】
Nữ chủ vũ lực giá trị max
Thực tế ảo × đồ ăn × thời kỳ tinh tế × thật · nữ chủ văn
3.【 Tiêu chí trọng điểm 】 giả thiết phục vụ cốt truyện · đảng khảo chứng xin thủ hạ lưu tình · xin miễn chỉ đạo tác giả.
4.CP: Nam thần mặt ngoài ôn tồn lễ độ chính nhân quân tử đối với ai cũng tốt trên thực tế coi tất cả mọi người như rác rưởi nhưng sẽ vì Tô Thư xuống bếp X nữ vương thực sự nghèo cho nên thấy gì cũng ăn ngược tra xắt rau vũ lực giá trị bạo biểu trong trò chơi.