Lục Diên quay đầu lại nhìn cô.
Lâm Nhược Tinh đáp ngay: "Không sợ."
Cô nói: "Chắc cậu sẽ không bán tớ đi đâu ha?”
Cô nói đùa: "Tớ nghĩ chắc là cậu không nỡ đâu nhỉ?”
Lục Diên trầm thấp nở nụ cười: "Ừm."
Anh dắt Lâm Nhược Tinh đến cửa một nhà kho, gõ cửa một cái mới trả lời cô: "Đúng vậy."
Giọng nói của anh trầm thấp nặng nề, lúc nói chuyện còn nhìn vào người bên cạnh, khiến cho cả trái tim của Lâm Nhược Tinh ,như nai con trong vườn thú, chạy loạn lung tung.
Một lát sau có người mở cửa gỗ ra.
Cửa nhà kho vừa mở, có một người đàn ông mặc áo hoodie màu đen xuất hiện, lúc nhìn thấy Lục Diên rõ ràng còn có chút ngoài ý muốn.
“Sao hôm nay em lại tới đây?"
Lục Diên chỉ chỉ Lâm Nhược Tinh: "Em mang bạn tới cho cậu ấy nghỉ ngơi một chút.”
Người kia sửng sốt, ngây ngốc nhìn Lâm Nhược Tinh vài giây, đột nhiên nở nụ cười: "Được được, nghỉ ngơi một chút."
Không hiểu sao mà Lâm Nhược Tinh lại nghe ra được sự trêu cợt trong lời này của anh ta.
Đương nhiên Lục Diên cũng nghe ra được chút ý từ khác trong đó, anh giải thích một câu: "Chỉ đơn giản là nghỉ ngơi thôi, đây là Lâm Nhược Tinh, bạn ấy là ―― "
Người kia chủ động nói: "Gọi anh một tiếng anh Vương là được."
“Chào anh Vương ạ.”
Anh Vương cười, nói với Lục Diên: "Được rồi, hôm nay cũng không có ai tới đây, chỗ này giao cả cho các em đấy.”
Anh ta liếc nhìn Lục Diên: "Vừa văn hôm nay anh cũng có việc phải đi ra ngoài một chút, đến tối mới về, các em cứ tùy ý nhé.”
Lâm Nhược Tinh: ". . ."
Lục Diên: ". . ."
Đợi đến lúc anh Vương đi rồi, Lâm Nhược Tinh mới vân vê lỗ tai nhỏ của mình, nhỏ giọng hỏi một câu: "Có phải là anh ấy đã hiểu lầm cái gì rồi hay không?”
Lục Diên khụ một tiếng, thanh thanh giọng: "Có thể đi."
"Cậu không giải thích à?"
Lục Diên thoáng ngừng một lát: "Có giải thích thì anh ấy cũng không nghe đâu, chúng ta đi vào thôi."
"A."
Lục Diên thật sự không gạt Lâm Nhược Tinh, ở trong nhà thật sự có chỗ dùng để nghỉ ngơi.
Sau khi hai người đi vào trong, Lục Diên đưa Lâm Nhược Tinh đi tới một căn phòng nhỏ, ở trên tường còn dán không ít poster.
Lâm Nhược Tinh tò mò nhìn một vòng, Lục Diên giải thích: ". . . Đây là nơi tớ thỉnh thoảng sẽ tới nghỉ ngơi."
Anh liếc nhìn, thấp giọng nói: "Tớ sẽ thay vỏ chăn mới cho cậu, cậu có để ý không?”
Lâm Nhược Tinh lắc lắc đầu, ngữ khí kiên định: "Không ngại."
Vô cùng vô cùng không ngại.
Thực ra. . . Cô còn muốn nói, không cần thay đâu.
Nhưng dù sao bọn họ cũng là học sinh cấp ba, lời này thật sự khó có thể nói ra, cũng không thể nói.
Lâm Nhược Tinh cảm thấy lúc này mình vẫn nên tỏ ra rụt rè một chút.
Lục Diên thay vỏ chăn mới, lúc này Lâm Nhược Tinh mới phát hiện. . . Lục Diên giống như là một món bảo tàng, bất cứ lúc nào cũng chờ ngươi tới khai quật .
Bí mật của anh so với những gì Lâm Nhược Tinh tưởng tượng thật sự nhiều quá nhiều.
Người này thật sự quá bí ẩn.
“Tớ ở chỗ này nghỉ ngơi còn cậu thì sao?”
Lục Diên nhìn cô, chỉ chỉ vào chỗ ở đối diện nói: "Bên này có một chiếc sô pha, tớ ở ngay gần cửa ra vào, có việc gì cậu cứ gọi tớ.”
Lâm Nhược Tinh gật gật đầu: "Ừm."
Cô nhìn chằm chằm Lục Diên vài giây, nhẹ nói: "Cảm ơn."
Hầu kết Lục Diên lăn lăn, đáp một tiếng: "Ngủ đi, tớ ở bên ngoài bảo vệ."
Buổi trưa hôm nay là buổi trưa Lâm Nhược Tinh có giấc ngủ thoải mái nhất mấy ngày hôm nay.
Trên chăn có mùi vị sạch sẽ giống như hương vị trên người Lục Diên, cụ thể là gì thì cô không cách nào biểu đạt ra, nhưng cô biết rõ mình rất thích rất thích mùi này.
Thậm chí còn có chút lưu luyến.
Bên trong căn nhà kho này còn bày một ít nhạc cụ, sau khi Lâm Nhược Tinh ngủ dậy đi ra ngoài, Lục Diên đã dậy, đang ngồi ở trên bàn viết gì đó.
Cô đi tới liếc nhìn, anh đang viết lời bài hát?
"Cậu còn biết sáng tác nữa à?”
"Tùy tiện viết chút thôi."
Lục Diên nhìn cô: "Ngủ ngon chứ?"
“Ngon lắm.”
Lâm Nhược Tinh không nhịn được tò mò: "Lục Diên, rốt cuộc còn có thứ gì mà cậu không biết không?”
Lục Diên quay đầu, ánh mắt nặng nề nhìn cô một hồi lâu, nói: "Rất nhiều."
Lâm Nhược Tinh vừa định phủ định, Lục Diên liền đứng lên: "Cậu có muốn đi ra ngoài chơi nữa không?”
Lâm Nhược Tinh từ chối: "Tớ muốn nghe cậu hát, có được không?”
Lục Diên không nghĩ tới cô lại đưa ra yêu cầu như vậy, ngẫm nghĩ một lát, sau đó gật đầu đồng ý.
"Đương nhiên là được."
Chiều hôm đó, Lâm Nhược Tinh được nghe Lục Diên hát mấy bài liền.
Tất cả đều là bài mới, cô chưa nghe qua.
Cô sâu sắc nghi ngờ toàn bộ các bài hát này đều do Lục Diên tự viết ra, tài hoa của người đàn ông này là không cách nào che lấp.
Đợi đến lúc đồng hồ điểm hơn năm giờ hai người mới rời khỏi nhà kho, đi về phía trung tâm thành phố.
Sau bữa cơm chiều, hai người lại giống như mọi người, ở trên đường lung tung đung đưa, ven đường còn có rất nhiều các cặp đôi yêu nhau đi ra ngoài hẹn hò dạo phố.
Thỉnh thoảng khi nhìn thấy có chuyện gì vui tai vui mắt Lâm Nhược Tinh còn không nhịn được nhìn thêm vài lần.
Hai người đi lẫn vào trong đoàn người.
Cũng không biết là sợ bị lạc nhau hay như thế nào mà tay của Lục Diên lại đột nhiên nắm lấy tay của Lâm Nhược Tinh, cô hơi sửng sốt nhưng không hất tay anh ra.
Bỗng dưng, ngón tay thon dài của Lục Diên lại động đậy, cùng mười ngón tay của cô đan xen vào nhau.
Đến tối, Lục Diên đưa Lâm Nhược Tinh về nhà, lúc đi tới cửa khu nhà tay hai người mới buông ra.
Lòng bàn tay hai người lúc này đều là mồ hôi.
Trái tim của Lâm Nhược Tinh như nổi trống, cô nhìn anh, lại nhìn tay mình, theo bản năng cắn môi dưới.
"Tớ. . ." Mấy chữ ‘về đây’ còn chưa kịp nói ra, Lục Diên đột nhiên hỏi: "Tớ có chuyện không biết.”
"A?"
Lâm Nhược Tinh không theo kịp tư duy của anh, hơi sửng sốt nói: "Không biết cái gì?”
“Không biết theo đuổi cậu.”
Ánh mắt Lục Diên sáng quắc chăm chú nhìn cô: "Tớ muốn nhờ cậu dạy tớ.”
Lâm Nhược Tinh trợn to mắt nhìn anh, trái tim nhảy bang bang kinh hoàng.
Có trong một khoảnh khăc, cô cảm thấy tim của mình đã đập nhanh đến độ vọt ra ngoài.
"Cậu ―― "
"Tớ ―― "
Cô há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời còn không biết nên nói cái gì.
Bỗng dưng, cô nói: "Tớ cũng không biết."
Lâm Nhược Tinh nhìn Lục Diên.
Lục Diên nói: "Cậu không cần học."
"Vì sao?" Lâm Nhược Tinh biết rõ còn hỏi.
Mắt Lục Diên khẽ nhúc nhích, cúi đầu nhìn cô, đại khái là vì căng thẳng nên hầu kết của anh hết lăn lên lại lăn xuống, nhìn rất rõ ràng. Anh nói: "Chuyện như vậy, để mình tớ học là được rồi.”
“Vậy lỡ như cậu học xong lại đi theo đuổi mấy cô gái khác thì sao?”
"Không có lỡ như."
Lục Diên nói: "Tớ sẽ không làm thế."
Lâm Nhược Tinh cười, cong cong môi: "Thật sao?"
"Ừm."
"Nhưng tớ không yên tâm, làm sao bây giờ?"
Lục Diên sững sờ.
Bỗng dưng, Lâm Nhược Tinh đột nhiên nắm vào áo của Lục Diên: "Cậu khom lưng xuống đi."
Lục Diên ngây ngốc khom lưng, Lâm Nhược Tinh đi tới, đột nhiên không kịp chuẩn bị hôn anh một cái, sau đó ngay lập tức chạy đi, vừa chạy vừa hét lên: “Tớ không yên tâm, cho nên cậu đừng học theo đuổi người khác, tớ không cần cậu theo đuổi."
Sau khi Lâm Nhược Tinh chạy xa rồi Lục Diên mới đưa tay lên sờ sờ lên khóe môi đã nóng lên của mình.
Còn chưa về đến nhà, Lâm Nhược Tinh đã nhận được tin nhắn của Lục Diên.
Lục Diên: [ Vừa rồi. . . Cậu có ý gì? ]
Lâm Nhược Tinh: [ Cậu ngốc thế? ]
Lục Diên: [ Không phải, tớ sợ tớ hiểu lầm. ]
Lâm Nhược Tinh: [ Nhầm cái gì mà lầm. ]
Cô cúi đầu nhắn tin cho Lục Diên, vừa gõ chữ vừa cười vui vẻ.
Ngón tay cũng theo bản năng đưa lên môi của mình, sờ sờ, môi của Lục Diên. . . Quả nhiên mềm mại y như mình đã tưởng tượng, mềm y như thạch.
Lâm Nhược Tinh vừa nghĩ tới đó, gương mặt đỏ rực.
Lục Diên đọc tin nhắn của Lâm Nhược Tinh, dừng một chút nói: [ Về đến nhà chưa? ]
Lâm Nhược Tinh đứng lại lại tại chỗ: [ Chưa. ]
Lục Diên: [ Còn đi ra ngoài được không? ]
Lâm Nhược Tinh: [ Cậu còn chưa đi à? ]
Lục Diên: [ Ừm.]
Lâm Nhược Tinh suy tư một chút: [ Được, cậu ở đấy chờ tớ một chút.]
Lục Diên: [ Ừ. ]
Tối hôm đó, giấc mơ của Lâm Nhược Tinh đã trở thành sự thật.
Sau khi một lần nữa gặp nhau, Lục Diên không lên tiếng, anh kéo cô vào một góc tốt, cúi đầu làm lại chuyện cô vừa làm với mình, còn muốn cô xác nhận lại một lần nữa.
Đến khi về đến nhà, bờ môi của Lâm Nhược Tinh đã đỏ sẫm, hồng hào mê người.