Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 347 - Chương 347 - Phiên Ngoại Lục Diên (12)

Chương 347 - Phiên ngoại Lục Diên (12)
Chương 347 - Phiên ngoại Lục Diên (12)

Sau khi ăn xong, Lâm Nhược Tinh nhìn Lục Diên: "Cậu muốn đi hát sao?”

Tay nắm quai đeo cặp sách của Lục Diên ngừng một lát, nhìn cô: "Muốn nghe à?"

"Muốn muốn."

Lâm Nhược Tinh nói: "Lúc cậu hát rất có mị lực."

Lục Diên khẽ cười: "Đi thôi."

"Ừ, hi hi."

Lúc nhìn thấy Lục Diên đi tới cửa hàng bán mì bò ông chủ còn hơi sửng sốt.

Không phải cháu nói hôm nay muốn nghỉ ngơi sao?"

Lâm Nhược Tinh sửng sốt, kinh ngạc nhìn Lục Diên.

Cô còn tưởng rằng Lục Diên vốn đã định đi hát rong cơ.

Trên mặt Lục Diên có một giây xấu hổ lúng túng, hầu kết của anh lăn lăn, đáp một tiếng: "Ừm, đột nhiên lại muốn đi."

Ông chủ không hỏi nhiều, cười cười hỏi thăm Lâm Nhược Tinh một chút, để Lục Diên đi vào trong lấy đàn ghi ta.

Đợi đến lúc Lục Diên đi rồi, Lâm Nhược Tinh nhìn ông chủ: "Ông chủ... Lục Diên hôm nay không định đi hát ạ?”

Ông chủ gật đầu: "Ừ."

Anh cười nói: "Thằng bé bảo hôm nay muốn nghỉ, hơn nữa nó còn định đổi chỗ hát."

Lâm Nhược Tinh ngẩn người, không hiểu lắm: "... Vì sao Lục Diên lại đi hát rong ạ, hơn cứ thirng thoảng lại đổi chỗ hát?”

Cô khó hiểu lẩm bẩm: “Nhìn qua thì cậu ấy cũng không phải là người thiếu tiền mà.”

Chuyện này Lâm Nhược Tinh vốn đã tò mò từ lâu, nhưng cô lại cảm thấy đây là một bí mật rất lớn đối với Lục Diên, nếu như bây giờ cô hỏi thì… Rất có thể sẽ một lần nữa khiến cho quan hệ của hai người một lần nữa lâm vào bế tắc.

Nhưng nếu còn không hỏi thì cô sẽ tò mò muốn chết mất.

Đương nhiên, cô cũng không trông cậy ông chủ có thể nói ra chân tướng cho cô biết, chẳng qua Lâm Nhược Tinh chỉ muốn thu thập một chút tin tức mà thôi… Nếu như vậy thì cô cũng có thể giải tỏa được một chút.

Nghe vậy, ông chủ nhìn cô cười, thở dài lắc đầu nói: "Sau này cháu sẽ biết."

Ông ấy nói: "Đây là bí mật của a Diên, chú đã đồng ý giữ bí mật cho nó rồi, nếu cháu muốn biết thì phải tự đi hỏi nó thôi.”

Lâm Nhược Tinh cũng không ép hỏi.

“Vâng, cám ơn ông chủ.”

Ông chủ nhìn cô cười: "Không cần cám ơn, chú rất vui vẻ khi có người quan tâm tới nó.” Ông ấy thoáng ngừng một lát, nói thêm với Lâm Nhược Tinh một câu: "Nhưng mà cháu cứ yên tâm đi, bí mật này là tâm kết của a Diên, đã có từ khi thằng bé còn nhỏ rồi, không liên quan tới bất cứ chuyện gì khác đâu.”

Ông ấy là một người từng trải, đương nhiên biết rõ trong lòng Lâm Nhược Tinh đang suy nghĩ điều gì

Mặc dù cô không thể hiện trước mặt ông quá rõ, nhưng ông vẫn hiểu được.

Trong nháy mắt, Lâm Nhược Tinh còn có chút xấu hổ lúng túng.

Cô chột dạ sờ sờ mũi, ngượng ngùng nói: "Xin lỗi chú."

Ông chủ cười: "Chú hiểu mà.”

Ông nhìn thấy Lục Diên đi ra ngoài, cười nói: "Nhớ chú ý an toàn đấy."

"Vâng ạ."

Lục Diên lại đi tới chỗ cũ hát rong, Lâm Nhược Tinh ở bên cạnh tìm một vị trí ngồi thưởng thức.

Càng ngày càng quang minh chính đại.

Lúc đi về, Lục Diên đưa cô về tận nhà.

Hai người đều thông minh không nhắc đến chuyện ở bên ngoài cửa thư viện, cả hai không hiểu sao rất ăn ý cất chuyện đó đi.

Nhưng đền ngày hôm sau, Lục Diên lại hẹn Lâm Nhược Tinh đi ra ngoài.

Cả hai người đều là học sinh cấp ba cho nên... Hôm nay vẫn là một ngày ngồi ở thư viện.

Chuyện này dẫn đến vào thứ hai lúc đi học, cả người Lâm Nhược Tinh đều không nhấc lên được chút tinh thần nào.

Cô còn đang nghĩ... Không biết cuối tuần này Lục Diên có còn muốn hẹn mình tới thư viện đọc sách nữa hay không đây, huhu, nếu thế thì thật sự là đáng sợ quá đi mà.

Lục Diên là một giáo viên rất tốt, cũng chính vì quá tốt cho nên Lâm Nhược Tinh cảm thấy áp lực rất lớn.

Anh không cho cô chút thời gian nghỉ ngơi nào, không hiểu chỗ nào sẽ trực tiếp giảng lại cho cô, đến khi cô hiểu được mới thôi.

Sau đó, dự liệu của Lâm Nhược Tinh trúng phóc, cả hai ngày cuối tuần của tuần này bọn họ lại tiếp tục trôi qua trong thư viện.

Lâm Nhược Tinh đau khổ không thôi, lúc cô kể lại chuyện này cho Trần Thần còn bị cô ấy cười vào mặt hơn nửa ngày.

Cô ấy nói thẳng, Lục Diên thật sự quá vô vị.

Bảo cô mau mau đổi sang thích người khác đi.

Lâm Nhược Tinh trợn trắng mắt một cái: "Còn lâu tớ mới thích người khác.”

Cô nằm lỳ ở trên giường, nói: "Tớ chỉ cầu xin tuần này Lục Diên đừng hẹn tớ tới thư viện nữa thôi.”

Trần Thần cười: "Chắc chắn là không đâu."

Cô ấy nhìn Lâm Nhược Tinh nói: "Cuối tuần này là lễ Giáng Sinh đó."

Lâm Nhược Tinh nhíu mày.

"Thật sao?"

Cô bật dậy chạy đi xem lịch, kinh hô một tiếng: "Sao thời gian lại trôi đi nhanh thế, sao một chút cảm giác gì tớ cũng không có, mới đó mà đã tới No-el rồi cơ á.”

"Ừ hứ, đã tới rồi.”

Trần Thần nói: "Tớ cũng không chiếm dụng ngày ấy của cậu, hôm đó cậu nhất định phải ở bên Lục Diên đó.”

Lâm Nhược Tinh bĩu môi, không chắc chắn lắm nói: "Cái này thì cũng chưa chắc, cậu xem cái dáng vẻ kia của Lục Diên đi, có chỗ nào có ý muốn yêu sớm với tớ không cơ chứ?”

Cô phát ra câu hỏi từ tận sâu trong linh hổn: “Làm gì có hai người thích nhau nào lại ngâm mình trong thư viện suốt hai ngày cuối tuần cơ chứ?”

Quả thực không còn gì để nói!

Trần Thần cười ha ha, không khách khí chút nào nói: "Cậu đó, cậu và Lục Diên đó.”

Lâm Nhược Tinh: "... "

Cô bắn về phía Trần Thần một ánh mắt cảnh cáo.

Chỉ chớp mắt đã tới ngày lễ Giáng Sinh.

Lễ Giáng Sinh năm nay rơi vào thứ bảy, tối hôm trước Lâm Nhược Tinh đã nhận được táo từ chỗ Lục Diên, hơn nữa cũng hẹn cô thứ bảy này ra ngoài.

Gia đình của Lâm Nhược Tinh quản giáo cô lỏng lẻo, đặc biệt là các dịp lễ tết thì cô có muốn không về nhà cũng không sao.

Cho nên đương nhiên, Lâm Nhược Tinh hôm đó liền chạy ra ngoài chơi.

Cô vừa ra khỏi khu chung cư liền nhìn thấy được Lục Diên.

Lục Diên như là đã nhận ra cái gì, ngẩng đầu lên nhìn.

Tầm mắt hai người va vào nhau, có vài thứ dần dần lên men trong không trung.

“Sao cậu dậy sớm thế?”

Lục Diên liếc nhìn thời gian: "Ừm, không ngủ được."

"A?"

Lâm Nhược Tinh có chút kinh ngạc: "Cậu không mệt sao? Sao cậy lại không ngủ được?"

Lục Diên: "..."

Anh nhìn vị cao nhân EQ không ra làm sao bao nhiêu này, đột nhiên trầm mặc.

“Hôm nay chúng mình cũng tới thư viện sao?”

Lục Diên nghẹn họng: "Không."

Nghe vậy, mắt Lâm Nhược Tinh sáng rực lên, vui rạo rực hỏi: “Vậy chúng ta muốn đi đâu?"

Lục Diên cười cười, thấp giọng nói: "Cậu có muốn đi sở thú chơi không?”

"A?"

Nói thật, kể từ sau khi tốt nghiệp nhà trẻ đã rất lâu rồi Lâm Nhược Tinh không tới sở thú chơi, lúc này nghe tới còn… Cảm thấy có chút mới mẻ.

Lễ Giáng Sinh lại đi sở thú chơi, cũng mệt Lục Diên nghĩ ra được.

Thành phố B có một vườn thú rất lớn, mỗi khi tới cuối tuần đều có rất nhiều người tới tham quan.

Bên trong có khỉ có nai, còn có rất nhiều các loại thú khác, hơn nữa khách tới chơi còn có thể cho thú ăn.

Lúc Lâm Nhược Tinh và Lục Diên đi mua vé, Lục Diên còn mua một chút đồ ăn cho động vật.

Lâm Nhược Tinh cười: "Trước khi tới đây cậu đã tra tài liệu trước rồi à?"

"Ừm."

Lục Diên nhìn cô: "Nếu như không thích vào thì cậu cứ nói với tớ.”

Lâm Nhược Tinh dở khóc dở cười, nhìn anh nói: "Tớ sao lại không thích chứ.”

Cô nói: "Ta thích lắm."

Lục Diên "Ừ" một tiếng, đưa chút đồ ăn cho cô.

Hai người đi vào, dọc theo đường đi còn đụng phải không ít bạn nhỏ, tất cả đều là trẻ con cuối tuần được đi xem động vật.

Lúc ban đầu Lâm Nhược Tinh không có hứng thú lắm, tới lúc cho thú ăn cả người cô mới sinh ra hứng thú dày đặc.

Thỉnh thoảng tới vườn thú chơi hình như cũng rất thú vị.

Cô quay đầu nhìn Lục Diên, nở nụ cười.

Lục Diên nhìn chằm chằm sườn mặt cô giây lát, cũng cảm thấy vui vẻ.

"Thích không?"

Lâm Nhược Tinh gật gật đầu: "Rất thích."

Cô nói: "Tớ không nghĩ tới sau khi lớn rồi tớ sở thú lại có cảm giác khác hẳn trước đó.”

Lục Diên nở nụ cười: "Cậu thích là tốt rồi."

Lúc bọn họ ra khỏi sở thú đã là buổi trưa rồi.

Hai người tìm một chỗ ăn cơm, Lâm Nhược Tinh còn cảm thấy hơi mệt.

"Chúng ta đi đâu bây giờ?"

“Có phải là cậu thấy mệt không?”

“Ừm, hơi hơi.”

Lục Diên trầm tư suy nghĩ, nhìn cô nói: "Có muốn đi nghỉ ngơi một chút không?"

“Nghỉ ở đâu?”

Lục Diên ngẫm nghĩ, nhỏ giọng nói: "Tớ dẫn cậu tới một nơi."

"Hả?"

Lâm Nhược Tinh không nghĩ tới Lục Diên lại dắt mình tới một sân bãi phế tích.

“Chỗ này hơi hẻo lánh nhỉ.”

"Cậu sợ à?”

Bình Luận (0)
Comment