Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 346 - Chương 346 - Phiên Ngoại Lục Diên (11)

Chương 346 - Phiên ngoại Lục Diên (11)
Chương 346 - Phiên ngoại Lục Diên (11)

Lâm Nhược Tinh và Lục Diên ngồi ở bên cạnh, đối diện là ba nữ sinh xa lạ.

Bàn trong khu đọc sách rất lớn, khoảng cách giữa hai bên cũng rất rộng, nhưng đối với ánh mắt luôn rơi vào trên người hai người của ba người kia Lâm Nhược Tinh không thể không biết.

Lúc đầu cô cũng khá để ý, nhưng sau khi nhìn thấy biểu hiện của Lục Diên ... Cô đột nhiên cảm thấy, mình không có gì cần phải để ý.

Lục Diên còn bình tĩnh như thế, cô có gì mà không bình tĩnh nổi.

Lâm Nhược Tinh ngẩng đầu, khẽ cười nhìn ba người kia.

Ba người kia nhìn nhau, yên lặng cúi đầu xuống xem sách.

Các cô ấy chịu phục.

Dung mạo của Lâm Nhược Tinh so với các cô ấy thật sự đẹp hơn nhiều.

Khu đọc sách tương đối yên tĩnh, Lâm Nhược Tinh vừa ngồi chưa được bao lâu, Lục Diên ở bên cạnh đã vứt tới cho cô một tờ bài thi.

Cô nhìn bài thi trống không trước mặt, quay đầu nhìn anh ta.

Lục Diên liếc nhìn, cầm bản nháp ở bên cạnh ra viết một câu: LÀm bài này đi.

Lâm Nhược Tinh: Không làm được.

Lục Diên: Không làm được thì về nhà làm.

Lâm Nhược Tinh: Được rồi, vậy tớ về nhà cùng cậu.

Lục Diên nhìn nội dung trên tờ giấy cô truyền tới, tắc nghẹn vài giây.

Lục Diên nặng nề trừng mắt nhìn Lâm Nhược Tinh, Lâm Nhược Tinh hờ hững đối mặt với anh, thâm chí còn cười híp mắt nhìn anh.

Lục Diên thu hồi ánh mắt, tiếp tục viết: Làm xong bài thì cho tớ xem.

Lâm Nhược Tinh bĩu môi, chỉ cảm thấy Lục Diên vô cùng không thú.

Cô không có biện pháp, người này chẳng biết đùa giỡn gì cả, đành phải bắt đầu làm bài.

Lúc Lâm Nhược Tinh đã nghiêm túc lên thì thật sự sẽ rất nghiêm chỉnh, Lục Diên không đùa giỡn với cô cô dĩ nhiên cũng sẽ không đùa giỡn nữa.

Hai người chăm chú làm bài tập, hoàn toàn không phải như ba người ngồi ở phía đối diện, bọn họ hoàn toàn hiểu lầm là hai người này tới thư viện để hẹn hò.

Sau khi giải xong bài toán kia, Lâm Nhược Tinh đưa cho Lục Diên, Lục Diên bắt đầu tiến hành chấm bài và phân tích cho cô.

Một buổi chiều trôi qua rất nhanh, đến lúc chạng vạng, ba người ở phía đối diện đã đi.

Thư viện bây giờ cũng không còn đông đúc như lúc trưa nữa.

Lâm Nhược Tinh sờ sờ bụng: “Cậu có đói không?"

Lục Diên: "Đói rồi à?”

“Hơi hơi.”

Cô nhìn Lục Diên, có chút tò mò: "Mới sáng sớm cậu đã đến đây rồi, trưa nay cậu đã ăn gì chưa?”

Tay cầm bút của Lục Diên dừng một chút, thấp giọng nói: "Ừm."

"Ừm là có ý gì?" Lâm Nhược Tinh khó hiểu: "Tớ hỏi cậu đã ăn cái gì, cậu lại trả lời tớ là ừm là sao."

Cô kiên nhẫn hỏi lại: "Cậu đã ăn gì?”

Lục Diên đứng dậy thu dọn đồ đạc, nhỏ giọng nói: "Không ăn gì.”

"A?"

Lâm Nhược Tinh kinh ngạc nhìn anh, không thể tin hỏi: "Không ăn gì? Cậu còn chưa ăn trưa?”

"Ừm."

Lâm Nhược Tinh: "... Vì sao cậu lại không ăn cơm?"

"Không muốn ăn."

Lâm Nhược Tinh: "Không phải là nam sinh các cậu nếu không ăn một bữa sẽ đói bụng đến hoảng sao?”

“Nam sinh bọn tớ?”

Sắc mặt của Lục Diên hơi đổi một chút, cắn răng hỏi: “Ý cậu nam sinh bọn tớ là nói tới tớ và ai?”

“Hả?”

Lục Diên nhìn vẻ mặt ngẩn tò te của cô, nhịn một chút, không nói tiếp nữa.

"Không có gì."

Lâm Nhược Tinh nhìn anh thu thập xong đồ đạc, luống cuống tay chân dọn đồ của mình, sau đó vội vàng đi theo Lục Diên ra ngoài.

“Chờ tớ với.”

Sau khi rời khỏi thư viện, Lâm Nhược Tinh kiên nhẫn gọi: "Chờ chút! Lục Diên ."

Cô trừng trừng nhìn chằm chằm Lục Diên, hậu tri hậu giác nhận ra chút gì đó.

Lục Diên cho cô một ánh mắt.

Lâm Nhược Tinh nhịn không được bật cười: "Cái gì gọi là cậu cùng ai?"

Cô duỗi tay nắm lại quần áo Lục Diên, cười hỏi: "Vừa rồi không phải là cậu để ý đấy chứ?”

"Để ý cái gì?"

Lục Diên mặt không cảm xúc: "Tớ không hiểu cậu đang nói cái gì."

"Há, cậu cảm thấy tớ có tin hay không?"

Ở phương diện này lá gan của Lâm Nhược Tinh rất lớn, cô nhìn Lục Diên, đi vòng quanhanh hai vòng nói: "Cuối cùng tớ cũng đã hiểu tại sao hôm nay cậu cứ quái quái rồi."

Cô cười hì hì hỏi: "Có phải là cậu đang ghen hay không?”

Lục Diên nghẹn họng, không chút khách khí phản bác: "Không có."

"Cậu có."

Ngữ khí của Lâm Nhược Tinh kiên định: “Cậu tuyệt đối có, cậu từ sáng nay đã là lạ rồi, bây giờ còn như thế này, nếu như cậu nói cậu không ghen thì cứ chặt đầu của tớ xuống luôn đi.”

Lục Diên: "... ..."

Anh liếc nhìn tư thế của Lâm Nhược Tinh, giọng điệu bình thản nói: "Cậu còn dám thề độc như vậy à, để cậu không vỡ đầu chảy máu ở trước mặt của tớ, có phải là tớ nên che đi lương tâm nói phải sau khi?”

Lâm Nhược Tinh bị nghẹn họng.

Cô không nghĩ tới Lục Diên lại không khách khí nói lời oán hận lại mình như vậy.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn đối phương.

Một lát sau, Lâm Nhược Tinh nhỏ giọng thầm thì: "Dù sao thì tớ cũng cảm thấy như vậy.”

Nói xong, cô xoay người đi về phía trước, cũng không thèm nghe Lục Diên thừa nhận.

Anh có thừa nhận hay không đối với cô cũng không quan trọng.

Thừa nhận thì cô sẽ vui vẻ, không thừa nhận thì… Ngoại trừ sẽ cảm thấy có chút thất bại thì cũng không còn chút tâm tình dư thừa gì.

Mới vừa đi được hai bước, ở phía sau truyền đến một tiếng "Ừm" rất nhạt.

Bước chân của Lâm Nhược Tinh dừng lại.

Cô hoảng hốt vài giây, mới quay đầu lại nhìn người đang đứng cách mình khoảng hai bước.

Trong đôi mắt Lâm Nhược Tinh tràn đầy bất ngờ và khiếp sợ, cô trợn to mắt nhìn Lục Diên, há miệng thở dốc một lúc lâu sau mới nghẹn ra một câu: "Tớ nghe nhầm à?”

Lục Diên hơi rủ mắt xuống nhìn cô, đôi mắt của anh rất đệp, sâu thẳm như bóng đêm, khi anh chăm chú nhìn vào một người rất dễ khiến cho người ta rơi vào trong ánh mắt ấy.

Có rất nhiều lần, Lâm Nhược Tinh cảm thấy cô bị đôi mắt này của Lục Diên hấp dẫn, cũng chỉ có lí do này cô mới có thể không cách nào tự kiềm chế với anh như vậy.

Lục Diên nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó đi tới bên cạnh cô, ném xuống một câu: “Ừ, cậu nghe nhầm rồi.”

Lâm Nhược Tinh sững sờ đnứg nguyên tại chỗ suy ngẫm về câu này năm giây, đột nhiên nở nụ cười.

"Tớ không có." Cô lớn tiếng phản bác, đuổi theo bước chân của Lục Diên: "Tai của tớ còn lâu mới có vấn đề.”

Lục Diên thoáng ngừng một lát, nói: “Cậu tự nói mà.”

Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh cắn môi, trên mặt nở nụ cười, không sao kiềm nén được.

“Cậu muốn ăn gì?”

“Tớ ăn cái gì cũng được.”

Lâm Nhược Tinh cười: "Cậu muốn ăn cái gì?"

Lục Diên nhìn cô vài lần: "Xem cậu."

Bỗng dưng, Lục Diên hỏi: "Ăn đồ Thái thì thế nào?”

"Ăn!"

Lâm Nhược Tinh không chút do dự nói: "Muốn ăn cơm gà cà ri vâng ạ cơm chiên dứa.”

"Vâng ạ."

Hai người đi tới trung tâm mua sắm gần đó, trong đó có một cửa hàng đồ ăn Thái Lan rất ngon.

Trên mạng được đánh giá rất cao, trước đó Lâm Nhược Tinh đã từng tới ăn mấy lần, cũng cảm thấy không tệ.

Lúc bọn họ vào khách khứa trong cửa hàng chưa nhiều, hai người tìm một vị trí thoải mái ngồi xuống.

Lâm Nhược Tinh hôm nay rất vui vẻ, sự vui mừng lộ ra cả ngoài mặt.

Lục Diên lại rất bình tĩnh, từ trước đến giờ tâm tình anh không có mấy khi chập chờn mạnh.

Nhưng lúc chân của Lâm Nhược Tinh không cẩn thận đụng vào chân anh, anh ngoại trừ ngẩng đầu liếc nhìn Lâm Nhược Tinh một cái ra thì lại không có chút ý khó chịu nào, mặc cho chân của cô ở dưới bàn làm chút chuyện mờ ám.

Lâm Nhược Tinh liếc nhìn Lục Diên: "Sao cậu không giận?"

Lục Diên: “Giận cái gì?"

Ngón cái Lâm Nhược Tinh chỉ xuống dưới, nói: “Tớ đã đạp phải cậu mấy lần rồi, cậu không cảm thấy sao?”

"Có."

Lâm Nhược Tinh mong mỏi chờ câu trả lời của anh.

Lục Diên nói: "Không phải là cậu chơi rất vui vẻ sao?"

Lâm Nhược Tinh: "... ..."

Lời này đã triệt triệt để để lấy lòng cô rồi.

Khóe môi của cô khẽ nhếch, không chịu đựng được nữa nói: "Quả thật rất vui.”

Đôi mắt của cô cong cong nhìn Lục Diên : "Lục Diên nè."

"Cậu nói đi."

Lâm Nhược Tinh lắc lắc đầu: “Tớ cũng không biết nên nói cái gì nữa, chỉ là tớ cảm thấy có chút thần kỳ thôi."

“Có gì thần kỳ chứ?"

Lâm Nhược Tinh nói: "Tớ còn cho là vừa nãy cậu sẽ phủ nhận cơ."

Lục Diên không lên tiếng.

Nói thật, Lục Diên cũng muốn phủ nhận.

Nhưng vào một giây đó, khi nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Nhược Tinh hiên lên vẻ mất mát, câu phủ nhận đã lên đến họng không hiểu sao lại không thể nói ra khỏi miệng được.

Hơn nữa, anh cũng không muốn tự mình gạt mình, dù sao đó cũng là sự thật.

Quả thực là anh có cảm giác với Lâm Nhược Tinh, hơn nữa anh thật sự cũng đang ghen.

Những chuyện này, anh thấy cũng không có gì xấu mà không thể thừa nhận.

Cho nên sau khi cô hỏi, anh liền tự nhiên nói ra.

Lúc này Lâm Nhược Tinh cũng không thèm để ý tới sự lạnh nhạt của Lục Diên, nhận được câu trả lời chắc chắn kia của anh, đối với cô đã là đủ lắm rồi.

Có cảm giác ghen là tốt rồi, chuyện này chứng minh cô có hi vọng rất lớn.

Đồ ăn được bê lên, bởi vì tâm tình rất tốt nên Lâm Nhược Tinh ăn nhiều hơn hẳn lúc trưa, người nào không biết còn tưởng rằng buổi trưa cô bị bỏ đói cũng nên.

Bình Luận (0)
Comment