Trên TV vừa lúc đang chiếu cảnh đánh nhau, âm thanh hơi lớn, Đàm Đào không nghe rõ Lâm Nhược Tinh nói thầm cái gì nhưng mí mắt lại nhảy nhảy mãnh liệt, cậu ta đề xuống sự bất an trong lòng: “Ban nãy cậu nói gì thế?”
"A?"
Lâm Nhược Tinh hoàn hồn, rốt cục cho Đàm Đào một ánh mắt: "Tớ có nói gì đâu."
"Nhà các cậu mấy giờ ăn cơm thế?”
Đàm Đào nghe thế, trong mắt lóe lên một chút bất đắc dĩ.
“Cậu đói rồi à?”
“Không có.”
Lâm Nhược Tinh nói: "Đợi lát nữa cơm nước xong xuôi còn có chút việc."
Đàm Đào: "... ..."
Cậu ta không vui nói: “Cậu có chuyện gì, không phải đã nói hôm nay tới đây chơi với mình sao? Chúng ta có còn là bạn học cũ hay không hở?”
Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh không nể mặt mũi chút nào phản bác: "Nói thật, nếu không phải là cậu là bạn học cũ của mình thì ban nãy lúc tới đây tớ đã đi chỗ khác rồi.”
"... Vì sao?"
Lâm Nhược Tinh nói thẳng: "Có người hẹn tớ chứ sao."
"Ai hẹn?"
Đàm Đào trong nháy mắt cảnh giác, mắt trợn lên nhìn chằm chằm Lâm Nhược Tinh.
Lâm Nhược Tinh vừa quay đầu liền đối diện với ánh mắt của Đàm Đào.
Cô yếu ớt "Ồ" một tiếng: "Người cậu không quen.”
Lục Diên và Đàm Đào quả thực là không quen biết nhau, cô cũng không tính là nói dối.
Đàm Đào nói chuyện phiếm với cô, nói tới cơ tim tắc nghẽn.
Nhưng cố tình có rất nhiều chuyện cậu ta lại hết cách phản bác.
Cậu ta yên lặng một chút, nhỏ giọng nói: "À, tớ đoán là hôm nay sẽ ăn cơm muộn, dì giúp việc đã chuẩn bị cho chúng ta một nồi lẩu lớn rồi.”
"Không thể trực tiếp gọi thức ăn ngoài sao?"
Đàm Đào: "... Cậu cứ như thế không thể chờ đợi được nữa?"
"Đúng đấy."
Lâm Nhược Tinh thẳng thắn vô tư đáp lại.
Sau khi cô nói xong, Đàm Đào thật lâu không đáp lời.
Lúc này,Trần Thần cùng mấy người bạn khác đi ra ngoài mua trà sữa đã về.
Cuộc đối thoại xấu hổ lúng túng cũng theo đó kết thúc.
Trần Thần đưa trà sữa cho Lâm Nhược Tinh, nhỏ giọng hỏi: "Sắc mặt Đàm Đào thật là khó nhìn, các cậu vừa nói cái gì thế?”
"Không nói gì hết."
Lâm Nhược Tinh nhìn cô,thấp giọng nói: "Chỉ nói chuyện bình thường thôi.”
Trần Thần nhíu mày, rõ ràng không quá tin.
Lâm Nhược Tinh vỗ vỗ đầu cô, nói thầm: "Đừng có hóng hớt nữa.”
Trần Thần gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Được, cậu cũng đừng rối rắm gì nữa."
“Ờ, tớ biết rồi."
Lâm Nhược Tinh chưa bao giờ rối rắm với mấy chuyện như thế này.
Cô biết rõ Đàm Đào thích mình, nhưng Lâm Nhược Tinh lại không có cảm xúc với cậu ta, hơn nữa cô còn từng từ chối rất rõ rang.
Còn về phần tại sao bọn họ vẫn là bạn thì, dù sao cũng đã quen biết nhau từ nhỏ, cũng không thể bởi vì một lần tỏ tình mà đoạn tuyệt tất cả lui tới có đúng không nào. Huống chi, sau khi tỏ tình bị từ chối Đàm Đào cũng không làm ra chuyện khác người gì.
Sau khi nói ra, cả hai người đều cảm thấy thoải mái.
Hơn nữa hoạt động hôm nay còn là tụ tập bạn bè với nhau, Lâm Nhược Tinh không từ chối được.
Đàm Đào đã từng giúp cô không ít chuyện, để mừng bạn học cux xuất viện, cô đã mua không ít hoa quả, cũng đồng ý ở lại ăn cơm, dù sao có mọi người ở đây, chuyện này cũng bình thường thôi.
Lâm Nhược Tinh trước đó không thích ai, giờ cô đã có đối tượng nhưng cũng không nhất định phải bỏ hết các mỗi quan hệ với bạn bè cũ.
Đương nhiên, cô cũng sẽ không cho Đàm Đào bất cứ hy vọng nào.
Một chút xíu cũng sẽ không, càng sẽ không có các cử chỉ ám muội không rõ với cậu ta, chuyện nên nói rõ ràng nhất định phải nói rõ ràng, kể cả khi có lúc hơi mơ hồ không rõ cũng phải lập tức nói rõ, đây chính là tính cách của cô.
Như Đàm Đào nói, bữa trưa quả thực tổ chức tương đối trễ.
Lâm Nhược Tinh nhàm chán, cô không thích tụ lại cùng mọi người đánh bài gì đó, chỉ có một mình cô nhàm chán ngồi xem ti vi, vừa lúc gần đây có một gameshow tuyển chọn idol mới xuất hiện, mới ban đầu cô còn không có hứng thú gì, nhưng trong lúc vô tình lại nhìn thấy một anh chàng đẹp trai, cô hơi dừng lại.
Lâm Nhược Tinh cũng là một người phàm tục, đối với người lớn lên đẹp mắt không có sức đề kháng.
Bất kể là nam hay nữ, chỉ cần xinh đẹp đều sẽ có quyền được người khác thưởng thức, đây cũng là quyền lợi của mỗi người.
Chẳng qua… Khiến cho cô hơi thất vọng là, những người này đều hát không hay bằng Lục Diên.
Nghĩ nghĩ, Lâm Nhược Tinh không nhịn được gửi tin nhắn tới quấy rầy Lục Diên.
Lâm Nhược Tinh: [ Cậu đang làm gì đấy? ]
Lục Diên: [ Đọc sách. ]
Lâm Nhược Tinh không buông: [ Đọc sách mà lại có thể trả lời tin nhắn nhanh thế à? ]
Lục Diên không trả lời.
Lâm Nhược Tinh dở khóc dở cười, luôn cảm thấy người này rất thú vị, một khi bị phơi bày chột dạ liền chơi chiêu không trả lời.
Nghĩ nghĩ, cô không tiếng động cong cong môi, tiếp tục hỏi: [ Vừa rồi tớ vừa xem một gameshow tìm kiếm idol nha, ở trong có rất nhiều chàng đẹp trai luôn. ]
Lục Diên vẫn không đáp lại.
Lâm Nhược Tinh: [ Mặc dù bọn họ đều rất đẹp trai, nhưng mà tớ thấy bọn họ hát chả hay gì cả, lúc nhảy cũng chẳng đẹp gì hết á! Tớ cảm thấy cậu hát hay hơn nhiều, hơn nữa… Cậu còn là loại có cả thực lực và nhan sắc! ]
Lâm Nhược Tinh: [ Đúng rồi, cậu có biết nhảy không? ]
Tin nhắn đã gửi đi mấy phút, Lục Diên bên kia trả lời: [ Biết. ]
Lâm Nhược Tinh khiếp sợ rồi. Cô còn cho rằng anh không biết cơ.
Nhìn vào thân hình Lục Diên thì thực ra cũng không quá khó để nhìn ra anh biết nhảy.
Lâm Nhược Tinh: [ ? ? ? Thật sao? ? ? ]
Lục Diên: [ Ừm. ]
Lâm Nhược Tinh: [ Cậu học gì vậy? ]
Lục Diên: [ Linh tinh thôi.]
Lâm Nhược Tinh: [ A a a a a a Vậy sao cậu lại không tham gia chương trình tìm kiếm idol vậy! Tớ nói cho cậu biết, trong chương trình kia có rất nhiều người xấp xỉ với tuổi tác của chúng ta đó, cậu có muốn đăng ký tham gia hay không?]
Lục Diên: [ Không có hứng thú. ]
Lâm Nhược Tinh: [ Cậu có thể sinh ra một chút hứng thú được không, cậu hát hay như vậy, không phải cậu đứng hát ở lề đường là vì muốn có nhiều người nghe được giọng hát của cậu hay sao? ]
Sau khi tin nhắn này gửi đi, Lục Diên rất lâu không trả lời lại.
Lâm Nhược Tinh: [ ? ]
Lâm Nhược Tinh: [ Lục Diên! ]
Lâm Nhược Tinh: [... Cậu sao thế, mới nói chuyện có xíu đã lặn mất tăm rồi, chán quá đi mà. ]
Một hồi lâu sau, Lâm Nhược Tinh nổi giận nhìn điện thoại di động.
Tính cách của Lục Diên này quá biệt nữu, thật sự quá biệt nữu.
( biệt nữu: không đc tự nhiên, trong ngoài khác biệt - nghĩ một đường nói một nẻo)
Cô cũng không biết nên đánh giá anh như thế nào nữa.
Lâm Nhược Tinh sâu kín thở dài, đến lúc ăn cơm, Lục Diên tin tức vẫn như cũ không trả lời lại tin nhắn.
Cô bĩu môi, quyết định không để ý đến Lục Diên nữa.
Lần sau Lục Diên có gửi tin nhắn tới cho cô, cô cũng sẽ không để ý! Không trả lời!
Người này thật quá đáng.
Sau khi ăn cơm xong, mặc dù Lục Diên không trả lời tin nhắn, nhưng Lâm Nhược Tinh vẫn kiên trì đi.
Trần Thần đương nhiên cũng đi theo sau cô.
“Cậu đi đâu thế?”
Lâm Nhược Tinh liếc nhìn, thấp giọng nói: "Tới thư viện.”
“Tới gặp Lục Diên à?’
"Không phải."
Lâm Nhược Tinh nói: "Tớ cũng không biết cậu ấy tới thư viện nào.” Cô cười cười, nhẹ giọng nói: “Chẳng qua vừa khéo tớ đang muốn đọc mấy quyển sách, muốn tới thư viện mượn sách."
Trần Thần gật đầu: "Có cần tớ đi cùng với cậu hay không?”
“Không cần đâu.” Lâm Nhược Tinh nhìn cô: “Tự tớ đi là được rồi, khi về cậu nhớ chú ý an toàn nhé."
“Ừa, cậu cũng vậy.”
"Ok.”
Sau khi chào tạm biệt Trần Thần, Lâm Nhược Tinh lên xe bus.
Bây giờ là buổi trưa, nắng rất gắt, cô ngồi cạnh cửa sổ, vừa nhìn đường vừa híp mắt cười cười, trong lúc nhất thời cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lâm Nhược Tinh đi tới một thư viện khá gần nhà, nơi này khá lớn, ngày nào cũng có rất nhiều người tới đây đọc sách học bài.
Hoàn cảnh rất tốt.
Cô xếp hàng đi vào, đi một vòng ở tầng một không tìm được sách mình muốn tìm, lại đi lên tầng hai.
Sau khi đi một vòng cô mới chọn được hai quyển sách, sau đó Lâm Nhược Tinh liền muốn đi.
Kết quả, vừa đi ra khỏi chỗ ngoặt, cô liền nhìn thấy một người quen.cách đó không xa
Lục Diên ngồi tại chỗ, đối diện anh có hai nữ sinh , đến cả bên cạnh cũng là nữ sinh, có thể nói là... Cuộc sống hạnh phúc được người đẹp bao quanh
Vừa nhìn thấy thế Lâm Nhược Tinh liền cảm thấy tức giận. Cô lại cảm thấy một loại cảm giác thất bại không ngừng.
Đang nghĩ, người kia lại như đã nhận ra cái gì, ngước mắt lên nhìn về phía cô.
Tầm mắt hai người va vào nhau, mấy giây sau, Lục Diên nói mấy câu với người bên cạnh, sau đó đứng lên đi tới chỗ Lâm Nhược Tinh.
Lâm Nhược Tinh nhìn động tác của Lục Diên, xoay người muốn đi.
Cô cũng không hào phóng như vậy.
Bỗng dưng, bên tai truyền đến một âm thanh quen thuộc: "Đi đâu vậy?"
Bước chân của Lâm Nhược Tinh dừng lại, giả vờ như mình không nghe thấy.
Cô mới đi thêm mấy bước về phía trước, bả vai đã bị người đè lại.
Cô ngẩn ra, quay đầu lại nhìn người đến.
Hôm nay Lục Diên mặc rất đẹp trai, toàn thân tỏa ra hơi thở thanh thân của nam sinh trung học, ở trong thư viện đều có điều hòa, nhiệt độ rất vừa phải, lúc này anh đã cởi áo khoác của mình ra, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng vẫn lộ ra đường nét rắn rỏi của cơ thể.
Lâm Nhược Tinh nhấp môi dưới: "Cậu làm gì vậy?”
Lục Diên nhìn cô: "Không phải cậu đến học bài à?”
Lâm Nhược Tinh vừa muốn phản bác là mình dĩ nhiên không phải tới học, Lục Diên liền nói: "Cậu còn không qua nữa chỗ ngồi sẽ bị người khác cướp đấy.”
“Hả?”
Cô chưa theo kịp tư duy của Lục Diên.
Lục Diên yếu ớt nói: "Vị trí kia là để cho cậu.”
Chỗ anh đứng vừa vặn để cô nhìn thấy cô gái ban nãy ngồi bên cạnh Lục Diên đã đứng dậy thu thập đồ đạc của mình, yên lặng đi qua phía đối diện ngồi, bây giờ thì phía đối diện là ba cô nàng chen chúc ngồi với nhau.
Con ngươi của cô lóe lóe, lúc này mới nghiêm túc đánh giá Lục Diên.
Trong lúc nhất thời, Lâm Nhược Tinh còn thật không không biết nên nói cái gì.
Lục Diên người này... Thật khiến cho người ta vừa tức vừa... Có loại tri kỷ không thể nói ra được.
Anh đã cho cô bậc thang đi xuống, Lâm Nhược Tinh tự nhiên sẽ xuống.
Cô theo sau Lục Diên đi qua, nhỏ giọng nói: "Cậu không sợ tớ không tới à?"
Lục Diên: "Cho nên tớ mới cho người khác mượn tạm.”
Lâm Nhược Tinh: "..."
Cô nín thinh, sau đó trừng mắt nhìn Lục Diên: “Cậu đừng có khiến chút cảm xúc tốt đẹp mà tớ vừa tích lũy được tắt đi như thế.”
Cô nói: "Nếu không tớ sẽ nổi giận đó.”
Lục Diên hơi sửng sốt, tựa như không đoán trước được cô sẽ ngay thẳng như vậy.
Anh hơi ngẩn ra, một lát sau mới nói: “Nhớ rồi."
Lâm Nhược Tinh kinh ngạc nhìn anh, Lục Diên đã xoay người đi.
Cô nhìn chằm chằm lỗ tai đo đỏ của người kia vài giây, chút cảm xúc không vui trưa hôm nay trong nháy mắt tan thành mây khói.
Thích một người chính là như vậy.
Tâm trạng bất cứ lúc nào cũng có thể lên xuống vì người đó, kể cả khi tâm trạng của mình xuống thất thì chỉ cần một động tác hoặc một lời nói của người đó mà trời quang mây tạnh.
Có đôi khi, chủ động thích một người, thật sự rất thấp kém rất thấp kém, thấp kém như một hạt bụi.