Trần Thần bị câu trả lời dứt khoát của Lâm Nhược Tinh làm cho giật mình.
Cô ấy trừng mắt, nuốt nước bọt mấy lần mới kinh ngạc thốt lên: “Cậu... Cậu cũng nói thẳng với cậu ấy như vậy hở?”
Lâm Nhược Tinh quái lạ nhìn cô ấy: “Không phải là cậu hỏi tớ sao?”
Trần Thần đứng hình một lát, run rẩy nói: “Tớ cứ tưởng cậu sẽ phủ nhận.”
Mặc dù cô ấy có thể nhìn ra được Lâm Nhược Tinh cư xử với Lục Diên không giống với những người khác, cũng đoán được chút ý tứ của Lâm Nhược Tinh, nhưng cô ấy chỉ nghĩ đây là chút trêu trọc bạn bè hằng ngày mà thôi chứ không nghĩ Lâm Nhược Tinh thật sự muốn theo đuổi cậu bạn cùng bàn này.
Ban nãy cô cũng chỉ thuận miệng hỏi chơi, tiện thể cũng có ý nhắc nhở Lâm Nhược Tinh, muốn nói với Lâm Nhược Tinh là cách cô đối xử với Lục Diên quá rõ ràng, đến cả cô ấy cũng đã nhìn ra rồi, nhất định mấy bạn học khác cũng đã nhìn ra, nếu như Lâm Nhược Tinh không thật sự có ý kia thì nên bớt bớt lại một chút.
Trần Thần đã làm bạn với Lâm Nhược Tinh từ hồi học cấp hai nên cũng khá hiểu tính tình của cô.
Quan hệ của hai người cũng rất tốt nên sẽ không không để ý tới mấy chuyện này, có thể thẳng thắng nói với nhau.
Lâm Nhược Tinh cười cười, trong miệng vừa gặm sườn vừa nói: "Cậu đã hỏi thì tất nhiên tớ phải nói ra đáp án chân thực nhất cho cậu nghe rồi.”
Cô nói: "Cậu cũng không phải người khác."
“Tớ không có ý này.”
Trần Thần nói: "Chỉ là tớ không ngờ cậu sẽ thừa nhận."
Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh đăm chiêu như có điều suy nghĩ, , nghiêm túc nói: "Thích một người thì có gì mà không thể thừa nhận?"
Cô nói: "Tớ cảm thấy Lục Diên rất thú vị, thích cậu ấy cũng rất bình thường."
Trần Thần triệt triệt để để bị quan niệm của cô thuyết phục rồi.
Quá dám nói, cũng quá có đảm lượng.
Bọn họ đang học cấp ba, là lúc ai nấy đều sốt sắng học tập chuẩn bị cho thi đại học, những người khác coi như có chút tâm tư cũng sẽ không dám nghĩ nhiều hay nói về chuyện này, Lâm Nhược Tinh thì hay rồi, cô vừa dứt khoát lại bằng phẳng.
Lúc nói ra cũng chẳng chtay chột dạ chút nào.
Trần Thần quả thực bội phục cô rồi.
Cô ấy nhìn chằm chằm Lâm Nhược Tinh vài giây, không chịu đựng được nữa nói: “Tớ cảm thấy… Tớ muốn trở thành fans em gái của cậu.”
Lâm Nhược Tinh cười ha ha: "Thôi đi, cậu làm bạn của tớ là được rồi.”
Hai người cùng cười phá lên.
Trần Thần hỏi: "Cho nên... Cậu có ý định yêu sớm thật đấy à?”
Lâm Nhược Tinh thở dài: “Tớ cũng muốn thế, cơ mà cũng phải có người chịu yêu sớm với tớ mới được.”
"..."
Nhìn biểu tình không còn gì để nói của Trần Thần, cô cười nói: "Cũng không phải ý này."
Lâm Nhược Tinh ngẫm nghĩ, nhỏ giọng nói: "Chủ yếu là tớ muốn nói, bây giờ tớ thích Lục Diên, những chuyện khác để sau rồi nói, yếu sớm thì đương nhiên cũng muốn thử một chút, nhưng Lục Diên không có ý nghĩ kia với tớ, xem chừng chuyện này còn xa lắm.”
Cô hít sâu một hơi, nói: “Tranh thủ được bao nhiêu thì được, còn lại cứ để mặc cho số phận đi."
“Òi.”
Trần Thần tỏ vẻ đồng ý.
Cô ấy trầm tư suy nghĩ, lại lên tiếng phản bác một quan niệm nào đó của Lâm Nhược Tinh: “Nhưng mà có một chuyện tớ cảm thấy cậu nói không đúng nha.”
“Hả?”
Lâm Nhược Tinh ngước mắt lên nhìn cô ấy.
Trần Thần nói: "Thì cậu nói Lục Diên không có ý với cậu ấy.”
Cô nhớ lại một chút, thật lòng nói: “Cậu xinh như vậy, Lục Diên nhất định không thể không có ý gì với cậu! Đương nhiên xinh đẹp cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, điểm quan trọng nhất là tớ đây chứng kiến hai người các cậu hằng ngày đó, tớ cảm thấy cậu ấy không phải là không có ý gì với cậu đâu.”
"Thật á?"
Lâm Nhược Tinh nghe thấy còn cảm thấy hơi vui vui.
"Đương nhiên là thật, tớ đã bao giờ lừa cậu chưa nào?”
Vừa nói như vậy, Lâm Nhược Tinh liền có chút lòng tin, nhưng lại nghĩ tới vẻ lạnh lùng kia của Lục Diên, cô lại thở dài.
Theo đuổi con trai thật là khó mà, đặc biết khi người cô muốn theo đuổi còn là Lục Diên.
Đương nhiên, kể cả có khó cua hơn nữa cô vẫn muốn cua được anh.
Sau ngày hôm ấy, quan hệ của Lâm Nhược Tinh và Lục Diên vẫn luôn duy trì trạng thái không xa không gần.
Hai người đều rơi vào một loại trạng thái quan hệ không nói rõ được cũng không tả rõ được, Lâm Nhược Tinh rất chủ động với Lục Diên, nhưng cô cũng chưa từng bộc bạch lời gì, còn Lục Diên đối với cô thì, nếu nói là ám muội thì cũng không hẳn, nhưng nếu nói không ám muội thì cũng không phải.
Giữa hai người vẫn có chút khác biệt với những bạn học khác một chút.
Lâm Nhược Tinh ở trong rất nhiều chuyện đều rất có tự tin, chỉ có ở chỗ của Lục Diên lại ý như lần đầu tiên gặp mặt, luôn có cảm giác thất bại một lần lại một lần.
Hôm nay, lại là thứ bảy.
Lâm Nhược Tinh và Trần Thần đã hẹn nhau sẽ cùng đi thăm Đàm Đào.
Cậu chàng này đã xuất viện, nhưng bởi vì chân bị gãy xương cho nên tạm thời vẫn chưa trở về trường học lên lớp.
Lâm Nhược Tinh không nói với Lục Diên, dù sao thì quan hệ của hai người bọn họ sau khi tan học vẫn chưa đi tới một bước này, không cần báo cáo hành trình của mình cho đối phương.
Nhưng mà Trần Thần lại đăng một bài viết lên vòng bạn bè.
Là một bức ảnh chụp chung tương đối khác người.
Cô nàng vừa đăng lên không bao lâu liền có rất nhiều bạn học bình luận ở bên dưới, có người Lục Diên quen và cả người mà anh không quen, toàn bộ mọi người đều đang lao nhao bình luận bên dưới.
Trong đó có cả bạn học quen với cả Lâm Nhược Tinh, Trần Thần và Đàm Đào, đều nói đã tới nhà Đàm Đào rồi, chỉ đang chờ bọn họ thôi.
Lục Diên đọc các bình luận bên dưới, lại đọc bình luận trả lời của Lâm Nhược Tinh, biểu tình khẽ thay đổi một chút, nhưng cũng không lớn, không đủ để khiến người xung quanh biết anh đang nghĩ gì.
Mấy phút sau, phần mềm Chim cánh cụt Lâm Nhược Tinh khiến điện thoại của cô rung rung, là Lục Diên gửi tin nhắn tới.
( phần mềm Chim cánh cụt: phần mềm chat của TQ, giống zalo. )
Hỏi cô có muốn tới thư viện hay không.
Lâm Nhược Tinh: [ ? ? ? ]
Lục Diên: [ Lần trước không phải cậu nói muốn tớ giạy bù cho cậu sao. ]
Anh nói, không chột dạ một chút nào, giống như người chủ động đề nghị tới thư viện không phải là mình vậy.
Lâm Nhược Tinh nghĩ lại về lời Lục Diên nói, nhớ ra mình thật sự đã nói những lời này.
Tuần trước bọn họ mới vừa thi thử ba môn, học sinh chuyển trường Lục Diên này sau kỳ thi thử đã khiến cho tất cả mọi người đều kinh động.
Người này trong kỳ thi thử đã làm bài thi số học ―― đạt được điểm tối đa.
Lần này, các giáo viên và cả đám học sinh đều đã biết Lục Diên là một học sinh giỏi.
Một học sinh giỏi chuyển trường.
Quá trâu rồi.
Mặc dù điểm ngữ văn của anh kém hơn một chút nhưng điểm toán và anh lại đạt điểm tối đa, đứng đầu trong lớp.
Lâm Nhược Tinh nhìn bài thi của Lục Diên, lại nhìn lại bài thi vô cùng thê thảm chỉ có tám mươi điểm của mình một chút, quyết định đăng kí học bổ túc ở chỗ Lục Diên.
Tuy lúc đó Lục Diên không trực tiếp từ chối cô nhưng cũng không đồng ý.
Sau đó cô cũng không nhắc lại chuyện này nữa, Lâm Nhược Tinh còn tưởng rằng đã qua một tuần rồi, Lục Diên hẳn là đã quên mất việc này.
Không nghĩ tới người này thế mà lại vẫn còn nhớ, nghĩ nghĩ, trong lúc nhất thời cô còn hơi rối rắm.
"Sao thế?"
Trần Thần nhìn cô.
Lâm Nhược Tinh cất di động đi, nói: "Lục Diên hẹn tớ tới thư viện, nói là muốn dạy tớ học bổ túc.”
Trần Thần: "... Hôm nay luôn à?"
Cô ấy trợn to mắt: "Nhưng mà không phải hôm nay bọn mình đã hẹn nhau sẽ tới nhà thăm Đàm Đào sao?"
“Ừ.”
Vẻ mặt Lâm Nhược Tinh mệt mỏi, không vui vẻ lắm, cô nói: “Cho nên bây giờ tớ đang chuẩn bị từ chối lời mời đầu tiên của Lục Diên.”
Cô ngửa đầu lên nhìn bầu trời, tức giận cảm khái một câu: "Đây là lần đầu Lục Diên ngỏ lời hẹn hò với tớ đó!”
Trần Thần: "... ..."
Đây cũng không được tính là hẹn hò đi.
Đương nhiên, vì không đả kích lòng tự tin của Lâm Nhược Tinh, lời này cô nàng vẫn không nói ra.
Lâm Nhược Tinh rối rắm vài giây, cuối cùng vẫn từ chối Lục Diên.
Mặc dù cô rất muốn đi, nhưng hôm nay cô đã hẹn xong phải đi thăm Đàm Đào rồi, cô không thể lỡ hẹn được.
Chút nguyên tắc nhỏ này Lâm Nhược Tinh vẫn có.
Lâm Nhược Tinh: [ Xin lỗi nhé, sáng nay chắc không được rồi, tớ đã hẹn với mấy người Trần Thần sẽ đi thăm một bạn học rồi. ]
Lục Diên: [ Ừm. ]
Lâm Nhược Tinh nhìn câu trả lời lạnh như băng kia của Lục Diên, bĩu môi: "Sao người này lại lạnh lùng thế chứ?”
Nghĩ nghĩ, cô tiếp tục hỏi: [ Nếu không thì đổi qua buổi chiều có được không? Buổi chiều tớ rảnh, đi được.]
Lục Diên: [ Không được, tớ có việc. ]
Không biết vì sao, Lâm Nhược Tinh sau khi nhìn chằm chằm ba chữ “tớ có việc” kia lại lâm vào trạng thái mơ màng.
Sao ba chữ này nhìn vào lại thấy…Có chút đáng thương nhỉ?
Đối với chuyện này, cô tiến hành một hồi suy nghĩ kĩ càng, cảm thấy có phải là mình từ chối Lục Diên không đúng lắm hay không.
Nhà của Đàm Đào ở một nơi khá cao, cách nhà của Lâm Nhược Tinh không quá xa.
Lúc hai người tới nơi thì các bạn học khác đều đã tới.
Dáng dấp của Đàm Đào không tệ, nhưng vì quanh năm vận động nên thân hình khá cao lớn, khuôn mặt cũng có chút đẹp trai.
Đương nhiên, cũng chỉ một chút mà thôi, tại vì da cậu ta khá đen.
Lâm Nhược Tinh liếc nhìn Đàm Đào, yếu ớt lên tiếng chào hỏi: "sao rồi?"
Đàm Đào nhìn cô, sự vui mừng lộ ra ngoài mặt: "Rốt cuộc thì cậu cũng tới rồi, tớ chờ cậu rõ lâu.”
Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh gật gật đầu: "Chờ tớ làm gì?”
Cô nói: "Vết thương kia đã động tới xương nên phải tĩnh dưỡng trăm ngày, bao giờ cậu mới đi học?”
Mắt Đàm Đào sáng lên, đùa giỡn hỏi: “Sao vậy, cậu nhớ tớ rồi à, muốn tớ đi học để được gặp hằng ngày đúng không?”
“Làm gì có.”
Lâm Nhược Tinh lạnh nhạt nói: "Tớ chỉ lịch sự hỏi một chút thôi.”
Đàm Đào: "..."
Nội tâm bị thương rất nặng.
Nhưng Đàm Đào biết rõ tính cách của Lâm Nhược Tinh, kể cả là khi nội tâm đã phải nhận 10 ngàn điểm thương tổn cậu ta cũng có thể vui sướng trò chuyện với Lâm Nhược Tinh, hầu như đề tài nào cậu ta cũng có thể nói với Lâm Nhược Tinh được.
Đàm Đào nhìn cô: “Tớ nghe nói vừa có một bạn học mới chuyển tới lớp của cậu à, còn ngồi cạnh cậu luôn có đúng không?”
“Ờ.”
Lâm Nhược Tinh nhìn ti vi: “Sao, nam sinh như cậu cũng hóng hớt chuyện bát quái mà nữa à?”
"..."
"Không có."
Đàm Đào nhìn chằm chằm sườn mặt cô: “Không phải là tớ đang quan tâm cậu sao.”
“Ha, không cần đâu.”
Lâm Nhược Tinh uống nước, hai mắt không rời ti vi, nói: “Trong trường nhiều người như vậy, chẳng lẽ cậu còn sợ bạn học mới làm gì với tớ chắc?”
Đàm Đào: "... Cũng chưa chắc không thể xảy ra.”
Lâm Nhược Tinh mím môi lại : "Xùy, đừng có nghĩ nhiều như thế, mị lực của tớ không lớn như vậy đâu."
Cô khẽ nói: "Tớ còn muốn cậu ấy làm gì với tớ đây này.”
Đáng tiếc không có cơ hội.