Đợi sau khi cô bóc bao bì bịch bánh ra Trần Thần vô cùng vui vẻ.
"Đàm Đào này chả có cái gì được, chỉ có mỗi đồ ăn là mua rất ngon.” Trần Thần cắn bánh bích quy nói: "Ăn ngon quá đi.”
Lâm Nhược Tinh dở khóc dở cười, cô không cảm thấy đói bụng,sau khi cắn thử một miếng thì cũng không nghĩ gì, nhưng cô không thể không thừa nhận, bánh này thật sự ăn khá ngon.
"Ừm, thật sự cũng không tệ lắm."
Vừa lúc, tiếng chuông vào lớp vang lên, cô đưa luôn bịch bánh bích quy cho Trần Thần: "Cậu ăn hết đi, tớ không đói bụng.”
Trần Thần sững sờ: "Cái này mắc lắm đó, cho tớ ăn hết à?”
"Không ăn cũng lãng phí."
Trần Thần: "...
Cậu không sợ Đàm Đào tức giận à?"
"Vì sao tớ phải sợ cậu ta giận?”
Trần Thần nói: "Cậu ấy tặng cậu mà.”
Đàm Đào là một nam sinh lớp khác, đã quen biết Lâm Nhược Tinh từ nhỏ, hai người là bạn học từ tiểu học lên cấp hai rồi lên cả cấp ba, quan hệ vô cùng tốt.
Nhưng mà nửa tháng này cậu ta đang xin nghỉ, nghe nói là vì đánh nhau với người ta bị đưa vào bệnh viện, trước mắt đang nằm viện dưỡng thương.
Vừa nghĩ tới đó, Trần Thần đột nhiên hô lên: "Nhược Tinh, Đàm Đào cũng sắp xuất viện rồi nhỉ, bọn mình qua thăm cậu ấy đi?”
Lâm Nhược Tinh ngẫm nghĩ, nhỏ giọng nói: "Đến lúc đó lại nói đi, có muốn đi cũng phải chờ tới cuối tuần."
"Cũng đúng."
Giáo viên lên lớp, Lâm Nhược Tinh không nhiều lời với Trần Thần nữa.
Cô liếc nhìn giáo viên, tiết khóa là toán số, cô giá dạy toán giảng không hay lắm nhưng vẫn phải nghiêm túc nghe giảng bài.
Mặc dù Lâm Nhược Tinh rất phản nghịch nhưng khi nào nên học thì cô vẫn học, cô sẽ không làm ra chuyện khiến cho mai này mình phải hối hận.
Cô chăm chú nghe giảng bài, lại không phát hiện ra Lục Diên ở bên cạnh có chỗ không đúng.
Đợi đến lúc cô có chuyện muốn hỏi người bên cạnh cô mới quay qua: “Lục Diên, cậu có biết làm bài này không?”
Cô thuận thế đặt vở ghi đề bài tới trước mặt anh.
Lục Diên hơi rủ mắt xuống, nhìn vào đề bài trước mặt một lát mới đáp một tiếng: "Ừm."
Lâm Nhược Tinh hơi sửng sốt, cảm nhận được thái độ của anh có phần lạnh lùng: “Tâm trạng của cậu không tốt à?"
"Không có."
Lục Diên nhận tờ giấy nháp cô đã làm, trực tiếp giải bài ở trên giấy.
Sau khi viết xong chẳng chút lưu luyến đưa cho cô.
Lâm Nhược Tinh nhìn hàng chữ phiêu dật ở phía trên, có mấy giây cảm thấy hơi hoảng hốt.
Bỗng dưng, cô quay đầu sang nhìn Lục Diên, ánh mắt sáng quắc, một khắc cũng không thả lỏng.
Lục Diên coi như không nhìn thấy, tiếp tục làm chuyện mình đang làm.
“Cậu… có thể giải thích cho mình một chút được không?”
"Tan học rồi."
"A."
Lâm Nhược Tinh cúi đầu nhìn các công thức tính toán tràn ngập quyển vở nháp, len lén liếc nhìn Lục Diên.
Người này... Chẳng lẽ lại giống như con gái, cứ một tháng lại đau bụng kinh một lần?@
Sao đột nhiên tâm trạng lại xấu đi rồi!
Cũng không đúng.
Lâm Nhược Tinh nghĩ nghĩ, tính ra thì tháng này Lục Diên đã như vậy hai lần rồi, không giống bị dính dâu nha.
Nghĩ nghĩ, Lâm Nhược Tinh cảm khái lắc lắc đầu.
"Haizz."
Lục Diên không biết trong lòng của cô đang nghĩ gì, anh không hỏi, cũng cũng không có ý định hỏi.
Hai người yên tĩnh ngồi học, sau khi tan lớp, Lâm Nhược Tinh vừa định hỏi người bên cạnh mấy câu thì Lục Diên đã bị mấy bạn học khác ôm đi tới phòng rửa tay.
Cô trầm mặc vài giây, khẽ nói chuyện với Trần Thần.
“Sao mấy đứa con trai đi toilet mà cũng phải đi cùng nhau nữa vậy?”
Trần Thần nghẹn họng: "... Chắc là tiện thể đi."
Lâm Nhược Tinh: "Sao tớ cứ thấy có chỗ nào kì kì nhỉ.”
Nghe vậy, Trần Thần bật cười: "Kì chỗ nào chứ, làm gì có.”
Cô ấy buồn cười nhìn Lâm Nhược Tinh: "Là cậu nghĩ quá nhiều thôi.”
"Thật sao?"
"Đương nhiên là thật."
Trần Thần nói: "Ban nãy cô giải bài kia tớ chả hiểu gì cả, cậu có hiểu không?”
“Tớ cũng không hiểu, vừa hỏi Lục Diên đấy.”
"Oa." Trần Thần vui vẻ nói: "Lục Diên nghe hiểu hả?”
“Ừ.” Lâm Nhược Tinh thấp giọng nói: "Tớ cảm thấy cậu ấy là học sinh giỏi.”
Hai người khe khẽ bàn luận, đến khi Lục Diên trở về chỗ liền bắt gặp ánh mắt muốn nói lại thôi của Lâm Nhược Tinh.
“Chỗ nào?”
“Hả?”
Lục Diên nhìn cô, không nhiều lời hơn.
Lâm Nhược Tinh lập tức kịp phản ứng: "A, à, ừ tớ nhớ ra rồi.”
Cô luống cuống tay chân, thấp giọng hỏi: "Chỗ này tớ đọc không hiểu, sao lại làm như vậy?”
Lục Diên liếc nhìn, thực ra đề bài này cũng không khó, chỉ là Lâm Nhược Tinh không quen dùng mấy công thức này mà thôi.
Anh thu mắt lại, không bộc lộ ra cảm xúc của mình, nhẫn nại giảng giải cho Lâm Nhược Tinh.
Lâm Nhược Tinh cảm thấy, nếu như Lục Diên làm giáo viên thì anh nhất định nhất định sẽ là một thầy giáo vô cùng xuất sắc.
Quá biết giảng bài.
Cũng quá có kiên nhẫn, so với thầy dạy toán giảng còn dễ hiểu hơn.
Cô cười cười, nhìn Lục Diên nói: "Cậu lợi hại quá."
Lục Diên: "Ừm."
Anh nói: "Cậu nên chăm chú nghe giảng hơn.”
Khuôn mặt của Lâm Nhược Tinh bỗng cứng đờ, không thể tin nhìn Lục Diên: "... Cậu thấy ban nãy tớ nghe giảng không chăm chú sao?"
Lục Diên không lên tiếng.
Lâm Nhược Tinh bó tay một lúc lâu, sau đó cả giận nói: "
Cậu không thể bởi vì tớ không thông minh mà phủ nhận cố gắng của tớ."
Lục Diên: "... Tớ không có ý này."
"Vừa rồi cậu chính là có ý này.”
Lục Diên cảm thấy khó lòng giãi bày.
Anh suy nghĩ một chút, nhỏ giọng nói: "Mấy ngày trước lúc thầy giảng đề bài này cậu đang chơi điện thoại.”
Lâm Nhược Tinh: "... ..."
Cô trợn mắt hốc mồm vài giây, vừa kinh ngạc lại khiếp sợ nhìn Lục Diên: "... Sao cậu biết?”
Tiếng nói vừa dứt, trên mặt Lục Diên tràn đầy xấu hổ lúng túng.
Đột nhiên, Lâm Nhược Tinh liền nhịn không được bật cười: "Oa!"
Đôi mắt của cô phát sáng lấp lánh, mặt mày cong cong cười: "Lục Diên! Hóa ra cậu cũng quan tâm tớ nhà, đến cả chuyện này cũng nhớ nữa.”
Nói xong, Lâm Nhược Tinh còn kề sát vào Lục Diên, vô cùng thần bí hỏi: "Tớ cũng không ngờ cậu lại để ý tới tớ như vậy nha.”
Mặt Lục Diên không cảm xúc, anh cũng không quay đầu, nhìn thảng lên bảng, cho nên không nhìn thấy mắt của Lâm Nhược Tinh.
Lâm Nhược Tinh tiếp tục cười, nhích lại gần Lục Diên hơn, bất tri bất giác, khoảng cách của hai người đã vượt qua quan hệ của hai người bạn ngồi cùng bàn, thậm chí mặt của Lâm Nhược Tinh còn cách vai của Lục Diên rất gần.
Cô dựa vào rất gần rất gần, gần đến độ hô hấp của hai người bọn họ đều quanh quẩn cùng một chỗ, giống như không cách nào tách ra
"Tớ không có."
Lục Diên chột dạ tỏ vẻ.
Lâm Nhược Tinh rõ ràng không tin, mặt mày hớn hở hỏi: "Cậu có.”
Cô chớp chớp mắt, trong giọng đè thấp ý cười: “Cậu đừng có chối, bây giờ đến cả nhìn vào mắt tớ cậu cũng không dám."
Lục Diên: ". . ."
Lâm Nhược Tinh còn muốn tiếp tục trêu chọc, giáo viên đã vào lớp.
Cô ngạo kiều hừ một tiếng, nhìn Lục Diên, nói: "Tạm tha cho cậu đó.”
Lục Diên nghiêng người sang bên cạnh một chút, lỗ tai dưới ánh mặt trời lóe lên vẻ ửng đỏ.
Toàn bộ dáng vẻ thẹn thùng và đáng yêu của chàng thiếu niên không thể nghi ngờ đều triển lộ ra vào lúc này.
Đợi đến lúc vào giờ nghỉ trưa, Lục Diên không cho Lâm Nhược Tinh bất cứ cơ hội nào vừa tan học liền đi.
Nhưng Lâm Nhược Tinh cũng chẳng để ý, dù sao tương lai còn dài, cô cũng không tin Lục Diên có thể trốn mãi được.
Lúc ăn trưa Lâm Nhược Tinh rất vui vẻ.
Trần Thần nhìn biểu cảm nho nhỏ của cô, không nhịn được hỏi: "Hôm nay tớ thấy cảm xúc của cậu rất hay biến hóa nhá.”
Lâm Nhược Tinh biết rõ còn hỏi: "Có sao?"
"Có!"
Trần Thần nói: "Hơn nữa bây giờ tâm tình của cậu chập chờn đều có liên quan tới Lục Diên.”
Cô ấy dừng lại, trong đôi mắt lóng lánh ánh sáng bát quái nhìn Lâm Nhược Tinh: “Tớ có thể mạo muội hỏi một chút không?"
"Hỏi đi."
“Cậu có hứng thú với Lục Diên à?”
Lâm Nhược Tinh nở ra một nụ cười nhẹ, vỗ tay cái độp: "Cậu nói xem, đến cả cậu cũng nhìn ra được, tớ đã ám chỉ rõ ràng như vậy, rốt cuộc là Lục Diên biết hay không biết nhỉ?”
Trần Thần: ". . ."