Lục Diên không nói gì, nhìn chằm chằm cô chốc lát, sau đó đáp một tiếng: "Tớ đi đây."
Lâm Nhược Tinh: "... A."
Nhìn bóng lưng đi xa của Lục Diên, nếu bảo cảm thấy mất mát thì cũng không hẳn, nhưng khẳng định vẫn có một chút.
Ngày kế, Lâm Nhược Tinh vẫn như cũ tới xem Lục Diên hát.
Lục Diên cũng như hôm trước, đưa cô về tận nhà.
Thứ hai lúc tới trường học lên lớp, Trần Thần rõ ràng phát ra hiện quan hệ của hai người ngồi sau lưng đã hòa hoãn rất nhiều.
Tranh thủ lúc hết tiết, cô nàng nắm chặt tay Lâm Nhược Tinh chạy tới quầy bán đồ ăn vặt, cô ấy vừa chạy vừa hỏi: “Quan hệ của cậu với Lục Diên có vẻ tốt hơn rồi nhỉ?”
Lâm Nhược Tinh nhíu mày: "Đâu có đâu?"
Trần Thần nhìn cô: "Cậu đừng có hòng lừa tớ, tớ nhìn thấy cả rồi.”
Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh không nói gì: "Không lừa cậu."
Cô cười mỉm, nói: “Chuyện tuần trước cả hai người bọn tớ đều có lỗi.”
Trần Thần: "...Cậu, cũng thật là.”
Cô ấy khoát khoát tay, cười nói: "Tớ mặc kệ, dù sao thì tớ cũng cảm thấy hai cậu như bây giờ rất tốt."
Nghe thế, Lâm Nhược Tinh không tiếng động cong cong môi, không đáp lại.
Nội tâm của cô mừng thầm, thực ra cô cũng cảm thấy rất tốt.
Mặc dù không đến được mức mình muốn nhưng như bây giờ cũng đã đủ rồi.
“Cậu muốn mua gì ăn?”
Trần Thần "a" một tiếng, liếc nhìn: "Tớ đói ~, mua bánh mì đi, còn cậu thì sao?”
Lâm Nhược Tinh suy nghĩ một chút, ánh mắt rơi vào hộp sữa TH true milk: “Mua sữa đi, cậu muốn uống không?”
"Hả?"
"Tớ bao.”
"Muốn."
Lâm Nhược Tinh cầm theo ba hộp sữa và hai bao bánh mì đóng gói, sau khi cầm trên tay còn liếc nhìn Trần Thần lầm bầm lầu bầu nói thầm: "Có thế không đủ không nhỉ?”
“Hả?”
Lâm Nhược Tinh lắc đầu một cái, còn thuận tay cầm lên một hộp kẹo.
Trần Thần nhìn điệu bộ này của cô, hơi sửng sốt: "Không phải cậu không thích ăn bánh mì sao?"
"Thỉnh thoảng thử một chút cũng được.”
“Thế sao cậu mua nhiều thế?”
"Cho Lục Diên."
Trần Thần: "..."
Cô nàng họng nghẹn, nhìn dáng vẻ thẳng thắn vô tư của Lâm Nhược Tinh, trong lúc nhất thời cô ấy còn thật không biết nên nói cái gì cho phải.
Lúc hai người trở về phòng học, Lục Diên đang cúi đầu nói chuyện với một bạn học khác.
Lục Diên cũng đã chuyển tới được một thời gian, cũng đã khá hòa hợp với các bạn học cùng lớp, mặc dù vẫn chưa đi tới một bước… Rất thân thiết, nhưng so với lúc đầu thật sự đã tốt hơn rất nhiều.
Có không ít bạn học cũng đồng ý nói chuyện với Lục Diên, đương nhiên ―― điều kiện tiên quyết là Lục Diên cũng đồng ý nói chuyện với bọn họ.
Lục Diên nhìn đã không còn sự lạnh lùng ban đầu, nhưng cũng không quá nhiệt tình.
Chí ít anh không phỉa là loại hiền hoà dễ gần.
Lâm Nhược Tinh liếc nhìn người đang nói chuyện với Lục Diên, yên lặng đi về chỗ của mình ngồi.
Cô suy nghĩ một chút, đặt sữa lên trên bàn học của Lục Diên.
Trước ánh mắt của Lục Diên, Lâm Nhược Tinh bình tĩnh nói: "Tiện tay mua.”
Nghe trộm được lời Lâm Nhược Tinh nói - Trần Thần: "..."
Tin cậu chính là bị dở hơi.
Vẻ mặt của Lục Diên yếu ớt: "Cảm ơn, tớ không cần."
Lâm Nhược Tinh cũng không bị từ chối mà xấu hổ, cô còn thuận tay nhét luôn cái bánh mì vào bàn học của anh: “Dù sao thì tớ cũng lỡ mua hơi nhiều, cậu không ăn cũng lãng phí."
Lục Diên nhìn đôi mắt của cô, thoáng ngừng một lát, sau đó nói: “Cảm ơn."
Lâm Nhược Tinh thấy anh nhận đồ nhưng không ăn.
Trong lúc nhất thời còn có loại cảm giác thất bại không nói ra được thành lời.
Cô thu mắt lại, cảm thấy hơi mất mát. Cuối cùng cũng chỉ có thể căm giận gặm bánh mì. Sau khi ăn thử một miếng, hai hàng lông mày của Lâm Nhược Tinh nhíu lại.
Cô nhìn vào dáng vẻ ăn vô cùng hưởng thụ của Trần Thần, rất không hiểu được nói: "Trần Thần, banh mì này khó ăn như thế sao cậu lại có thể ăn được ngon như vậy?”
Trần Thần: "... Tớ thấy cũng được mà, cậu đừng xoi mói quá.”
Lâm Nhược Tinh: "Tớ xoi mói chỗ nào chứ."
Cô lại liếc nhìn bánh mì trong tay, vẻ mặt ghét bỏ. Nghĩ nghĩ, cô quay đầu nhìn Lục Diên: "Lục Diên, cậu trả bánh mì lại cho tớ đi.”
Lục Diên: "..."
Lâm Nhược Tinh nói: "Khó ăn lắm.”
Lại nói: “Cậu đừng ăn.”
Lục Diên cảm thấy có chút buồn cười, anh khẽ
rủ mắt xuống nhìn cô một hồi lâu, vốn anh thật sự không có hứng thú gì, lúc này lại sinh ra chút tò mò.
"Thật sự khó ăn như vậy?"
“Ừ! Rất khó ăn.”
Lâm Nhược Tinh nói: "Cậu đừng ăn.”
Dưới ánh nhìn chăm chú của Lâm Nhược Tinh, Lục Diên phản nghịch cầm lên bao bánh mì đóng gói mà ban nãy mình không thèm liếc mắt tới ở trong hộc bàn ra, mở bao ra cắn thử một miếng.
Nói thật, mùi vị bánh mì này quả thật không ngon tí nào.
Bánh mì hơi khô, phần nhân trong còn bị phết lên cẩu thả chỗ có chỗ không, bánh ngoài ăn thì cứng, nhân trong lại có vị hơi chát chát, ăn vào thật có thể khiến người ta nghẹn họng.
Lục Diên cảm thấy như mắc nghẹn, mặc dù biết loại bánh mì này chẳng ngon lành gì, nhưng thật sự so với anh tưởng tượng còn khó ăn hơn nhiều.
Anh liếc nhìn bao bì đóng gói, quay đầu nhìn Lâm Nhược Tinh: "... Sao cậu lại mua cái này?”
Lâm Nhược Tinh: "Mấy món khác đều bán hết rồi.”
Thời kì học cấp ba là thời điểm thân thể đang phát triển, bữa sáng đều ăn từ sớm, bình thường sau
hai tiết học thì mọi người đều cảm thấy đói bụng, có rất nhiều người sẽ chạy qua chỗ quầy bán đồ ăn vặt để mua mấy món bán mì hoặc bánh quy ăn lót dạ.
Lâm Nhược Tinh lại không hay đi nên cũng không biết quầy bán đồ ăn vặt của trường lại được hoan nghênh như vậy, lúc cô và Trần Thần đi qua thì ở trong chỉ còn dư lại mỗi loại bánh mì này.
Lục Diên "Ừ" một tiếng, lại cắn thêm một miếng: “Lần sau mua cái khác đi.”
Lâm Nhược Tinh nhìn dáng vẻ khó xử của anh, vội vàng nói: "Cậu đừng ăn nữa.”
Lục Diên yếu ớt nhìn cô, thấp giọng nói: "Tớ đói.”
Lâm Nhược Tinh: "Tớ còn cái này nữa, cậu ăn cái này đi.”
Nói xong, cô lục lọi ở trong ngăn kéo, lấy ra một hộp bánh bích quy nhập khẩu.
Theo bản năng đưa cho Lục Diên.
Trần Thần vừa khéo quay đầu lại nhìn thấy cảnh này, khẽ hô lên một tiếng: "Đây không phải là bánh Đàm Đào đưa cho cậu à?"
Mặt mày Lục Diên khẽ nhúc nhích,
Lâm Nhược Tinh "a" một tiếng, nhìn cô nói: "Hình như là vậy."
Trần Thần: "... Bóc ra à?”
Cô ấy cũng muốn ăn.
Lâm Nhược Tinh cười: “Bóc ra cùng nhau ăn đi.”
Cô theo bản năng muốn bóc túi bánh ra, vừa mới tìm thấy chỗ xé bao bì thì tay đột nhiên lại bị người đè xuống.
Lâm Nhược Tinh sửng sốt, theo bản năng ngẩng đầu nhìn sang người bên cạnh.
“…Cậu làm gì thế?”
Lục Diên nói: "Không cần."
"Không cần gì cơ?"
Lục Diên cắn thêm hai miếng, thu phục hết đống bánh mì khó ăn kia, giọng nói nặng nề: “Tớ ăn xong rôi.”
Lâm Nhược Tinh: "... Cậu không cần ăn bánh bích này nữa à?"
"Ừm."
Lâm Nhược Tinh không tìm được manh mối, không hiểu vì sao đột nhiên sắc mặt của Lục Diên lại khó coi như vậy.
Cô và Trần Thần liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được mơ màng ở trong đôi mắt của đối phương.
Thật là không hiểu nổi mà.
Lâm Nhược Tinh "Ồ" một tiếng, tiếp tục động tác trong tay.
Lục Diên nhíu mày lại nhưng không lên tiếng.