Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 341 - Chương 341 - Phiên Ngoại Lục Diên (6)

Chương 341 - Phiên ngoại Lục Diên (6)
Chương 341 - Phiên ngoại Lục Diên (6)

Thật đúng là bị Lục Diên đoán trúng.

So với mấy món đồ ăn cao cấp kia, Lâm Nhược Tinh càng thích ăn ở mấy quán bình dân như thế này hơn, những chỗ thế này rất có hơi thở sinh hoạt.

Cô nhìn chung quanh một vòng, luôn cảm thấy mỗi người iwr đây đều có rất nhiều chuyện xưa.

Sau khi mì lên, Lục Diên không nhiều lời với cô nữa.

Lâm Nhược Tinh không quá đói, cô liếc nhìn Lục Diên,lại nhìn lại bát mì trước mặt mình, hỏi: "Lục Diên, cậu ăn thế có đủ không?”

Tay cầm đũa của Lục Diên ngừng một lát.

Vừa ngẩng đầu liền đối diện với cặp mắt cười khanh khách của Lâm Nhược Tinh: "Tớ chia đôi bát của tớ cho cậu được không?”

Lục Diên cúi đầu liếc nhìn bát mì cô còn chưa động đũa, hầu kết lăn dưới, thấp giọng nói: "Có thể ăn được bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu.”

Lâm Nhược Tinh: "...A, tớ còn tưởng cậu sẽ nói tớ không ăn hết là lãng phí cơ.”

"Sẽ không "

Lâm Nhược Tinh nở nụ cười, càng lúc càng tò mò về Lục Diên.

Luôn cảm thấy xung quanh anh lộ ra hơi thở quái dị.

Hương vị mì bò ở chỗ này rất ngon, so với Lâm Nhược Tinh tưởng tượng ngon hơn rất nhiều.

Cô kinh ngạc nhìn Lục Diên: "Tiệm này đã mở rất lâu rồi à?”

"Ừm."

"Mùi vị rất ngon.”

Lục Diên: "Cũng được."

Lâm Nhược Tinh không còn gì để nói: "Cậu có thể nói nhiều hơn hai chữ được không?”

Lục Diên: "Có thể."

Tiếng nói vừa dứt, hai người đưa mắt nhìn nhau.

Lâm Nhược Tinh khẽ liếc mắt.

Lục Diên mỉm cười, dứt khoát không nói gì nữa.

Sau khi ăn xong Lục Diên đứng dậy.

Lâm Nhược Tinh hơi sửng sốt, nhìn anh: "Không cần tính tiền sao?"

"Không cần."

Lục Diên nói: "Có đưa chú ấy cũng không lấy.”

Lâm Nhược Tinh: "..."

Ông chủ cũng vừa lúc nghe thấy lời này, cười nói: "Bọn chú đã có ước hẹn rồi, cậu ấy không cần trả tiền.”

“Nhưng còn có cháu nữa mà.”

Ông chủ rất bất đắc dĩ nhìn Lâm Nhược Tinh: "Cháu là bạn của nó mà, đương nhiên cũng không thể lấy tiền."

"..."

Lục Diên gật đầu, thấp giọng nói: "Cháu đi đây."

"Đi đi."

Quay người lại, có một cô bé từ bên ngoài chạy vào, cô nhóc mặc một chiếc quần yếm, nhìn vô cùng đáng yêu, tóc trên đầu được búi thành hai nắm đấm nhỏ, rất chi là đáng yêu.

Mắt Lâm Nhược Tinh sáng lên, vừa định khen cô bé đã thấy nhóc đó chạy tới ôm chân Lục Diên, bi bô nói: "Anh Lục Diên!"

Lâm Nhược Tinh ngây ngẩn cả người.

Lục Diên nở nụ cười, khom lưng bế cô bé lên: “Anh đây.”

“…”

Khuôn mặt anh dịu dàng cười, nụ cười này trước đó Lâm Nhược Tinh chưa bao giờ nhìn thấy.

Có trong một nháy mắt, cô thậm chí còn thấy trên người Lục Diên không còn cảm giác xa cách như mọi ngày.

Bé gái ôm anh làm nũng: "Lâu quá rồi anh không tới gặp em nha.”

Cô bé nói: “Em nhớ anh lắm luôn.”

Lục Diên khẽ cười, sờ sờ đầu của cô: “Hôm nay anh tới rồi đây.”

Anh béo nhẹ má cô nhóc núng nính mũm mĩm, âm thanh dịu dàng không thể tưởng tượng nổi: "Mấy ngày nay có ngoan ngoãn nghe lời không?"

Bé gái chớp chớp đôi mắt to: "Có ạ, em còn nhận được ho hổng nhỏ nữa đó.”

Vẻ mặt Lục Diên kinh ngạc: "Giỏi quá đi."

Bé gái: "Hi hi, anh Lục Diên, em muốn qua công viên bên kia chơi."

Lục Diên liếc nhìn Lâm Nhược Tinh: "... Cậu có muốn đi không?”

Lúc này Lục Diên có muốn Lâm Nhược Tinh làm gì cô cũng sẽ làm.

“Có.”

Cô nhìn lên bé gái trước mặt: "Đây là?"

"Con gái của ông chủ, bánh bao nhỏ ( tiểu bao tử ) ."

"A?"

Lục Diên cười: "Ừm, cứ gọi là bánh bao nhỏ đi."

Lâm Nhược Tinh không nhịn được, bật cười ra tiếng.

Bánh bao nhỏ mở to hai mắt nhìn cô, chỉ về phía cô hỏi: “Anh Lục Diên, chị gái xinh đẹp này là ai?"

Lâm Nhược Tinh: "Miệng cũng ngọt quá đi."

Lục Diên trầm thấp nở nụ cười: "Ừ.”

Anh nhìn đôi mắt tò mò của Lâm Nhược Tinh, suy nghĩ một chút, hỏi: "Cậu có muốn ôm em ấy một chút không?”

“Có được không?”

Lục Diên nhìn bé gái: "Có được không?"

Bánh bao nhỏ nhìn chằm chằm Lâm Nhược Tinh một lát, vội vã chớp mắt: "Được ạ, em rất thích chị gái xinh đẹp."

Lâm Nhược Tinh thụ sủng nhược kinh, duỗi tay nhận lấy cô bé.

Ba người qua công viên ở phía đối diện.

Lâm Nhược Tinh nhìn Lục Diên thuần thục trông nom cô nhóc, cô bé đi đâu anh đều lẽo đẽo đi theo, cho phép cô bé rời khỏi tầm mắt một chút xíu nào.

Lâm Nhược Tinh nhìn vào những gia đình khác trong công viên, có những dắt trẻ con tới đây chơi xong lại bỏ mặc con chơi một mình còn mình thì cắm cúi vào điện thoại, nhưng Lục Diên thì. . . anh không hề làm như vậy.

Cô nhìn Lục Diên căng thẳng trông chừng bánh bao nhỏ, luôn cảm thấy có chỗ nào quái quái.

"Chị, chị, bọn mình qua đây chơi đi~.”

“Ừ.”

Lâm Nhược Tinh theo sau đi qua.

Bánh bao nhỏ muốn mua một xâu kẹo hồ lô, Lục Diên đã đi mua cho cô bé.

Trước khi đi mua anh còn nhìn cô một cái, sau đó mua hai xâu kẹo.

Lâm Nhược Tinh: "... Cảm ơn."

Lục Diên: "Ừm."

Thực ra cô không thích ăn đồ chua cho lắm, mặc dù kẹp này vẫn có vị ngọt nhưng quả mận bên trong chắc chắn vẫn chua, Lâm Nhược Tinh không thích ăn kẹo này lắm.

Sau khi cắn một miếng, Lâm Nhược Tinh kinh ngạc phát hiện... Xâu kẹo này lại không chua một chút nào, trái lại còn rất rất ngọt.

Đợi đến lúc hai chị em ăn hết tất cả xâu kẹo, bánh bao nhỏ cũng đã đến lúc nên về nhà.

Sau khi dắt bánh bao nhỏ về nhà, Lục Diên nhìn cô: "Nhà cậu ở đâu?”

Lâm Nhược Tinh: "Tớ gọi taxi về là được.”

Lục Diên cũng thật sự bắt một chiếc xe taxi ở ven đường cho cô, sau khi mở cửa xe ra cho Lâm Nhược Tinh xong, anh lại đi lên ghế phụ cạnh tài xế ngồi.

Tài xế nhìn hai người, cảm thấy quỷ dị.

Cặp đôi nhỏ này sao lại muốn tách ra ngồi như vậy.

“Các bạn muốn đi đâu?”

Lục Diên nhìn cô: "Cậu đọc địa chỉ đi."

Lâm Nhược Tinh hoảng hốt vài giây, đọc lên địa chỉ nhà mình.

Sau khi nói xong, cô nhìn sườn mặt của Lục Diên, muốn nói lại thôi.

Người này quá lịch sự, là đến trong xương sao.

Nhà của Lâm Nhược Tinh cách trung tâm thành phố không xa lắm, lái ô tô hai mươi phút là tới.

Lúc xuống xe, Lục Diên cũng theo sau xuống.

Lâm Nhược Tinh nhìn anh: “Sao cậu cũng ―― "

Lục Diên: "Cậu ở trong khu này?”

"Ừm."

Lục Diên ra hiệu một chút, thấp giọng nói: "Đi thôi, tớ đưa cậu tới cửa.”

Con ngươi của Lâm Nhược Tinh lấp lóe, nhìn anh: "Thực ra một mình tớ về cũng được mà.”

Vẻ mặt của Lục Diên yếu ớt: "Ừm, tớ không yên tâm."

Lâm Nhược Tinh nghe thế, mắt mở trừng trừng quay đầu nhìn anh, ma xui quỷ khiến hỏi: "... Với cô gái nào cậu cũng lịch thiệp như thế sao?”

Nhìn như lạnh nhạt, nhưng trên thực tế lại rất dịu dàng, rất lịch sự, tất cả những chuyện anh làm đều vô cùng tri kỷ.

Lục Diên nhìn cô một cái: "Tớ chưa gặp cô gái nào buổi tối còn đi dạo công viên với tớ.”

Lâm Nhược Tinh: "... ..."

Đáp án này, cô cũng không biết là mình nên hài lòng hay là bất mãn nữa.

"A."

Trong lúc nhất thời, Lâm Nhược Tinh á khẩu không trả lời được.

Cô nhấp môidưới, nhìn Lục Diên: "... Cậu rất tốt với bánh bao nhỏ nha."

"Cũng được."

Lâm Nhược Tinh thấy cửa nhà càng ngày càng gần, đột nhiên có chút hi vọng nhà của mình xa đường cái hơn một chút thì tốt biết bao.

Nếu thế thì cô sẽ có thể đi cùng Lục Diên lâu hơn một chút, có thể nói chuyện phiếm với nhau nhiều hơn một chút.

"Là vô cùng tốt."

Lâm Nhược Tinh nói: “Tớ chỉ nhìn thôi mà cũng thấy hâm mộ bánh bao nhỏ."

Lục Diên kỳ quái nhìn cô: "Hâm mộ cái gì?"

Lâm Nhược Tinh há miệng thở dốc, nhìn chằm chằm Lục Diên vài giây: "Nếu như tớ nói ra, thứ hai đến lớp cậu sẽ đổi chỗ ngồi sao?”

"Hả?"

Lâm Nhược Tinh khoát khoát tay: "Không có gì, sau này hãy nói."

Lục Diên cũng không hỏi lại.

Hai người đi tới cổng khu chung cư, bảo vệ đang đung ở cách đó không xa đưa.

Lục Diên dừng bước lại.

Lâm Nhược Tinh hiểu rõ: "Tớ vào nhà đây, cảm ơn cậu.”

“Ừm, không cần cám ơn.”

Lục Diên nhìn cô: "Sau này tối muộn đừng ra ngoài chạy loạn.”

Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh cười cười: "Lúc tớ ra cửa trời vẫn còn chạng vạng."

Lục Diên nghẹn họng.

Cô tiếp tục nói: "Lại nói, tớ là đi nghe cậu hát mà, nếu như còn có lần sau thì cậu cũng sẽ đưa tớ về tận nhà chứ?”

Sau khi nói xong, trái tim Lâm Nhược Tinh như nổi trống.

Bình Luận (0)
Comment