Tối hôm đó Lâm Nhược Tinh lại nằm mơ.
Trong mộng, Lục Diên khen đôi mắt của cô rực rỡ như sao, thậm chí còn nói mắt cô đẹp hơn cả sao trời.
Đến khi tỉnh dậy, Lâm Nhược Tinh lấy chăn che đầu, thầm nói một tiếng: “Mày điên rồi sao."
Cô bị điên rồi sao.
Vì sao cô lại mơ thấy thứ này?!!
Đều do Lục Diên cả, đang yên đang lành lại khen cô.
Mặc dù... Có khi… Chính bản thân anh cũng không biết anh đang khen cô.
Lâm Nhược Tinh vùi đầu vào trong chăn cọ cọ, rấtkhông còn gì để nói.
Cô lắc lắc đầu, để mình tỉnh táo lại.
Mình không thể chỉ bởi vì người ta đẹp trai mà mơ tưởng được! Ở ngoài kia thiếu gì anh đẹp trai cơ chứ, hừ hừ!
Nhưng đến tối hôm đó, Lâm Nhược Tinh lại không hiểu sao xuất hiện ở chỗ Lục Diên hát. Anh vẫn hát ở chỗ cũ, bài hát đã thay đổi rất nhiều lần, nhưng dù là bài nào thì vẫn luôn êm tai nhưng trước sau như một.
Chỉ có điều Lâm Nhược Tinh không nghĩ tới, Lục Diên lại nhìn thấy cô.
Lúc tầm mắt của hai người chạm vào nhau, Lâm Nhược Tinh hoảng hốt vài giây, lúc này mới theo bản năng muốn né tránh, nhưng lại không thể tránh khỏi.
Lâm Nhược Tinh chỉ có thể đứng im tại chỗ, cố hết sức kéo môi lên cười một cái.
Lục Diên thất thần một chút, lúc này mới tiếp tục ca hát.
Anh cũng không nghĩ tới, Lâm Nhược Tinh lại xuất hiện ở chỗ này.
Lâm Nhược Tinh không rời đi sớm, dù sao cũng đã bị anh nhìn thấy, vậy thì chẳng bằng thẳng thắn vô tư một chút.
Không những thế cô còn tiến lại gần hơn nhìn Lục Diên.
Cô luôn cảm thấy, trên người vị bạn học Lục Diên này có rất nhiều bí mật, loại bí mật này mỗi giờ mỗi khắc đều đang hấp dẫn cô, câu dẫn muốn cô tới khai quật, khiến cô muốn tìm tòi nghiên cứu, muốn tới gần tìm hiểu sâu hơn.
Có rất nhiều lúc, sự quan tâm của một người với một người khác là bắt đầu từ sự tò mò.
Lâm Nhược Tinh quen biết không ít người, thế nhưng lại không có một ai giống như Lục Diên.
Hoặc là nói, hết thảy mọi thứ của Lục Diên đều vừa lúc khiến cô sinh ra hứng thú nồng đậm với anh.
Hôm nay Lục Diên kết thúc sớm hơn mọi lần, trước đây anh chưa hát tới mười giờ thì sẽ không thu dọn, nhưng bây giờ mới có chín giờ rưỡi anh đã cất đàn guitar đi, dọn dẹp đồ nghề. Thấy mọi người xung quanh dần dần tản đi, Lục Diên cầm lên mấy tờ tiền mà mọi người thả xuống túi bọc guitar cho mình, anh không thiếu tiền, nhưng cũng sẽ không cảm thấy mọi người đang muốn bố thí mình.
Dù sao thì ... Anh cũng không thể đứng đây hát rong rồi lại nói mình không cần tiền, bảo mọi người cứ đứng nghe anh là được có đúng không nào.
Sau khi dọn dẹp xong xuôi, anh liếc nhìn người đang đứng ở cách đó không xa, trực tiếp đi qua.
Lâm Nhược Tinh sửng sốt, ngước mắt lên nhìn anh: "... Hôm nay sao cậu kết thúc sớm thế?”
Lục Diên nghe, nhướng nhướng mày: "Ừm, đây không phải lần đầu cậu đến.”
Là một câu khẳng định.
Nghe vậy, mắt của Lâm Nhược Tinh đảo quanh, có chút ngượng ngùng nói: "... Ừm, trước đó có ngẫu nhiên nhìn thấy một lần."
Đối với ánh nhìn đánh giá của Lục Diên, cô giơ tay lên thề: "Dạo này tớ đều không tới chỗ này! Hôm nay tớ đi dạo qua đây mới thấy thôi.”
Mi mắt Lục Diên hơi cụp xuống nhìn cô, nhưng anh lại không vạch trần lời nói dối của cô.
"Ừm."
Anh hỏi: "Có đói không?"
Lâm Nhược Tinh hơi sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Cậu không giận à?”
Lần này đến lượt Lục Diên cạn lời.
"Vì sao phải giận?”
“Thì là …” Lâm Nhược Tinh nói: "Tớ đã biết bí mật lớn của cậu, cậu không thấy tức giận thật à?”
Lục Diên: "..."
Anh thoáng ngừng một lát, thấp giọng nói: "Nếu tớ đã quang minh chính đại đứng ở đây hát thì đã xác định sớm muộn cũng sẽ gặp được người quen, có gì để giận thật chứ?”
Anh đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi cho nên không thấy tức giận hay chột dạ chút nào.
Lâm Nhược Tinh nghẹn họng: “Ừ ha, nghe cũng đúng.”
Nhưng cô vẫn cảm thấy quái có chỗ nào đó rất kỳ quái, người này không chỉ không xa lánh mình mà còn dễ nói chuyện như vậy, chuyện này khiến cho Lâm Nhược Tinh cảm thấy mình cứ như đang về lại cảnh trong mơ.
Lục Diên cũng biết đại khái trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng anh không có ý định nhiều lời.
Có một số việc, tạm thời anh không muốn chia sẻ với bất kì người nào.
"Có đói bụng không?"
Lục Diên lại hỏi lại câu kia.
Lâm Nhược Tinh bỗng dưng nở nụ cười, đôi mắt sáng ngời nhìn vào anh: "Sao thế, cậu kiếm tiền được rồi muốn mời tớ ăn cơm à?”
Lục Diên: "... Không kiếm được tiền cũng có thể mời."
Lâm Nhược Tinh: "A, cậu muốn ăn cái gì?"
Cô nói: "Xem ở phân thượng tớ đã được nghe cậu hát miễn phí nhiều bài như vậy, tớ phải mời khách mới đúng!”
Lục Diên liếc mắt nhìn cô: "Không cần."
Anh nhìn chung quanh một vòng: "Cậu muốn ăn cái gì?"
“Ăn cái gì cũng được.”
Cô cũng không quá đó.
Cuối cùng, hai người đi vào một nhà hàng chuyên thịt bò.
Cửa hàng nhìn rất cũ nát, nhưng ở trong lại có không ít khách.
Lục Diên vừa đi vào, một người đàn ông ở bên trong đã lên tiếng chào anh: “Tời rồi.”
Lục Diên "Vâng" một tiếng, thấp giọng nói: “Cháu đi cất đồ đã.”
"Đi đi đi đi, hôm nay cháu muốn ăn cái gì?"
Lục Diên liếc nhìn Lâm Nhược Tinh: "Cháu như cũ, còn lại tùy bạn ấy.”
Lâm Nhược Tinh tò mò nhìn người đàn ông, cô chớp chớp mắt, tranh thủ lúc Lục Diên đi cất đồ, lên tiếng hỏi: “Cậu ấy nói vẫn như cũ là gì thế ạ?"
Ông chủ nở nụ cười: "À, là một bát mì bò lớn, thêm một trứng không rau thơm."
Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh cười: "Vậy chú cho cháu một bát nhỏ nhé, còn lại thì cứ như bạn ấy.”
"Được."
Ông chủ vừa nấu vừa tán gẫu cùng Lâm Nhược Tinh: “Cháu là bạn của a Diên à?”
Lâm Nhược Tinh hoảng hốt vài giây, cẩn thận nói: "... Bọn cháu là bạn học ạ.”
Còn về có phải là bạn bè hay không thì tạm thời cô còn chưa biết.
Ông chủ cười: "Đây là lần đầu chú thấy nó dắt theo bạn học tới đấy, đã mang tới đây thì chính là bạn bè rồi.”
Lâm Nhược Tinh theo sau cong cong môi.
“Ông chủ, chú có vẻ rất thân quen với Lục Diên nha.”
Ông chủ gật đầu: "Ừ, cũng đã quen được hơn năm rồi.”
Ông ấy nhìn Lâm Nhược Tinh thêm mấy lần, trêu chọc nói: "Cháu không tệ nha.”
Lâm Nhược Tinh hơi sửng sốt, không hiểu ý tứ trong lời này của ông chủ cho lắm.
Cô vừa định hỏi lại thì Lục Diên đã đi ra ngoài.
"Qua bên kia chờ một chút đi.”
"Ừ.”
Lục Diên tự đi vào trong góc,Lâm Nhược Tinh lẽo đẽo theo sau.
Cô ngồi ở đối diện Lục Diên, muốn nói lại thôi.
"Muốn hỏi cái gì?"
Lâm Nhược Tinh rối rắm hai giây, nhìn Lục Diên nói: "Cậu rất thân quen với ông chủ cửa hàng này nha.”
"Ừm."
Lâm Nhược Tinh: "... Tớ còn tưởng cậu muốn dẫn tớ đi ăn món gì cao cấp cơ.”
Cô trêu chọc nói: "Dù sao cũng kiếm được tiền không phải sao?"
Nghe vậy, Lục Diên rót cho cô một cốc nước nóng, khẽ nói: “Số tiền kia không phải để tớ dùng.”
Anh dừng lại, nhìn Lâm Nhược Tinh: "Mà tớ đoán cậu cũng không không muốn ăn đồ ăn cao cấp."
Lâm Nhược Tinh: "..."