Một tuần lễ sau, Lâm Nhược Tinh không sai biệt lắm đã khá hiểu Lục Diên.
Người này không thích nói chuyện là một, giữa hai đầu lông mày của anh lúc nào cũng tràn đầy vẻ u sầu là thứ hai.
Cả người tỏa ra khí lạnh, nhưng thật ra lại là loại trong nóng ngoài lạnh.
Thỉnh thoảng nếu có bạn học nào đó trong lớp nhờ anh làm gì đó giúp thì anh vẫn sẽ đồng ý làm, cũng không phải thật sự là loại đầu gấu văn dốt võ nát học đường.
Ngoại trừ ngày đầu tiên lên lớp đã gục đầu xuống ngủ ra thì toàn bộ những khi còn lại Lục Diên hầu như đều nghiêm túc nghe giảng.
Thỉnh thoảng nếu không chịu được nữa có thể sẽ ngủ một chút, nhưng hầu như những lúc còn lại người này đều đang nghe giảng, thậm chí còn ghi chép lại bài giảng của giáo viên.
Lâm Nhược Tinh len lén liếc thêm vài lần, chữ của Lục Diên còn rất đẹp.
Nghĩ nghĩ, cô liếc nhìn mấy con chữ như chó bò của mình, quyết định bắt đầu từ ngày mai mình cũng phải luyện chữ.
"Nhược Tinh, cậu cứ nhìn vào khoảng không bên cạnh làm gì?”
Trần Thần theo tầm mắt của cô liếc nhìn mà thôi, có chút khó hiểu: “Lục Diên đâu còn ở đây đâu.”
Lâm Nhược Tinh: “Ừm, tớ biết.”
Cô chống đầu nhìn Trần Thần, cảm khái một tiếng: "Cậu nói xem, ở trên thế giới này sẽ thật sự có người toàn năng cái gì cũng biết sao?"
"Không có đâu.” Trần Thần không chút do dự nói: "Nếu có thì cũng chỉ là nói vống lên lừa người thôi.”
Lâm Nhược Tinh gục xuống bàn "Ồ" một tiếng, nhẹ giọng nói: "Nhưng sao tớ lại cảm thấy là có nhỉ.”
Trần Thần: "Là sao?"
Lâm Nhược Tinh nói: "Cậu nhìn Lục Diên xem, không phải là cậu ấy rất toàn năng sao?"
Cô vừa nói, vừa gập ngón tay xuống: “Chữ cậu ấy đẹp này, khuôn mặt lại đẹp trai, giọng nói cũng dễ nghe, lại còn biết hát nữa…”
Mới nói đc nửa câu, Trần Thần đột nhiên chen lời: “Lục Diên biết hát á? Sao cậu lại biết thế?”
Vừa mới trở lại phòng học Lục Diên liền nghe thấy tiếng kinh hô,, anh ngước mắt nhìn sang.
Lúc này Lâm Nhược Tinh đang quay lưng về phía Lục Diên, cũng không biết Lục Diên đã trở về.
Dáng vẻ của cô biếng nhác, cũng biết cái gì nên nói cái gì không nên nói.
“Tớ đoán.”
Trần Thần: "..."
Lục Diên ở đằng sau cũng thầm thở phào, anh híp híp mắt, tầm mắt rơi vào trên người nữ sinh kia.
Lâm Nhược Tinh nằm úp sấp lên bàn, bởi vì hôm nay cô buộc tóc đuôi ngựa cho nên cần cổ thon dài trắng nõn lộ ra trước mắt anh, vô cùng xinh đẹp bắt mắt.
Lục Diên nhìn chằm chằm một lát, sau đó lạnh nhạt dời mắt đi chỗ khác.
Sau khi nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn ở phía sau, Lâm Nhược Tinh ngoan ngoãn ngậm miệng.
Cô liếc nhìn Lục Diên: "Lục Diên."
Sau một tuần ngồi bên cạnh nhau, Lục Diên cũng dần dần không còn lạnh nhạt nữa, thỉnh thoảng cũng cho cô một ánh mắt, thỉnh thoảng cũng để ý tới cô.
Mặc dù số lần khá ít, nhưng tóm lại là đã có tiến triển.
"Ừm."
Mắt Lâm Nhược Tinh sáng rực lên, thấp giọng hỏi: "Lục Diên, cuối tuần này cậu có bận gì không?”
Lục Diên nhìn cô: "Có chuyện gì?"
Lâm Nhược Tinh cười nói: "Cũng không có việc gì, tớ cũng chỉ tùy tiện hỏi một chút mà thôi, cậu vừa tới trường học mới, còn không phải là tớ lo cậu cuối tuần nhàm chán hay sao.”
Nghe vậy, Lục Diên liếc mắt nhìn cô.
Lâm Nhược Tinh cũng không cảm thấy xấu hổ, mặt dày mày dạn nói: "Cuối tuần này tớ sẽ tới phòng game arcade chơi, cậu có muốn đi không?”
( phòng game arcade: giống mấy khu vui chơi trong các trung tâm thương mại lớn, có nhiều máy chơi game kiểu vận động. )
"Không đi."
Giọng nói của Lục Diên thay đổi.
Lâm Nhược Tinh hơi sửng sốt, còn muốn thuyết phục anh.
"Vì sao không đi, không phải là các nam sinh ở độ tuổi này của cậu đều rất thích ―― "
Lời còn chưa nói hết, Lục Diên đột nhiên đứng lên, ánh mắt lạnh như băng nhìn cô: "Có phải là cậu không biết xấu hổ hay không?"
Khuôn mặt của Lâm Nhược Tinh trong nháy mắt đỏ lên.
Miệng của cô hơi run, há miệng thở dốc, khó có thể tin nhìn Lục Diên.
Cô vừa nghe thấy cái gì?
Cô không biết xấu hổ? !
Lục Diên không để ý tới cảm xúc của Lâm Nhược Tinh, trực tiếp rời khỏi phòng học.
Anh đi rất nhanh, đến cả các bạn học xung quanh cũng phát hiện có điều không đúng, còn cả câu nói vừa rồi của Lục Diên nữa, mọi người đương nhiên cũng nghe thấy.
Người đã đi rồi, mọi người mới quay ra nhìn Lâm Nhược Tinh đang sững sờ, đưa mắt nhìn nhau.
Trần Thần cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, cô ấy không ngờ Lục Diên sẽ nói như vậy, thấy dáng vẻ chưa hồi thần của Lâm Nhược Tinh, cô nàng vội vã an ủi: "Nhược Tinh, cậu đừng nghe Lục Diên nói, cậu không hề ―― "
Lâm Nhược Tinh cũng đứng lên, âm thanh trầm thấp: "Tớ không sao."
Cô dừng một chút, nhìn Trần Thần: "Giúp tớ xin nghỉ một ngày, chiều nay tớ không đi học."
Trần Thần: "..."
Sau khi Lâm Nhược Tinh đi ra khỏi lớp, toàn bộ lớp học đều vang lên tiếng xôn xao lạo xạo.
Mặc dù nói Lâm Nhược Tinh không kết thù với ai ở trong lớp, nhưng cũng không trở ngại có người không thích cô.
Cô làm việc khá là khoa trương, lớn lên lại xinh đẹp, có một người như vậy ở gần tất nhiên sẽ có người sinh lòng ghen ghét.
Huống chi để một người không thích một người khác, thật sự cũng chả cần lý do gì.
Cả một buổi chiều này, Lâm Nhược Tinh và Lục Diên đều không trở về phòng học lên lớp.
Cũng may các giáo viên cũng không hỏi nhiều, chuyện này cứ như thế đi qua.
Tối thứ sáu, Lâm Nhược Tinh không đi nghe Lục Diên hát nwh mọi ngày.
Cô là người không biết xấu hổ, nhưng cô cũng có cốt khí!
Đã bị người ghét bỏ thành như vậy, dù thế nào cô cũng không thể đi tới chỗ anh nữa.
Cả một tuần kế tiếp, Trần Thần có cảm giác mình đang sống trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng.
Thực ra tính tình của Lâm Nhược Tinh rất tốt, mặc dù nhìn cô có vẻ như rất hung hăng nhưng thực ra cũng chỉ là một nữ sinh nhỏ mười mấy tuổi.
Thái độ của cô đối với các bạn học cùng lớp cũng không tính là kém, chí ít sẽ không vô duyên vô cớ gây khó dễ với người khác.
Nhưng mấy ngày nay... Mọi chuyện rất khác.
Trong một góc nhỏ ở cuối phòng học như thể rơi vào bắc cực.
Vô cùng vô cùng lạnh.
Trần Thần rất nhiều lần muốn nói lại thôi, muốn nói chuyện với hai người ở đẳng sau, nhưng lại sợ Lâm Nhược Tinh nổi giận nên cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Còn về Lâm Nhược Tinh, mấy ngày nay cô hoàn toàn coi như Lục Diên không tồn tại.
Cô ngồi ở hàng cuối cùng, ra vào cũng thuận tiện, hoàn toàn không cần nhờ vả Lục Diên gì mới có thể đi ra ngoài.
Thái độ của Lục Diên cũng vẫn luôn không đổi, không thể nói là áp suất thấp nhưng chính là vô cùng lạnh nhạt.
Điều này cũng dẫn đến việc mấy ngày nay có không ít bạn học đi ngang qua nơi này đều vội vội vàng vàng, chỉ e sợ ngọn lửa chiến tranh dẫn tới trên người mình.
Hai người một lần nữa nói chuyện với nhau là bởi vì một ngày trực nhật.
Ngày đó đến lượt Lâm Nhược Tinh, Lục Diên, Trần Thần và bạn ngồi cùng bàn với Trần Thần cùng nhau trực nhật, lớp bọn họ phân chia mỗi lần trực nhật sẽ do bốn người cùng làm, cảm thấy như vậy sẽ nhanh hơn một chút.
Nhưng bởi vì hôm nay là thứ sáu cho nên bọn họ phải làm nhiều hơn một chút, cần lau hết tất cả cửa kính của lớp học, toàn bộ rác rưởi cũng phải vứt đi sạch sẽ.
Trước khi tan học một tiết, Trần Thần đã nhắc nhở hai vị đại vương bàn dưới.
Cô ấy liếc nhìn Lâm Nhược Tinh, lại nhìn Lục Diên: "Nhược Tinh, Lục Diên, hôm nay tới bốn người chúng mình trực nhật, đợi lát nữa sau khi tan lớp các cậu đừng đi nha."
Lâm Nhược Tinh: "A. Biết rồi."
Biểu tình của cô không quan tâm lắm, đang cúi đầu chơi game.
Trần Thần thấy cô đồng ý, quay đầu nhìn Lục Diên.
Lục Diên gật gật đầu, âm thanh lành lạnh trước sau như một: "Biết rồi."
Lâm Nhược Tinh nghe thấy khẽ bĩu môi.
Đến lúc tan học, hai người quả nhiên không ra khỏi lớp.
Lâm Nhược Tinh nhìn Trần Thần: "Tớ phải làm gì?"
"Cậu muốn quét rác hay là lau cửa?”
“Như nào cũng được.”
Lâm Nhược Tinh nói: “Vẫn là quét rác trước đi."
Trần Thần gật đầu: "Được rồi, vậy bọn mình trước quét rác đi, đợi lát nữa lại chuẩn bị nước đến lau cửa kính đi."
"Ừm."
Lục Diên và bạn học cùng bàn của Trần Thần đi đổ rác.
Đợi đến lúc hai người lúc trở về, Lâm Nhược Tinh và Trần Thần đã quét lớp xong.
Trần Thần đang hót rác còn Lâm Nhược Tinh đã cầm theo xô đi tới toilet lấy nước...
Lúc cô nhấc thùng nước ra ngoài còn có chút trầy trật.
Cô đang chậm rì rì đi trên hành lang, đột nhiên sức nặng trên tay biến mất.
Lâm Nhược Tinh sửng sốt, vừa quay đầu lại liền đối diện với một khuôn mặt lạnh nhạt quen thuộc.
Cô hơi hoảng hốt, lại thấy dáng vẻ của Lục Diên thoải mái, cuối cùng cô không giãy dụa muốn đoạt lại xô nước.
Dù sao thì bọn họ đều là người phải trực nhật hôm nay, anh cũng không phải vì giúp mình nên mới xách xô nước.
Vừa nghĩ như thế, trong nháy mắt Lâm Nhược Tinh cảm thấy mình làm thế rất đúng lý hợp tình.
Sau khi trở về phòng học, Trần Thần nhướng mày nhìn hai người: “Sao Lục Diên lại xách nước hộ cậu thế?”
Lâm Nhược Tinh liếc mắt nhìn cô ấy: “Cái gì gọi là xách nước hộ tớ, bọn tớ đều là người phải trực nhật hôm nay mà.”
Trần Thần: "... A."
Lâm Nhược Tinh cầm một chiếc khăn lau ở một bên lên: “Tớ đi lau cửa kính đây.”
“Nhớ cẩn thận đấy.”
"Ừm."
Lâm Nhược Tinh đi lau cửa, chỗ thấp thấp thì còn tốt chứ mấy chỗ cao một chút cô hoàn toàn không với tới.
Cô vừa định xoay đầu ra xin giúp đỡ đã thấy Lục Diên xuất hiện ở bên cạnh.
Giọng nói của anh lành lạnh: “Lui ra.”
Lâm Nhược Tinh: "... A."
Cô vứt luôn khăn lau cho Lục Diên, lạnh nhạt nói: "Cảm ơn."
Lục Diên không lên tiếng nữa.
Nhưng sau đó, toàn bộ cửa kính của lớp đều do Lục Diên và bạn học cùng bàn của Trần Thần lau sạch sẽ.
Sau khi dọn xong sạch sẽ toàn bộ, bọn họ khóa cửa phòng học lại.
“Được rồi.”
Trần Thần nhìn về phía ba người còn lại: “Về thôi nào.”
Cậu bạn cùng bàn của Trần Thần không đi cùng đường với bọn họ nên đã đổi hướng đi trước, trên hành lang chỉ còn sót lại Trần Thần, Lâm Nhược Tinh và Lục Diên.
Lâm Nhược Tinh siết chặt túi sách, không chủ động nói chuyện với Lục Diên.
Trần Thần bị kẹt ở giữa hai người, cảm thấy rất chi là không dễ chịu.
Nghĩ nghĩ, cô nàng ho khan một tiếng: "Lục Diên, nhà của cậu ở hướng kia à?”
Lục Diên liếc nhìn hai người, nói ra một vị trí.
Trần Thần vừa nghe thấy liền liếc Lâm Nhược Tinh một cái.
Chỗ đó ở thành phố B này thế nhưng có tiếng toàn là biệt thự của các đại gia, ở chỗ đó có không ít người có tiền và minh tinh.
Lâm Nhược Tinh giả vờ không nhìn thấy, sắc mặt không thay đổi đi về phía trước.
Trần Thần gật gật đầu nói: "A, chỗ đó cũng khá gần nhà của Nhược Tinh.”
Lâm Nhược Tinh liếc nhìn cô ấy.
Lục Diên cũng khônglên tiếng.
Ba người cứ như thế đi về phía trước.
“Cậu đi xe buýt hay là tàu điện ngầm?"
"Tàu điện ngầm."
Trần Thần nhìn Lục Diên: "Lục Diên, cậu có muốn cùng bọn tớ đi tới tàu điện ngầm không?”
Rất thần kỳ, Lục Diên không từ chối.
Lúc này đã qua giờ tan học một lúc lâu, có rất nhiều người cũng tới giờ tan làm, ở trên tàu điện ngầm có rất nhiều người.
Toàn bộ hành trình Lâm Nhược Tinh đều không nói một tiếng với Lục Diên, sau khi quẹt thẻ vào trạm xong liền đi vào tàu, trong tàu người chen chúc vô cùng chật chội, đẩy tới đẩy lui, cô suýt chút nữa đã đứng không vững.
Cô mới không chú ý một chút đã bị người đẩy ra.
Vừa nghiêng người ngã về một bên đã có một đôi tay đỡ lấy bả vai của cô.
Lâm Nhược Tinh ngẩn ra, cô ngẩng đầu liền giao nhau với cặp mắt lạnh lùng của Lục Diên.
Đôi mắt kia không có chút cảm xúc nào, thế mà lại… Lại không thể tin hấp dẫn cô.
Một dòng khí nóng truyền tới từ bả vai vào tận tim, trái tim điên cuồng nhảy loạn, có một dòng khí nóng từ bàn tay anh như muốn xuyên qua lớp vải áo truyền lên trên da thịt cô.
Trái tim của Lâm Nhược Tinh có mấy giây nhảy lên lộn nhộn.
"Nhược Tinh?"
Trần Thần hô lên: " Cậu không sao chứ?"
Lâm Nhược Tinh hoàn hồn, thu mắt lại: "Tớ không sao."
Cô đứng vững lại, dừng một chút, thấp giọng nói: "Cảm ơn."
Âm thanh rất nhỏ nhưng Lục Diên vẫn nghe thấy được.
Anh cúi thấp đầu, nhìn vào cần cổ trắng nõn thon dài của người trước mặt, da thịt sau lưng trắng trẻo tới phát sáng.
Lục Diên dời mắt, "Ừ" một tiếng: "Ừm."
Đoạn thời gian sau đó trên tàu điện ngầm hai người lại không nói lời nào với nhau nữa.
Trần Thần sau mấy trạm liền xuống tàu, lúc này chỉ còn Lục Diên và Lâm Nhược Tinh đi cùng nhau.
Người trên tàu điện ngầm đã ít đi một chút, không gian dần dần rộng rãi. Lâm Nhược Tinh hít sâu một hơi, cô hơi di chuyển, cách xa Lục Diên một chút.
Đứng cách anh quá gần, cô sẽ có cảm giác đến cả thở cũng khó khăn.
Lục Diên liếc qua, nhìn thấy hành động nhỏ này của cô nhưng cũng không vạch trần.
Một lúc sau, có mấy nữ sinh tuổi tác xấp xỉ bọn họ đi vào tàu điện ngầm.
Lúc ban đầu Lâm Nhược Tinh cũng không để ý tới bọn họ, đến lúc cô lơ đãng nhìn thấy ánh mắt của một cô gái trong đó mới biết, mấy cô nàng này đều đang len lén liếc nhìn Lục Diên.
Người này thật đúng là được nhiều người thích mà.
Mấy người kia nhỏ giọng nói nhỏ, Lâm Nhược Tinh cũng không biết trong đầu mình lúc đó có suy nghĩ gì, không nhịn được nói: “Ê.”
Lục Diên nhìn cô, không lên tiếng.
“Đang nói chuyện với cậu đó.”
Nghe vậy, Lục Diên biếng nhác nói: "Tên của tớ không phải là ê.”
Lâm Nhược Tinh bĩu môi: "Ừ, tớ không biết tên của cậu.”
Lục Diên nhíu mày.
Lâm Nhược Tinh đúng lý hợp tình nói: “Cậu không chịu nói tên cậu cho tớ mà.”
Vào ngày đầu tiên cô đã hỏi anh nhưng anh không nói.
Lục Diên yên lặng nhìn cô, bỗng dưng nở nụ cười: "Lục Diên."
Anh nói: “Chúng ta làm quen lại nhé, tớ tên là Lục Diên."
Lâm Nhược Tinh nhìn vào bàn tay thon dài vươn ra trước mặt mình, lỗ tai hơi nóng, cắn cắn môi nói: "Lâm Nhược Tinh, Lâm trong rừng cây... Nhược Tinh là..."
Lời còn chưa nói hết, Lục Diên đột nhiên tiếp lời: “Rực rỡ như sao."
Anh nhìn vào đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Lâm Nhược Tinh, nói: "Tớ biết."