Nghe vậy, Trần Thần cũng không muốn nhắc cô… Trước đó mấy hôm, Lâm Nhược Tinh còn thích một ngôi sao mới nổi, vốn cô còn muốn tới hiện trường xem trực tiếp anh chàng kia biểu diễn, cuối cùng lúc nghe được giá vé từ mấy tên cò mồi là một ngàn tệ.
( một ngàn tệ ~ hơn ba triệu )
Cô nháy mắt từ bỏ, ngược lại còn quay ra hâm mộ một nghệ sĩ khác trong giới.
Lại trước trước đó, mỗi một thứ Lâm Nhược Tinh thích đều không quá một tuần.
Nhưng mỗi khi cô gặp phải một chút khó khăn sẽ trong nháy mắt có thể từ bỏ.
Hoa mĩ mà nói thì là ―― cầm lên được buông xuống được, hiểu được từ bỏ mới có thể sống được vui vẻ.
Có đôi khi Trần Thần còn nghĩ, nếu như cô có được tâm trạng rộng rãi này như Lâm Nhược Tinh thì có khả năng đã sớm thăng thiên.
Cô ấy cũng sẽ không phải lo lắng vì thành tích học tập của mình.
Lâm Nhược Tinh quả thật cảm thấy khá có hứng thú với bạn học mới, chủ yếu là vì anh đẹp trai lại lạnh lùng.
Đại khái là Lâm Nhược Tinh có niềm đam muê với người có dáng vẻ như anh, thích loại nam sinh cao cao gầy gò lãnh lãnh đạm đạm như vậy, luôn cảm thấy nhìn tâm tình của loại người này chập chờn rất thú vị.
Đương nhiên, đây là sở thích ác độc của cô, kỳ thật là không tốt lắm.
Lâm Nhược Tinh và Trần Thần trở về ký túc xá ngủ trưa, đến tận sát giờ học mới trở lại phòng học.
Lúc cô về, trên mặt bàn Lục Diên đã đặt một xấp sách mới tinh tươm.
Mà đương sự lại đang mở một quyển sách giáo khoa ra đọc chăm chú, anh còn đeo một chiếc headphone, dường như sự ồm ào náo nhiệt của các bạn học xung quanh không có quan hệ gì với anh vậy.
Lâm Nhược Tinh liếc nhìn, ngược lại lại không chủ động đi tới chào hỏi.
Chút mắt nhìn này cô vẫn cố, lúc này cảm xúc của học sinh chuyển trường có vẻ không tốt lắm.
Nhưng mà trăm nghĩ ngàn suy Lâm Nhược Tinh lại không nghĩ tới mình sẽ bị người vâng ạ vào.
Cô mới vừa đi tới bên cạnh bàn học, còn chưa kịp vào chỗ ngồi đã bị hai bạn học đang đùa giỡn không cẩn thận vâng ạ vào người, sự bất ngờ không kịp đề phòng, thân thể của cô ngã về phía trước, vâng ạ vào một người khác.
Cô căng thẳng bò dậy, ngẩng đầu lên liền đối diện với một đôi mắt lạnh lùng chán đời của Lục Diên.
Đôi mắt của anh lạnh lẽo, cứ như là đụng phải ôn dịch, chỉ muốn thoát khỏi Lâm Nhược Tinh.
Mặc dù da mặt Lâm Nhược Tinh rất dày nhưng lúc này cũng không chịu đựng được ánh mắt đánh giá như vậy của Lục Diên.
Trên mặt cô tràn đầy lúng túng và không thoải mái, nhanh chóng nói: "Xin lỗi, tớ không cố ý."
Sau đó nhanh chóng ngồi về chỗ của mình.
Hai bạn học ddg đùa giỡn kia cũng biết là lỗi của mình, vội vã nói: “Nhược Tinh, Lục Diên, tớ xin lỗi."
Lục Diên nhàn nhạt nhìn hai người, không lên tiếng.
Lâm Nhược Tinh "Ừ" một tiếng, khoát khoát tay: "Lần sau chú ý một chút."
Lỗ tai Lục Diên khẽ động, tiếp tục động tác trong tay.
Bởi vì chuyện này, cả một buổi chiều, Lâm Nhược Tinh đều không nói chuyện với Lục Diên.
Da mặt cô tuy dày, nhưng là người thì vẫn cần mặt mũi.
Đồng thời, tâm tình của Lâm Nhược Tinh hôm nay cũng xấu đi không ít.
Trần Thần quay đầu lại nhìn cô vài lần lần, muốn nói lại thôi, đến cuối cùng chỉ có thể nhét cho Lâm Nhược Tinh mấy viên kẹo.
“Ăn kẹo đi.”
Lâm Nhược Tinh nở nụ cười, gật gật đầu: "Cảm ơn."
“Xùy.”
Lâm Nhược Tinh ngủ qua một buổi chiều, đến khi tỉnh dậy, Lục Diên đã đi. Trong lớp cũng chỉ còn dư lại lác đác mấy bạn học.
Cô chậm rãi xoay người, nhấc balo lên chuẩn bị về nhà.
Lâm Nhược Tinh là học sinh ngoại trú, chỉ có buổi trưa mới vào ký túc xá ngủ.
Còn lại các lúc khác cô đều về nhà của mình.
Dù sao. . . Học sinh ngoại trú cũng không cần đến lớp tự học buổi tối, đây cũng là chuyện cô thích.
Lâm Nhược Tinh không mục đích đi ở trên đường, cảm thấy có chút nhàm chán.
Bây giờ cô có về nhà thì hai vị cha mẹ bận đến chân không chạm đất của cô kia chắc cũng chưa về, còn không bằng đi dạo loanh quanh một lúc rồi hẵng về làm bài tập đi.
Lâm Nhược Tinh đi về phía trung tâm thành phố, cô định tới một cửa hàng bánh ngọt mua bánh ăn.
Lần trước cô đã từng tới chỗ này, nhưng vì thấy hàng người xếp hàng quá dài nên đã từ bỏ đi về, hôm nay đột nhiên lại có hứng thú.
Nhưng mà Lâm Nhược Tinh không nghĩ tới, sau khi cô ăn bánh xong đi ra ngoài lại ở ven đường nhìn thấy một người.
Cô liếc nhìn… Người này nhìn rất quen mắt, chính là cậu bạn học vừa mới tới lớp cô.
Là Lục Diên.
Trên người anh vẫn mặc chiếc áo T-shirt ban ngày, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, trên bả vai đeo một cây đàn guitar, anh đang đứng ở bên lề đường ca hát.
Con ngươi Lâm Nhược Tinh lấp lóe, cảm thấy thật ngoài ý muốn.
Lục Diên. . . Nhìn qua thì cũng không phải là một cậu học sinh nghèo nha.
Bước chân của cô dừng một chút, không nhịn được đi về phía trước một chút.
Giọng hát của Lục Diên rất hay, bài mà anh hát Lâm Nhược Tinh còn rất quen thuộc, là một bài tình ca.
Lúc anh hát trên mặt không có quá nhiều biểu tình, rất lạnh nhạt điềm nhiên, đôi mắt kia giống hệt đôi mắt chiều nay cô không cẩn thận đụng vào, giống như không có chút ngóng trông vào với cuộc sống này vậy.
Cô hơi nhíu mày, không hiểu sao loại tâm tình này lại có thể xuất hiện trên người một học sinh cấp ba mười mấy tuổi.
Lâm Nhược Tinh không chụp ảnh lại, cô chỉ yên lặng đứng ở trong đám người nghe anh hát hết bài này tới bài khác.
Cuối cùng đến khi đứng mệt rồi, Lâm Nhược Tinh còn ngồi xổm xuống.
Xung quanh cô có không ít nữ sinh, còn có người đang thì thầm nói chuyện.
"Anh trai này vừa đẹp trai vừa ngầu quá đi.”
"Đúng vậy đúng vậy, tớ thấy xem chừng cũng không lớn lắm! Hát còn rất hay nữa chứ.”
“Tớ thấy nếu anh ấy đi gia mấy cuộc thi tài năng sau đó debut thì nhất định sẽ nổi tiếng.”
“Chắc cũng không đến mức đó đâu, cũng chỉ có mỗi khuôn mặt đẹp thôi mà.”
“Tất nhiên có rồi, anh ấy hát rõ hay mà.”
Lâm Nhược Tinh nghe mấy người bên cạnh trò chuyện, ánh mắt khẽ nhúc nhích.
Cô suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn người bên cạnh: "Tối nào cậu ấy cũng tới đây hát sao?”
“Không phải.”
Có một nữ sinh trong đó nói: "Mấy ngày trước tôi có thấy anh ấy còn đứng hát ở trong một công viên khác.”
"A?"
Lâm Nhược Tinh sửng sốt, không hiểu được sao anh lại làm như vậy.
Cô quay đầu nhìn Lục Diên một lúc lâu, sau đó dụi dụi mắt rơi vào trầm tư.
Vị bạn học mới chuyển trường tới này còn có rất nhiều bí mật nha.
Lúc Lâm Nhược Tinh thu dọn lại đồ đạc muốn đi về, cô lánh đi không muốn Lục Diên phát hiện ra mình ở đây, cô nghĩ, chắc hẳn Lục Diên cũng không muốn bị bạn học phát hiện anh đứng hát ở bên lề đường đâu nhỉ.
Sau khi về đến nhà, Lâm Nhược Tinh vẫn mãi mà không nghĩ ra vì sao Lục Diên lại đứng hát ở bên lề đường hát rong đâu nhỉ?
Chẳng lẽ là gia đình bị phá sản? !
Nghĩ nghĩ, Lâm Nhược Tinh gõ gõ đầu, không hiểu lắm tại sao đã mấy ngày như vậy mà mình vẫn mãi nghĩ về cậu ta.
Buổi tối hôm đó, đại khái là ngày nghĩ đêm mơ, Lâm Nhược Tinh vậy mà lại mơ thấy Lục Diên.
Chỉ có điều. . . Lục Diên trong giấc mơ có chút khác biệt với ban ngày.
Anh không lạnh lùng như thường ngày mà ngược lại, anh còn nói với cô những lời tâm tình, thậm chí còn làm ra chuyện không thể nói.
Nửa đêm Lâm Nhược Tinh tỉnh lại, trong lòng cmn vô số tiếng!
Cô vậy mà lại biết mơ loại giấc mơ này? !
Cô bị điên rồi sao!
Gần đây cô chỉ có chút hứng thú với học sinh chuyển trường một chút mà thôi, cô không hề thích cậu ta!!
Giấc mơ này khiến cho mấy ngày sau mỗi lần đụng phải Lục Diên Lâm Nhược Tinh đều đi vòng.
Đến cả mắt cũng không dám nhìn đối phương.
Cô luôn cảm thấy chột dạ, cảm thấy mình thật sự không phải là người mà.
Nhưng có một chuyện duy nhất không thay đổi đó là, suốt cả một tuần sau ngày đầu tiên quen biết Lục Diên, Lâm Nhược Tinh vẫn luôn liên tục đến nghe Lục Diên hát.
Đương nhiên, cô là nghe mà không trả tiền.