Lâm Nhược Tinh vừa thấy anh như vậy cũng có là anh không có sách.
Cô gõ bàn Lục Diên, sóng mắt lưu chuyển, nói: "Cậu nói cho tớ biết cậu tên gì, tớ sẽ cho cậu mượn sách, thế nào?"
Vẻ mặt của Lục Diên lãnh đạm nhìn cô một cái, thu hồi ánh mắt, không nói một lời thẳng tắp ngồi.
Lâm Nhược Tinh vừa mới muốn nói cái gì lúc, Lục Diên đã lau sạch bàn học mới của mình, sau đó . . . Nằn xuống ngủ.
Lâm Nhược Tinh: ? ? ?
Trên mặt cô chợt lóe lên vẻ xấu hổ, sách giáo khoa cầm trong tay trong nháy mắt không có chỗ dùng.
Cô bó tay vài giây, yên lặng ném lại sách giáo khoa vào bàn trong hộc bàn.
Bạn học mới quá kiêu ngạo, không dễ chơi.
Một tiết học qua đi, Lục Diên vẫn còn ngủ.
Anh quen thuộc với nơi này như thể mình không phải người vừa mới tới, cứ như thế công khai ngủ nướng.
Không khách khí một chút nào.
Lâm Nhược Tinh đổi vị trí suy tư một chút, nếu như cô là học sinh mới tới, ngày đầu tiên đến một hoàn cảnh mới lạ như vậy, cô tuyệt đối không làm được chuyện vừa vào phòng học liền lăn ra ngủ như vậy.
Nghĩ nghĩ, Lâm Nhược Tinh sâu kín thở dài.
Bạn học mới tới có vẻ còn phản nghịch hơn cả cô nữa, Tôn Quân nhất định sẽ phiền muốn chết.
Giờ phút này, Tôn Quân đang ở trong phòng làm việc đọc các tin tức của Lục Diên ở trường trước, tự nhiên hắt xì to một cái.
Anh ta xoa xoa mũi nói thầm ―― nhất định là đứa nhóc nào trong trường đang nhắc tới anh đây mà.
Đến giữa trưa, tiết học cuối cùng kết thúc, Lâm Nhược Tinh cũng không còn buồn ngủ nữa, ngược lại là Lục Diên, anh vừa ngủ kiền ngủ tới trưa luôn.
Tiếng chuông tan học vang lên, Lâm Nhược Tinh còn chưa chạy ra khỏi phòng học thì Lục Diên đã đứng lên trước.
Ánh mắt của anh tỉnh táo, không hề giống như một người vừa mới ngủ dậy.
Lâm Nhược Tinh lơ đãng liếc nhìn, chỉ cảm thấy bạn học mới này thật sự quá đặc biệt rồi.
Người này sẽ không phải vẫn luôn nằm úp sấp chờ tiết học kết thúc mới dậy đấy chứ?
Thật sự, có chút ngầu nha.
Đến tận khi Lục Diên đã ra khỏi lớp, Lâm Nhược Tinh vẫn còn đang vuốt cằm suy tư.
Trần Thần liếc nhìn, quơ quơ cánh tay trước mặt cô: "Nhược Tinh, Nhược Tinh, cậu đang nhìn cái gì đấy?"
Lâm Nhược Tinh nhìn về phía cô ấy: “Trần Thần, cậu có cảm thấy… Bạn học mới rất ngầu hay không?”
Trần Thần gật đầu: "Có, thật sự rất ngầu luôn, còn ngầu hơn cả cậu nữa.”
Lâm Nhược Tinh không còn gì để nói: "Tớ làm gì mà ngầu.”
Cô nàng lấy tay quấn quấn lọn tóc, cặp mắt đào hoa liếc nhìn cô bạn, trêu đùa với Trần Thần: “Tớ đây là xinh đẹp."
Trần Thần nhìn thấy cô như vậy, theo bản năng nuốt nước miếng.
“Tớ biết.”
Lâm Nhược Tinh thấy cô bạn đỏ mặt, chỉ cảm thấy buồn cười.
Cô vỗ vỗ đầu Trần Thần, cười nói: "Đi thôi đi thôi, chúng ta đi ăn cơm đi."
"Ừm."
Căng tin của trường Nhất Trung có ba tầng.
Tầng đầu tiên là các món ăn khá đại chúng, đều là cơm tập thể ăn theo tô, thế nhưng mùi vị cũng không quá chán.
Tầng thứ hai có thêm đủ loại rau xào nhưng cũng chỉ cần bỏ ra khoảng mười đồng là có thể mua được.
Đến tầng thứ ba mới là các món ngon tinh xảo, ngay cả ếch xào xả ớt cũng có.
Lâm Nhược Tinh và Trần Thần nhìn nhìn, có rất nhiều món ăn nóng hổi, chẳng qua bình thường Lâm Nhược Tinh chẳng có hứng thú gì, chỉ đơn giản chọn mấy món ăn ở tầng đầu tiên.
Nhưng hôm nay, lúc cô vừa đi tới cửa căng tin, Lâm Nhược Tinh lại quay đầu nhìn về phía Trần Thần: "Hôm nay tớ không muốn ăn cơm ở tầng một."
Trần Thần hơi sửng sốt: "Cậu muốn lên tầng hai hay tầng ba?”
“Đi tầng hai đi.”
Lâm Nhược Tinh cười nói: "Chúng ta lên tầng hai.”
“Được.”
Trần Thần không có ý kiến với chuyện này, thỉnh thoảng lên tầng hai ăn cũng được.
Hai người đi lên tầng hai.
Số lượng người ở tầng hai rõ ràng ít hơn tầng một một chút, chẳng qua vẫn phải xếp hàng.
Lâm Nhược Tinh nhìn chung quanh một vòng, kéo Trần Thần hướng đi về một chỗ.
"Chúng ta qua kia đi, ăn cái kia."
Trần Thần: ". . ."
Cô liếc nhìn theo hướng Lâm Nhược Tinh chỉ, kinh ngạc không thôi: "Oa! Học sinh chuyển trường cũng ở đây kìa.”
Lâm Nhược Tinh rất bình tĩnh: "Đúng vậy, chúng ta đi qua ngẫu nhiên gặp mặt học sinh chuyển trường một cái nhỉ.”
". . ."
Tính cách của từ trước đến giờ Lâm Nhược Tinh đều là loại nói làm liền làm, không thích nũng na nũng nịu chút nào.
Cô kéo Trần Thần đi qua, nhưng lúc hai người tới đã hơi chậm, Lục Diên cách cách cô một khoảng.
Lâm Nhược Tinh cũng không vội, cứ như thế đứng thưởng thức vị bạn học mới kia.
Không thể không nói, Lục Diên xuất hiện ở chỗ này khiến cho rất nhiều người chú ý, dáng dấp anh đẹp trai, mặc dù trên mặt có một vết sẹo nhỏ, nhưng nó cũng chẳng ảnh hưởng chút nào tới giá trị nhan sắc của anh, trái lại còn khiến cho những người xung quanh càng thêm chú ý.
Nghĩ nghĩ, Lâm Nhược Tinh nhíu mày.
"Trần Thần."
"A?"
"Học sinh chuyển trường kia tên gì vậy?”
Trần Thần sửng sốt, nhìn cô: "Không phải cậu đã hỏi cậu ấy rồi à? Cậu ấy không nói cho cậu à?”
Lâm Nhược Tinh liếc nhìn cô ấy.
Trần Thần hơi sửng sốt, bật cười.
"Nhược Tinh." Cô ấy không nhịn được cười nói: "Còn có ngươi mà cậu không hỏi được tên à?”
Lâm Nhược Tinh ừm hừ một tiếng, nói: "Đây còn không phải là do cái tên kia quá lạnh lùng à, cũng rất bình thường."
Trần Thần tiếp tục cười.
"Nói mau."
"Lục Diên."
Lâm Nhược Tinh ý vị thâm trường đáp một tiếng: "Còn rất dễ nghe, là hai chữ nào?”
Trần Thần: "Không biết."
"Cái gì?"
Lâm Nhược Tinh rủ mắt xuống nhìn cô ấy: “Cậu ấy không nói à?”
“Không nói.” Trần Thần nói: "Giới thiệu rất ngầu, lúc thầy Tôn bảo cậu ấy tự giới thiệu cậu ấy chỉ nói mỗi tên thôi, chẳng nói gì nữa.”
Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh chép chép miệng tiếc nuối.
Hai tay cô nhét ở trong túi, mười phần lưu manh nói: "Đáng ra tớ không nên ngủ mới phải.”
Trần Thần cho cô một cái liếc mắt.
Sau khi xếp hàng mua xong cơm trưa, Lâm Nhược Tinh nhìn chung quanh một vòng, sau đó đi qua chỗ Lục Diên đang ngồi, ở bên cạnh bàn của anh có mấy nữ sinh đang chụm đầu xì xào, lén lút đánh giá anh.
Lâm Nhược Tinh nắm chặt Trần Thần, đi thẳng tới chỗ Lục Diên.
"Bạn học, chỗ này có ai ngồi chưa?”
Lục Diên đến cả ánh mắt cũng không cho cô.
Lâm Nhược Tinh cũng không tức giận, lạnh nhạt nói: "Không có ai ngồi thì tớ ngồi nha.”
Cô kéo Trần Thần ngồi xuống.
Ngồi xuống phía đối diện Lục Diên, Lâm Nhược Tinh liếc nhìn đồ ăn của anh, lại nhìn vết sẹo trên mặt anh, nói thẳng: "Bạn học, cậu không sợ trên mặt lưu lại sẹo à?”
Cô nói: "Ăn tôm sẽ khiến vết thương bị nhiễm trùng đó."
Lục Diên lại giống như không nghe thấy, nhét một con tôm vào mồm.
Lâm Nhược Tinh: . . .
Quá khó tiếp cận.
Nhưng càng như vậy, cô càng có tinh thần.
Lục Diên không nói lời nào, Lâm Nhược Tinh cũng không muốn ép người ta nói chuyện.
Cô bắt đầu vừa ăn vừa nói chuyện với Trần Thần.
"Buổi chiều cậu xin nghỉ giúp tớ nhé.”
Trần Thần: "Cậu muốn đi đâu?"
Lâm Nhược Tinh: "Tớ buồn ngủ quá, muốn về ký túc xá đánh một giấc."
Trần Thần: ". . ."
Cô ấy không còn gì để nói, nhìn Lâm Nhược Tinh: “Đợi lát nữa ăn xong liền về ngủ đi, chiều nay không cho cậu xin nghỉ."
"Ngủ thế không no."
“Ai bảo tối qua cậu đọc tiểu thuyết cả đêm.”
Lâm Nhược Tinh cười: "Thì tại truyện hay quá mà.”
Cô gảy gảy đồ ăn trước mặt, thấp giọng nói: "Thỉnh thoảng tớ mới đọc để giết thời gian mà."
“Không được xin nghỉ, bọn mình sắp phải thi rồi.”
". . . A."
Mặc dù Lâm Nhược Tinh hơi khó chịu, nhưng lời Trần Thần nói thỉnh thoảng cô vẫn nghe một chút.
Nói xong, người ngồi ở phía đối diện Lâm Nhược Tinh đứng lên.
Cô liếc nhìn : "Cậu ăn nhanh thế?”
Cô nói vậy khiến Lục Diên nhìn thêm cô một cái.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói chuyện với Lâm Nhược Tinh.
Trần Thần ở bên cạnh nhìn, sâu sắc hiểu rõ ―― Lâm Nhược Tinh hẳn đã đá vào tấm sắt ở chỗ cậu bạn học mới này rồi.
Quá khó khăn.
"Nhược Tinh, bỏ cuộc đi."
Lâm Nhược Tinh liếc mắt nhìn cô, không còn gì để nói: “Cậu thấy tớ là loại người dễ dàng bỏ cuộc như vậy sao?”
Cô hừ hừ hai tiếng: "Tớ tuyệt đối không phải."