Trường học vừa tới một học sinh chuyển trường, nghe nói là chuyển tới từ một ngôi trường quý tộc nào đó.
Lúc Lâm Nhược Tinh nhoài người về phía trước ở trên bàn ngủ mơ mơ màng màng thì nghe thấy tin tức này.
Lúc cô bạn bàn trước nhắc đến học sinh chuyển trường, trong giọng nói còn tràn đầy kích động và hí hửng.
Cô nhướng mày lên cực nhẹ, chậm rãi đẩy lên đầu, không nhanh không chậm hỏi: "Học sinh chuyển trường rất đẹp trai à?”
Bạn học Trần Thần bàn trước không ngừng gật đầu, quay đầu lại nhìn cô nói: "Nhược Tinh, rất rất rất rất đẹp trai, nhìn vô cùng sạch sẽ gọn gàng, so với hot boy của trường chúng ta còn đẹp trai hơn nhiều, nhưng có một chút tiếc nuối là ―― Ở chỗ khóe miệng cậu ấy có một vết sẹo, hẳn là do đánh nhau lưu lại."
Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh nhướng nhướng mày: "Ai nha, học sinh trường quý tộc cũng đánh nhau à?”
“Hình như thế ấy, tớ nghe nói cậu ấy cũng vì chuyện này nên mới chuyển trường đó."
Lâm Nhược Tinh cười cười, cũng chỉ coi chuyện này như một chuyện cười mà thôi, không quá để tâm.
Dù sao thì anh chàng học sinh chuyển trường này cũng chẳng có quan hệ gì với cô.
Cô nghĩ nghĩ, lại nhoài người về phía trước muốn ngủ.
Trần Thần thấy cô như vậy, hơi nhíu mày nói: "Nhược Tinh, cậy lại buồn ngủ nữa rồi à, tiết sau là của thầy Thái đó.”
Thầy Thái là thầy giáo dạy toán của lớp bọn họ, là một cô giáo rất nghiêm khắc và hung dữ, mỗi lần Lâm Nhược Tinh ngủ trong giờ đều sẽ bị cô ấy bắt đứng lên trả lời câu hỏi, nếu như không đáp lại được sẽ bị phạt đứng ở ngoài cửa lớp.
Những bạn học khác đều rất sợ cô ấy, nhưng cố tình Lâm Nhược Tinh lại đã ngu mà còn lì, cô chẳng bao giờ để một ai vào trong mắt.
Hoặc có thể nói. . . Cô gái này quá thích ngủ, bất kể là tiết học của ai, cô nàng này cũng có thể ngủ tới không biết trời đất trăng sao gì.
Nhưng bởi vì thành tích tốt nên tất cả các giáo viên cũng chỉ có thể bất đắc dĩ với cô ấy.
Lâm Nhược Tinh "Ừ" một tiếng, lười biếng nói: "Cũng không biết là tối qua ai gửi cho tớ một cuốn tiểu thuyết, hại tớ phải đọc cả đêm, giờ buồn ngủ muốn chết luôn.”
Trần Thần: ". . ."
Cô ấy nhìn Lâm Nhược Tinh nằm úp lên bàn lần nữa, nói không ra lời.
Nhưng từ góc độ này của Trần Thần nhìn lại, cô ấy có thể nhìn thấy sườn mặt xinh đẹp và hàng lông mi cọng nhẹ của Lâm Nhược Tinh.
Cô nàng này thật sự xinh đẹp, có thể coi là một hot girl có tiếng trong trường luôn.
Lâm Nhược Tinh không phải là loại xinh đẹp gầy yếu như một đóa hoa trắng yếu đuối, vẻ đẹp của cô là loại xinh đẹp rất khoa trương rất có tính chất công kích, mắt ngọc mày ngài, nam sinh trong trường học yêu thầm cô không ít, nhưng lại có rất ít người dám đi lên tỏ tình với cô.
Trần Thần chăm chú nhìn cô lt lúc, trái tim nhỏ đập loạn, yên lặng thu hồi ánh mắt.
Không dám nhìn.
Có cảm giác cô ấy chỉ cần nhìn nhiều thêm một chút nữa thì cũng sẽ trở thành fans nhan sắc của Lâm Nhược Tinh mất.
Chủ nhiệm lớp nhìn cậu chàng học sinh chuyển trường, có chút phát sầu.
Anh ta liếc nhìn
vết sẹo trên mặt Lục Diên, vỗ vỗ bờ vai anh, nói: "Đến trường học phải cố gắng nghe giảng nghe chưa.”
Lục Diên: "Vâng."
Chủ nhiệm lớp: ". . . Mấy chuyện như đánh nhau vẫn nên làm ít thôi, các em không nên như vậy.”
“Vâng.”
Chủ nhiệm lớp: ". . ."
Anh ta bất đắc dĩ nở nụ cười, thấp giọng nói: "Vậy bây giờ thầy sẽ dẫn em tới lớp, các bạn trong lớp đều rất tốt, nhớ hòa đồng.”
Lục Diên gật gật đầu, không tỏ vẻ gì đáp một tiếng.
Lúc này trong lớp đang là giờ học.
Chủ nhiệm lớp dắt theo Lục Diên đi tới cửa, anh ta không lập tức gõ cửa mà ngược lại cau mày liếc nhìn về phía cửa sau.
Bỗng dưng, cũng không biết là anh ta nhìn thấy gì hơi nhíu mày nói: "Sao lại ngủ nữa rồi.”
Lục Diên đến cả mí mắt cũng không nhấc lên, cứ như chẳng nghe thấy gì cả.
Chủ nhiệm lớp thở dài, tay vắt chéo sau lưng, nhìn Lục Diên: "Đi thôi, vào trong."
Lục Diên đi theo phía sau.
Sau khi lên tiếng chào hỏi với thầy giáo dạy toán, chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng nhìn chung quanh một vòng.
“Thầy có chút chuyện muốn nói với các em.”
Anh ta nói: “Lớp của chúng ta hôm nay có một bạn học mới tới, mọi người hãy hoan nghênh bạn ấy nào, sau này cố gắng cùng nhau học tập cho tốt.”
Nói xong, anh ta quay đầu nhìn Lục Diên: “Em tự giới thiệu mình cho mọi người đi.”
Lục Diên vừa xuất hiện, trong lớp có không ít người kích động không thôi.
Cmn cmn! !
Anh chàng học sinh chuyển trường cao gầy đẹp trai kia thế mà lại vào lớp của bọn họ! Chuyện này sao có thể không khiến cho các nữ sinh trong lớp đang tuổi mộng mơ kích động cơ chứ!
Được làm bạn học với bạn đẹp trai, hu hu, may mắn quá đi mà.
Khắp toàn thân từ trên xuống dưới Lục Diên tản ra hơi lạnh, lạnh nhạt nói: "Lục Diên."
Các bạn học: . . . ?
Chủ nhiệm lớp hơi sửng sốt, quay đầu nhìn anh: "Như vậy thôi?"
Lục Diên gật đầu: "Còn cần gì nữa ạ?”
Trên mặt chủ nhiệm lớp xuất hiện vẻ lúng túng, khoát tay một cái, nói: "Không có chuyện gì."
Anh ta hít sâu một hơi, chỉ cảm thấy lần này lại phải dạy dỗ một học sinh khó nhằn nữa rồi, nhưng nếu đã tới lớp của mình thì anh ta nhất định sẽ chăm sóc thật tốt.
Anh ta nhìn chung quanh một vòng, hỏi: "Em muốn ngồi ở đâu?”
Lục Diên: "Em muốn ngồi hàng cuối cùng."
Chủ nhiệm lớp, cũng chính là Tôn Quân liếc nhìn, nhíu mày nói: "Hàng cuối cùng chỉ còn một chỗ trống ―― "
Anh ta nhìn người đang gục xuống bàn ngủ, suy tư giây lát cuối cùng vẫn gật đầu.
“Vậy em cứ ngồi chỗ đó đi.”
Lục Diên nhìn theo hướng Tôn Quân chỉ vào, bên đó có một chỗ trống, chỉ có điều trên mặt bàn bị để không ít sách giáo khoa lộn xà lộn xộn.
Ở trên bàn bên cạnh, có một người đang nằm úp sấp.
Anh không nhìn thấy khuôn mặt của cô, đầu làm ổ ở trong cánh tay, chỉ để lộ ra một mái tóc màu nâu.
Một học sinh nữ cấp ba lại nhuộm tóc.
Lục Diên nhìn thấy, Tôn Quân đương nhiên cũng nhìn thấy.
Anh ta lẩm bẩm mấy câu, sau đó lớn tiếng hô lên: "Lâm Nhược Tinh."
Nữ sinh kia không nhúc nhích.
Tôn Quân nhìn về phía một người khác: "Đánh thức Lâm Nhược Tinh cho thầy, bảo em ấy thu dọn lại bàn một chút đi.”
Trần Thần vừa định quay đầu gọi người, Lâm Nhược Tinh đã lười biếng ngẩng lên đầu.
Trên mặt cô vẫn còn vương nét buồn ngủ, đôi mắt phủ kín hơi nước nhìn giống như một bông hoa đào tràn đầy mơ màng.
Mấy giây sau, cô mới nhìn đến người đứng bên cạnh Tôn Quân đứng.
Thân hình người đó cao cao gầy gầy, chỉ mặc một chiếc áo T-shirt và quần jean đơn giản, tóc của anh là kiểu mái xéo rất hợp thời trang, ngũ quan tinh xảo, chỉ có điều trong cặp mắt kia đều là lạnh lùng.
Hai người cách dòng người liếc nhau một cái, mắt Lâm Nhược Tinh lóe lên vẻ kinh ngạc.
Sau khi nghe thấy Trần Thần nhỏ giọng nhắc, Lâm Nhược Tinh mỉm cười.
Đôi mắt đào hoa động lòng người của cô cong cong, nói khẽ: “Vâng ạ, xong ngay đât.”
Cô vô cùng ngoan ngoãn: "Em dọn ngay đây ạ.”
Trong lúc nói chuyện Lâm Nhược Tinh cũng đồng thời dọn đi toàn bộ đống sách giáo khoa trên mặt bàn bên cạnh, chỉ để lại một mặt bàn sạch sẽ không tì vết chờ đợi Lục Diên đi tới.
Tôn Quân nhìn thấy thế cơ tim mới không còn tắc nghẽn nữa.
Anh ta vỗ vỗ vai Lục Diên: "Em đi đi.”
“Vâng.”
Lục Diên từng bước từng bước đi về chỗ ngồi.
Lâm Nhược Tinh thấy anh như vậy, rất lưu manh huýt sáo một cái!
Lần này Trần Thần đúng là không nói láo, học sinh chuyển trường này đúng là rất đẹp trai.
Lục Diên không để ý tới sự trêu chọc của cô, nắm chặt cặp sách đi đến bên cạnh cô, lạnh lùng ngồi xuống, rất chi là vô tình.
Thầy giáo dạy toán lại một lần nữa lên tiếng giảng bài, Lâm Nhược Tinh bây giờ cũng không gục xuống ngủ nữa, lấy quyển sách giáo khoa từ trong ngăn kéo ra ngoài, cô quay đầu nhìn bạn học mới bên cạnh
"Bạn học."
Mí mắt Lục Diên khẽ động.
Tay Lâm Nhược Tinh đỡ đầu, nhìn anh: "Cậu có sách giáo khoa không?”
Lục Diên đương nhiên không có.
Anh vừa mới tới trường, anh muốn mua sách mới, toàn bộ sách vở trước đó anh dùng… Anh không muốn động nào nó.