Cô vừa quay người, liền nhìn thấy người đàn ông phong trần mệt mỏi đang đứng ở cửa ra vào.
Hôm nay anh vẫn như cũ mặc một bộ quần áo đơn giản, trên đầu đội một chiếc mũ lưỡi trai, vành mũ còn hơi hạ thấp, khuôn mặt anh được ánh mặt trời tô vẽ càng thêm sắc sảo, ánh mắt thâm thúy nhìn cô chằm chằm.
". . . Thầy Thịnh!"
Thịnh Hành nhìn chằm chằm cô một lúc mới nhàn nhạt đáp một tiếng: "Ừm."
Anh hạ mắt nở nụ cười: "Vấn đề vừa rồi, tại sao em không đáp?"
Mặt Lục An An lúng túng, cô nhỏ giọng nói: ". . .Em, em không có, cùng thầy rất vui, em có khó chịu hay không thầy Thịnh còn không biết sao?"
Trong nháy mắt cô lại đem quả “Bóng cao su" này ném qua cho anh.
Thịnh Hành ngẩn ra, dường như là không nghĩ tới cô lại đột nhiên lớn mật lên như vậy.
Anh khẽ cười, nhìn cô gái nhỏ trước mặt một lúc lâu mới gật gật đầu: "Ừm,em nói đúng."
Fans nhỏ của mình có tâm trạng gì, Thịnh Hành vẫn hiểu rất rõ.
Bên trong đôi mắt của cô đều là vui mừng cùng hưng phấn, anh có thể thấy rõ ràng.
"Đã lâu không gặp."
"Thầy Thịnh, tuy đã muộn, nhưng em vẫn muốn nói với thầy một câu chúc mừng năm mới.”
Thịnh Hành gật đầu: "Cảm ơn em."
Anh nhìn Lục An An và cả Chuyên viên quay phim bên cạnh.
Sau một lúc im lặng, Thịnh Hành hỏi: "Chuẩn bị thế nào rồi?"
“Cũng tạm rồi ạ.”
Thịnh Hành nhướng mày : "Vậy em hát thử xem?"
"Vâng."
Lục An An không từ chối, đối với bài hát này, cô bây giờ có tự tin trăm phần trăm.
Hai người đi tới bên cạnh luyện tập.
Bài hát này, Lục An An quả thực là đã hát êm tai hơn nhiều so với lần đầu tiên cô hát. Khiến cho người nghe có cảm giác rất đặc biệt, Thịnh Hành đã rất lâu không nghe bài hát này, sau khi nghe xong, một hồi lâu mới hoàn hồn.
Lục An An lo sợ bất an nhìn anh: "Thầy Thịnh, có được không ạ?”
Thịnh Hành nhìn cô khen ngợi: “Vô cùng tốt."
Anh dừng lại một chút, nói: "Thế nhưng trong trận đấu chung kết mà chỉ hát thì có vẻ hơi đơn điệu?"
Thịnh Hành hỏi: "Em còn sở trường gì khác không?”
Đôi mắt của Lục An An sáng rực lên: "Thầy muốn nói tới cái gì?”
Thịnh Hành suy nghĩ một lát: "Bài hát này có thể phối hợp với Piano."
"Em có thể đánh đàn, thế nhưng —— "
"Nhưng gì?"
Thịnh Hành nhìn cô.
Lục An An mím môi, không dám nói.
Thế nhưng cô muốn cùng Thịnh Hành phối hợp biểu diễn ở cùng một chỗ, chẳng qua cô không dám nói, hơn nữa như thế cũng quá tham lam rồi, suy nghĩ một chút, Lục An An nói: "Vậy thì đánh đàn đi, có được không ạ?"
"Qua đây thử xem."
“Vâng ạ.”
Hai người cũng không biết là vì nguyên nhân gì nhưng khi phối hợp với nhau lại ăn ý hơn hẳn so với tưởng tượng, hoàn toàn không có bất kỳ đoạn nào cần luyện tập lại.
Chuyên viên quay phim ở bên cạnh liếc nhìn nói: "An An, em và thầy Thịnh không hổ đã quen với nhau từ trước, kết hợp cũng quá nhanh rồi."
“Là sao ạ?”
Lục An An nghe không hiểu.
Chuyên viên quay phim cười nói: "Anh có nghe mấy đồng nghiệp khác nói, mấy nhóm khác đều phải rối rắm rất lâu, muốn cải biên, còn muốn thêm thắt câu từ.”
Nghe vậy, Lục An An cười.
"Chuyện đó là tất nhiên rồi, dù sao thầy Thịnh cũng rất tốt, rất chiếu cố tuyển thủ mà."
Thịnh Hành liếc mắt nhìn cô, cười cười.
Trên thực tế, là Lục An An rất hiểu Thịnh Hành.
Cô biết rõ chỗ nào thích hợp với Thịnh Hành, chỗ nào thích hợp với bản thân, cô che giấu năng lực của chính mình, trái lại còn khoe ra Thịnh Hành.
Có điều Thịnh Hành cũng không cần, mặt không biến sắc sắp xếp sửa lại cho Lục An An, sau đó cho cô một ánh mắt.
Lục An An không dám phản bác, chỉ có thể yên lặng đón nhận làm lại.
Ngày hôm đó hai người chiều tập chỉ một buổi nhưng lại nhanh hơn những người khác rất nhiều. Thịnh Hành rất nhanh đưa ra kết quả mình đã cải biên, còn để Lục An An luyện đi luyện lại đánh đàn nhiều lần.
Đến lúc chạng vạng, sắc trời tối lại hoàn toàn.
Thịnh Hành nhìn cô nói: “Cần luyện tập nhiều hơn, vẫn còn thời gian."
"Vâng ạ."
Lục An An liếc nhìn ra bên ngoài: "Thầy Thịnh, bây giờ thầy phải đi sao?"
Thịnh Hành nhíu mày, khựng lại nói: "Đồ ăn trong căng tin của các em nghe nói rất ngon có phải hay không?"
"A?"
Đến lúc đi ra căng tin cùng với Thịnh Hành rồi Lục An An vẫn còn nghĩ là mình đang nằm mơ.
Vì sao Thịnh Hành lại đồng ý ở lại ăn cơm, hơn nữa… Còn là ăn cùng mình? !
Lúc này Lục An An cảm thấy rút trúng Thịnh Hành có khả năng không tính là chuyện may mắn mà đây mới là chuyện may mắn nhất của cô! !
Ô ô ô ô! Nhất định là đời trước cô đã tích rất nhiều đức cho nên đời này cô mới có thể may mắn như vậy.
Biểu hiện trên mặt của cô quá phong phú, Thịnh Hành nhìn thấy hết trong mắt, còn cảm thấy rất thú vị.
"Đang suy nghĩ gì thế?"
“….Em cảm thấy mình rất may mắn."
Thịnh Hành lắc đầu, mỉm cười nói: "Không phải."
"Dạ?"
Hai tay Thịnh Hành nhét ở trong túi đi bên cạnh cô, cười nhẹ một tiếng nói: "Là thầy Thịnh may mắn."
Lục An An hơi giật mình, vừa định hỏi lời này là có ý gì thì căng tin đã xuất hiện ở trước mặt hai người.
Trùng hợp thay, trong phòng ăn Hà Hiểu Sương và học viên hôm trước đứng cùng cô ta đang ăn cơm.
Ánh mắt hai người va vào nhau, Hà Hiểu Sương nhìn vào cô châm chọc nở nụ cười, đến thì liếc thấy Thịnh Hành bên cạnh thì trong lòng nổi lên giận dữ.
Cô ta đứng dậy, vội vã đi từ bên kia tới.
"Thầy Thịnh, sao hôm nay thầy lại tới căng tin ăn cơm vậy?"
Thịnh Hành nhìn cô ta một cái, gật đầu: "Ừm, nghe nói cơm chỗ này không tệ."
Ánh mắt Hà Hiểu Sương sáng rực lên, nói: "Đúng thế, cơm của căng tin chúng em rất ngon, thầy Thịnh muốn ăn cái gì, để em giới thiệu cho thầy một chút?”
Thịnh Hành không hé răng.
Hà Hiểu Sương lại nói: "Thầy Thịnh, em biết thầy không ăn cay, thầy có muốn nếm thử món cá hấp trong căng tin không ạ, ăn siêu cấp ngon luôn đó thầy."
Cô ta tích cực nói chuyện với Thịnh Hành, đám người chuyên viên quay phim vẫn đứng ở phía sau quay lại cảnh này.
Vốn dĩ Lục An An đang đứng bên cạnh Thịnh Hành lại bị đẩy ra.
Lục An An hơi nhíu mày, nhìn về bóng lưng hai người kia, hít sâu một hơi nhưng cũng không làm ra chuyện khác người gì bên dưới dưới ống cameraman.
Cô xoay người, đi đến bên cạnh chỗ lấy khay đựng thức ăn.
Vừa mới cầm khay lên, cô liền nghe thấy giọng nói của Thịnh Hành.
"Lục An An."
"Thầy Thịnh."
Lục An An quay đầu nhìn anh.
Khóe môi Thịnh Hành hơi nhếch lên, đùa giỡn nói: "Còn không nhanh qua đây giới thiệu cho huấn luyện viên?"
Anh hỏi: "Em còn muốn làm phiền bạn học Hà Hiểu Sương sao?"
Lục An An sửng sốt, nhìn thấy vẻ mặt cứng ngắc của Hà Hiểu Sương, vội vàng nói: "Không cần không cần, em lập tức đến ngay."
Cô liếc nhìn: "Thầy Thịnh, buổi tối thầy có muốn giảm béo không?”
Thịnh Hành: ". . ."
Chuyên viên quay phim bật cười: "An An, thầy Thịnh không đến mức phải giảm béo đâu."
Lục An An "À" lên một tiếng, nhỏ giọng phản bác: "Nghệ sĩ đều phải quản lý dáng người nha."
Thịnh Hành: "Cho nên em đang nói dáng người thầy Thịnh không tốt?"
"Không có không có."
Lục An An kinh hãi đến lắp bắp: “Em tuyệt đối không có ý này."
Cô đi tới bên cạnh Thịnh Hành, nhỏ giọng hỏi: "Thầy Thịnh, thầy muốn ăn cái gì?"
Thịnh Hành liếc nhìn: "Em giới thiệu đi."
Anh quay đầu nhìn về phía Hà Hiểu Sương: "Mau trở về ăn cơm đi, cơm sắp lạnh rồi.”
Mặc dù bị Thịnh Hành làm mất hết mặt mũi, nhưng sau khi nghe thấy anh nói thế, Hà Hiểu Sương lại khiêu khích trừng mắt nhìn Lục An An.
Lục An An coi như không nhìn thấy.*