Hà Hiểu Sương đi rồi, Thịnh Hành cùng cô đứng tại chỗ gọi cơm.
Lần này người ở căng tin không quá đông, thời gian các cô gái ăn cơm không cố định, nếu như đào tạo còn chưa kết thúc thì mọi người đều chưa tới ăn cơm.
Cho nên cơm ở căng tin luôn luôn nóng hổi hổi, các nhân viên công tác cũng rất vất vả, cơm ở đây vẫn luôn chờ bọn họ.
Đương nhiên, chỗ này vẫn có một khoảng thời gian quy định thống nhất.
Thịnh Hành nhìn hàng loạt đồ ăn trước mặt, lại nhìn cô gái nhỏ đang nói chuyện với dì lấy cơm trong căng tin, nghe cô dặn dò từng chút một, luôn cảm thấy có một loại tâm tình rất đặc biệt.
Anh vẫn luôn biết fans của mình rất tốt, nhưng Thịnh Hành và các fans thực ra vẫn có một khoảng cách rất xa xôi.
Anh sẽ biết ơn tình yêu của fans, nhưng đây là lần đầu tiên anh ở gần một fans hâm mộ như thế.
Ngoài ý muốn, anh lại không cảm thấy chán ghét.
Đương nhiên, Du Nguyên cũng đã từng hỏi qua anh, nếu như là một fans khác, anh sẽ vẫn nhẫn nại như vậy hay sao?
Đáp án đương nhiên là phủ định.
Lục An An vừa ngẩng đầu liền đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Thịnh Hành.
Cô có chút sửng sốt, con ngươi lấp lánh nhìn anh: “Thầy thịnh sao vậy ạ?”
"Không có chuyện gì."
Thịnh Hành thu hồi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Em chỉ ăn có như thế?”
Trong suất ăn của Lục An An, ngoại trừ một cái đùi gà thì chỉ có một chút rau xanh, đến cả cơm cũng không có.
Lục An An thở dài: "Em cũng không muốn đâu, nhưng mà chỉ còn lần thi đấu cuối cùng này thôi, em không thể mập lên được.”
“Em không mập.”
Thịnh Hành chỉ vào những đồ ăn phía trước nói: "Em phải ăn nhiều một chút."
Nghe vậy, Lục An An không có nửa điểm nguyên tắc nào nói: “Được! Vậy tối nay em đi tập múa một chút, chắc là sẽ không sao đâu.”
Nói xong, cô lại nhìn về phía dì lấy thức ăn, gọi món: "Dì ơi, con muốn thêm sườn xào chua ngọt, thêm cả thịt kho kia nữa ạ, cảm ơn dì ạ.”
Thịnh Hành: ". . ."
Rất tốt, ăn thịt động vật.
Sau khi ăn cơm xong, Thịnh Hành phải vội vã đi ngay.
Lục An An ở dưới tầng đi loanh quanh hai vòng, sau đó mới nhanh chóng chạy về. Lúc này không có chuyên viên quay phim đi theo cô, cô được hành động tự do.
Có điều cô không nghĩ tới, vận may của mình lại kém như vậy, lúc đi vào lại đụng phải Hà Hiểu Sương.
Sau khi nhìn thấy cô tiến vào thang máy, Hà Hiểu Sương cười lạnh.
"Lục An An."
“Mày cho rằng mày ôm bắp đùi của thầy Thịnh liền có thể đắc ý sao?"
Lục An An mộng bức vài giây mới nhìn về phía cô ta: "Tôi không hiểu cô đang nói cái gì."
Hà Hiểu Sương liếc nhìn camera theo dõi trong thang máy, thấp giọng ở bên tai Lục An An nói: "Chúng ta cứ lấy trận đấu chung kết để tính toán đi, hi vọng cô nói lời giữ lời!"
Nghe vậy, Lục An An lại cười, ánh mắt lăng lệ ác liệt quay đầu lại nhìn về phía cô ta: "Câu này tôi trả lại cho cô.”
Có camera theo dõi ở đây nên Hà Hiểu Sương có muốn làm gì cũng không làm được.
Thang máy vừa đến nơi Lục An An liền đi ra ngoài trước.
Cuộc chiến của cô với Hà Hiểu Sương, xem như cũng đã đi tới những bước cuối cùng.
Cô nhất quyết sẽ không chịu thua, cũng sẽ không để cho mình thua trận.
Tiếp sau đó mấy ngày, Thịnh Hành cũng có quay lại mấy lần giúp cô luyện tập.
Trước khi trận chung kết được tổ chức, tổ tiết mục còn muốn ghi hình một video cổ vũ của người nhà.
Lục An An đã nhận được tin tức từ sớm, nhưng thật ra không cảm thấy ngoài ý muốn cho lắm.
Cô nhìn về phía nhân viên công tác: "Cần phải tới tận nhà ghi hình sao?"
"Đúng vậy."
Lục An An gật gật đầu: "Vậy để em nói với cha mẹ một tiếng trước, em cũng không biết bọn họ có ở nhà không."
Nhân viên công tác gật đầu, đem điện thoại di động trả lại cho cô.
Lục An An gọi điện thoại cho mẹ Lục, sau khi giải thích rõ ràng mới đưa địa chỉ nhà mình cho tổ tiết mục.
Có một nhân viên công tác nhìn địa chỉ nhà của Lục An An, không nhịn được lầm bầm một tiếng: "Sao mà tôi thấy… Địa chỉ nhà của Lục An An có chút nhìn quen mắt nhỉ?”
"Tại sao lại nhìn quen mắt?"
"Cũng không biết phải nói thế nào."
Mọi người cùng nhau xuất phát đi tới nhà của Lục An An ghi hình.
Sau khi ghi hình xong, Lục An An cũng không được xem ngay, mọi người sẽ quay lại tất cả các phân đoạn cần thiết, sau đó đến trận chung kết hôm nay mới chiếu ra.
Có điều Lục An An thật ra có thu được một tin tức, là từ nhân viên công tác truyền ra, nói gia cảnh của Hà Hiểu Sương rất tốt.
Lúc Thường Thiến nói chuyện này với Lục An An, cô chỉ hơi nhướng mày, cũng không cảm thấy kỳ quái.
Gia cảnh của bản thân Hà Hiểu Sương rất tốt.
Thường Thiến: "Tớ còn nghe nói cha của cô ta làm ông chủ gì đó nữa.”
Lục An An bật cười, vỗ vỗ bả vai cô ấy, nói: "Sau này chúng ta tự mình làm ông chủ."
Thường Thiến: ". . .”
Chỉ trong nháy mắt, thời gian đã đi tới trước trận chung kết cuối cùng một ngày.
Tất cả mọi người đều nhón chân mong chờ
Các thí sinh, các fans hâm mộ, đến cả các cư dân mạng đều rất trông mong cuộc thi đấu này kết thúc, nhưng cũng không nỡ phải chào tạm biệt mọi người.
Đám người Lục An An cũng kích động không thôi.
Hnay là buổi diễn tập cuối cùng của của cô, lúc diễn tập Thịnh Hành cũng đến.
Trên Weibo, tất cả đều là tin tức của đám người Thịnh Hành và chương trình này.
Mọi người thật sự đều đã theo đuổi chương trình tới mấy tháng, đều sinh ra cảm tình, cuối tuần sau này không còn để xem, đoán chừng còn có chút không quen.
Lục An An hít sâu một hơi, Thịnh Hành đứng ở bên cạnh cô.
"Căng thẳng sao?"
"Có một chút ạ."
Thịnh Hành cười cười, an ủi cô: "Không cần phải khẩn trương, cứ phát huy như bình thường là được rồi."
"Em biết."
Lục An An ngửa đầu ra nhìn anh: "Thầy Thịnh."
"Hả?"
Lục An An mím môi, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn anh."
Thịnh Hành ngẩn ra, nhướng nhướng mày: "Tại sao đột nhiên lại nói những lời này?"
"Chính là…Cảm thấy mình rất may mắn."
Thế nhưng lại có cơ hội được hợp tác với anh.
Cô cười nói: "Cả đời này em sẽ luôn nhớ lần biểu diễn này.”
Thịnh Hành cười, đột nhiên nói: "Chỉ nhớ rõ lần này?"
"A?"
Thịnh Hành môi mím lại: "Không chờ mong có hợp tác lần sau?”
Lục An An sửng sốt một chút, nhỏ giọng nói: "Chắc là không có khả năng lắm.”
Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô.
Ngay sau đó, Lục An An cũng không biết là bị chập mạch hay là xảy ra chuyện gì, vội vàng nói: "Em sẽ cố gắng tranh thủ."
Thịnh Hành nở nụ cười: "Cố lên."
"Vâng."
"Thầy Thịnh chờ em."*