Lục An An nghe thấy giọng nói trầm thấp của anh, đè ép những suy nghĩ đang điên cuồng nhảy loạn trong đầu mình, cắn môi đồng ý.
"Vâng!"
Vì trận cá cược kia, vì tương lai có cơ hội được tiếp tục hợp tác với Thịnh Hành, cô sẽ toàn lực ứng phó.
Cô ngước mắt nhìn về phía vị trí giữa sân khấu, đột nhiên có chút nhớ nhung và mong đợi.
Kể cả sau khi cuộc thi đấu này kết thúc, cô cũng sẽ tiếp tục cố gắng đi tiếp.
Cô sẽ càng ngày càng tốt lên.
Trong lòng Lục An An mang theo hy vọng không ngừng.
Bỗng dưng, bên tai truyền đến một âm thanh.
"Lục An An."
"Thầy Thịnh, còn chưa tới chúng ta ạ."
Thịnh Hành dở khóc dở cười: "Tôi biết."
Anh hơi dừng lại: "Ngày tết hôm ấy, có phải Lục Diên đã gửi số WeChat của tôi cho em không?”
Lục An An sững sờ.
Thịnh Hành hỏi: "Không muốn thêm?"
"Không phải không phải."
Lục An An vội vã giải thích: "Em sợ sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt cho anh."
"Cái gì?"
Lục An An chớp mắt, trong lúc nhất thời không tìm ra được lý do gì hợp lý.
Cô sửng sốt một chút, lúc này cũng không nghĩ tới vì sao Thịnh Hành lại biết Lục Diên gửi số WeChat của anh cho mình. Cô chỉ há miệng thở dốc, cẩn thận từng li từng tí nhìn Thịnh Hành: "... Em có thể thêm sao?"
"Ừm."
"Vậy, thầy Thịnh không sợ em đeo bám vào thầy sao?”
Thịnh Hành nở nụ cười, cúi đầu nhìn cô: "Em sẽ làm thế sao?"
"Sẽ không ạ."
Lục An An rất thành thực lắc đầu: "Em nhất định không làm vậy đâu.”
Cô không dám.
Thịnh Hành "Ừ" một tiếng, không tiếp tục nói nữa.
Ngay sau đó, Lục An An nhìn xung quanh một lượt, đáng thương hề hề nói: "Di động của em đưa cho nhân viên công tác mất rồi."
Thịnh Hành: "... Có thời gian lại thêm, không vội."
"Vậy, thầy Thịnh, thầy đừng có từ chối đấy."
"Ừm."
Lúc hai người diễn tập, ở đây có không ít nhân viên công tác lần đầu tiên nhìn thấy Lục An An đánh đàn, lúc cô đánh đàn, toàn thân đều tỏa ra một loại khí chất điềm tĩnh với, khiến người xem đặc biệt thoải mái.
"Hoá ra Lục An An còn biết đánh đàn nha."
"Cậu ấy biết mà, tớ đã nhìn thấy rất nhiều lần rồi."
“Quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng.”
Sau khi diễn tập hai lần, hai người cảm thấy hiệu quả không tệ thì đều quyết định kết thúc.
Trận chung kết chính là ngày hôm sau.
Thịnh Hành còn phải trở về đoàn làm phim, trước khi đi, anh liếc nhìn Lục An An: "Tôi đi đây.”
"Tạm biệt Thầy Thịnh."
Thịnh Hành cười cười, vì fans nhỏ mà đưa ra lời chúc phúc chân thành nhất: "Cố lên."
"Em nhớ rồi."
Sau khi Thịnh Hành đi, Lục An An lại trở về phòng huấn luyện, một mình một người luyện tập một lúc lâu sau.
Đến khi rạng sáng mới thu thập đồ đạc trở về ký túc xá nghỉ ngơi.
Trận chung kết đúng hẹn mà tới.
Chiều hôm đó, các fans tới hiện trường nhiều đếm không xuể, toàn bộ những người có thể tới đều tới hết rồi.
Cân nhắc đến nguyên nhân đây là trận chung kết cuối cùng của chương trình, tổ tiết mục còn cố ý để các tuyển thủ đi tới từ một con đường công khai, để mọi người xuống xe chào hỏi với các fans tới support.
Khi các cô gái vừa xuất hiện, các fans tới hiện trường liền lớn tiếng la lên.
"A a a a a a! An An An An cố lên!"
"Con gái con gái mau nhìn ma ma!!! Ma ma đang ở đây! !"
"Trời ạ, hôm nay con gái thật là đẹp quá đi!"
"Hiểu Sương cố lên! ! ! Em vĩnh viễn là tốt nhất!"
“Hôm nay Dụ Thư đẹp quá!!! Ma ma vĩnh viễn yêu con!"
"A a a a a a a a a a nhìn bên kia nhìn bên kia, Lục An An và Thường Thiến tới rồi, mau nhìn mau nhìn!”
...
Mọi người liên tục từ trong xe đi xuống, cùng các fans xung quanh chào hỏi.
Lục An An và Thường Thiến đi chung với nhau, khi nghe thấy âm thanh này còn có chút muốn cười.
Trước đây khi cô đi tiếp ứng cho idol, hình như so với tràng cảnh hôm nay cũng không kém nhiều lắm.
Nghĩ nghĩ, cô không tiếng động cong môi nhìn lại: “Cảm ơn các chị.”
"A a a a ! An An! An An! Em phải cố gắng lên!"
"Vâng."
Lục An An cười, khóe môi cong lên, trong đôi mắt như có một vì sao sáng lên lấp lánh: “Em nhất định sẽ cố gắng, mọi người phải chú ý an toàn nhé.”
"Ô ô ô ô! An An tốt bụng quá đi!”
"An An em là tốt nhất, bọn chị sẽ tiếp tục bỏ phiếu cho em."
Không cần mọi người nói, Lục An An nhất định nhất định sẽ cố gắng phấn đấu, vì chính bản thân cô, cũng vì những người đã ủng hộ cô.
Sau khi đi vào hậu trường, bởi vì lần này số lượng thí sinh đã không còn nhiều nên tổ tiết mục còn sắp xếp cho mọi người các chuyên gia trang điểm chuyên nghiệp, có điều mọi người cũng không được đãi ngộ cao cấp như kiểu mỗi người một chuyên gia trang điểm mà là hai, ba người dùng chung một chuyên viên trang điểm, nhưng như vậy cũng đã đủ sài rồi.”
Không bao lâu sau, những khách quý được mời tới phối hợp diễn với các thí sinh cũng lần lượt tới hiện trường.
Bên ngoài lại một lần nữa vang lên những tiếng thét chói tai, khiến cho mọi người đều không nhịn được cười.
Chuyên gia trang điểm đang trang điểm cho Lục An An, nghe thấy tiếng thét chói tai bên ngoài thì cười cười nói: "Chị đoán có khi là thầy Thịnh đến đó?"
"Cũng có thể là thầy Cố mà."
Hai nhân viên công tác vui vẻ trò chuyện.
Thường Thiến và Lục An An được phân trong cùng một phòng, bên trong có chuyên gia trang điểm chờ sẵn: “Lỡ như là hai người cùng tới thì sao?"
Thường Thiến cười: "Để tớ ra nhìn xem."
Cô ấy ngó ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn liền cười rộ lên: “Thực sự là thầy Cố và thầy Thịnh cùng nhau tới đó.”
Nghe vậy, mọi người đều mỉm cười.
“Sao hôm nay thầy Thịnh lại tới sớm như thế nhỉ.”
"Không biết nữa."
"Thầy Cố đến sớm cũng là chuyện bình thường, nhưng mà thật hiếm thấy thầy Thịnh đến sớm như thế.”
“Chắc là vì hôm nay là trận chung kết chăng?"
Lục An An nghe thấy lời mấy chuyên gia trang điểm đối thoại, không tiếng động cong môi.
Cô cảm thấy hẳn là bởi vì hôm nay là kỳ cuối cùng của chương trình nên Thịnh Hành tới sớm như vậy.
Có điều không bao lâu sau Lục An An đã nhìn thấy Thịnh Hành.
Thịnh Hành đứng cùng một chỗ với Cố Bạch, xuất hiện ở cửa ra vào gian phòng nhỏ của các cô ấy.
Thường Thiến kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Thầy Cố, thầy Thịnh, sao hai thầy lại tới đây?"
Cố Bạch cười cười, nhạt nhẽo nói: "Tốt xấu gì tôi cũng là khách quý giúp em biểu diễn bài hát hôm nay đó, tất nhiên phải tới thăm hỏi các em một chút rồi.”
Thường Thiến: "Vậy rất cám ơn thầy Cố, em sẽ cố gắng."
Cố Bạch cười: "Căng thẳng sao?"
Thường Thiến gật đầu: "Có một chút ạ, nhưng em thấy vẫn ổn.”
Có khả năng bởi vì hôm nay là trận chung kết, hình như cô cũng không ôm hi vọng gì mình sẽ trở thành người đứng đầu chương trình nên tâm trạng rất ổn.
Lần tranh tài cuối cùng này cô chỉ cần biểu diễn hoàn chỉnh bài hát của mình là được, những cái khác đều không quan trọng.
Cố Bạch gật đầu, vui mừng nói: "Nghĩ như vậy là được rồi."
Nói xong, anh quay đầu nhìn về phía Thịnh Hành: "Cậu không hỏi An An một chút à?"
Thịnh Hành liếc mắt nhìn anh ấy, lại cúi đầu nhìn vào cô gái nhỏ vẫn còn đang trang điểm.
Làn đầu tiên anh nhìn thấy Lục An An cũng không cảm thấy có gì kinh diễm, nhưng tổ hợp ngũ quan của cô rất đẹp, cũng có khả năng là bởi vì bản thân cô ngày càng tự tin hơn nên nhìn cô hình như càng ngày càng đẹp.
Có một giây, Thịnh Hành gần như đã quên mất cảnh tượng và hình ảnh lần đầu tiên anh nhìn thấy cô.*