Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 52

Chương 52 -
Chương 52 -

Anh đứng ở bên sau lưng Lục An An, liếc nhìn vào khuôn mặt ở trong gương của cô.

"Căng thẳng sao?"

Lông mi Lục An An rung rinh: "Không ạ.”

Hai tay Thịnh Hành nhét ở trong túi, mỉm cười một tiếng nói: "Vậy thì tốt."

Lục An An mím môi: "Thầy Thịnh, sao hôm nay thầy lại tới sớm như thế?"

Thịnh Hành kéo một cái ghế bên cạnh ra ngồi xuống, nhẹ giọng nói: "Ừm, trận chung kết, không thể tới trễ."

Lục An An bật cười.

Thịnh Hành ghé mắt nhìn vào mắt cô, nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.

Bầu không khí vừa khéo, ngay lúc đó Du Nguyên và đoàn đội chuyên gia trang điểm của Thịnh Hành giật mình đứng ở cửa ra vào.

"Tại sao em lại ở đây?”

Thịnh Hành liếc nhìn bọn họ.

Du Nguyên nghẹn lại: "Nên đi qua bên kia trang điểm."

Tất cả các huấn luyện viên, đặc biệt là Thịnh Hành đều có phòng trang điểm chuyên biệt, nhất định phải đem một mặt hoàn mỹ nhất của anh bày ra.

"Lười đi."

Du Nguyên: "... ?"

Cũng may Du Nguyên đã đi theo Thịnh Hành rất lâu, lâu đến độ anh chỉ nói một câu không đầu không đuôi như thế anh ta cũng hiểu.

Anh ta không nói gì, một lúc lâu sau liếc nhìn các thiết bị trong phòng, thật sự quá đơn sơ.

"Bên này còn có thể nhét thêm một người không?”

Chuyên gia trang điểm sửng sốt, lại liếc nhìn Thịnh Hành vẫn ngồi yên không nhúc nhích: "Tất nhiên là được! Thầy Thịnh muốn trang điểm trong phòng này sao?"

Du Nguyên cười ha ha: "Ừ, cậu ta không muốn đi, chúng ta đành phải chiều theo ý cậu ta vậy.”

Nói xong, Du Nguyên hung tợn trừng mắt nhìn Thịnh Hành.

Thấy Thịnh Hành đòi ở lại phòng này trang điểm, hai mắt Cố Bạch sáng rực lên, cũng nhất quyết phải ở lại chỗ này trang điểm.

Trong nháy mắt, căn phòng có chút rộng rãi trở nên đông đúc không ít.

Lục An An vừa nhìn Thịnh Hành, lại nhìn Thường Thiến, cô hít sâu một hơi, tại sao lại cảm thấy mình được hời thế nhỉ.

Ô ô ô ô ô ô sinh thời còn có thể cùng idol trang điểm trong cùng một căn phòng, còn được hô hấp cùng một bầu không khí nữa chớ!!!

Cô đè lại khóe môi, nhịn cười, chuyên gia trang điểm thấy thế cười khẽ hô lên: “An An, đừng cười đừng cười, để chị trang điểm xong mắt cho em cái đã.”

Lục An An: "..."

Thường Thiến bật cười: "An An, gặp được chuyện gì vui vẻ sao?"

Cô ấy biết rõ còn hỏi.

Lục An An mím môi thật chặt nhịn cười, không dám động đậy.

Cô không chú ý tới, Thịnh Hành ở bên kia đã không tiếng động cong môi lên.

Sau khi trang điểm xong thì thời gian cũng không còn nhiều lắm.

Ở bên ngoài các khán giả cũng đã đến gần hết, sân khấu lần này so với lần trước càng thêm to lớn và cao cấp hơn.

Lục An An ở trong phòng, không đi ra bên ngoài.

Lúc cô thay xong trang phục đi ra ngoài, Thường Thiến nhìn vào bộ váy trên người cô kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Trời ạ! Đây là quần áo biểu diễn hôm nay của cậu sao, đẹp quá đi mất."

Lục An An gật gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tớ xin đó."

Trước ngày hôm nay còn chưa có ai được nhìn thấy đâu.

Mắt Thường Thiến sáng rực lên, thấp giọng hỏi: "Là mượn tới sao?"

"Hình như là tổ tiết mục mượn tới."

Hai người không đi ra khỏi phòng, chờ khi nào tới lượt mình mới đi ra ngoài, cứ xem như là để tạo ra một niềm vui bất ngờ đi.

Thịnh Hành và Cố Bạch đã đi ra ngoài từ sớm, sau khi hai người trang điểm ở chỗ này xong liền thành thật về phòng trang điểm của mình, ở chỗ này mãi chung quy cũng không tốt lắm.

Lục An An hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào TV đang phát sóng trực tiếp.

Lúc này đây, các khán giả cũng đã xôi nổi lên xem truyền hình trực.

Kỳ cuối cùng này tổ tiết mục chọn hình thức công chiếu trực tiếp, cũng vì vậy nên tất cả mọi người đều không dám thư giãn một chút nào, đều muốn thể hiện ra mặt tốt nhất của mình ở trên sân khấu.

Trong kỳ cuối cùng này, tiết mục mở màn là một bài hát do năm vị huấn luyện viên phối hợp với nhau.

Người vừa ra, toàn trường hoan hô dậy sóng.

Lục An An cũng nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bóng hình nhìn người đàn ông trên sân khấu, hôm nay Thịnh Hành ăn mặc rất chính trang, bên trên là một chiếc áo áo sơ mi trắng, bên dưới là quần tây đen, cả người thẳng tắp trong trẻo, gương mặt thì thật sự không có chút nào để chê nữa rồi.

Anh vừa ra sân, khán giả toàn trường quả nhiên thét lên chói tai liên tục, toàn bộ các bình luận như mưa đạn trên màn hình cũng đều liên quan tới anh.

"A a a a a anh trai đến rồi! !"

“Hôm nay anh trai mặc nghiêm túc như vậy là định nuốt sống em saoooo!”

"Ô ô ô ô hôm nay anh trai thật tuyệt vời."

“Hôm nay anh trai phối hợp biểu diễn với ai nha, người đó cũng hạnh phúc quá đi!"

Đã rất lâu rồi Thịnh Hành không hát, ít nhất là anh đã lâu không xuất hiện trên những trường hợp sân khấu lớn này.

Kể từ sau khi anh đổi nghề làm diễn viên, đến cả concert cũng không còn.

Lần trước đêm liên hoan cuối năm anh cũng bởi vì đóng phim mà không tham gia, không ít fans đều cảm thấy tiếc nuối, cứ nghe đi nghe lại video chiếu lại lần anh hát trên sân khấu đêm 11-11.

Cho nên bây giờ mỗi khi anh xuất hiện trên sân khấu mọi người đều vô cùng quý trọng, thậm chí còn có chút không nỡ rời mắt.

Giống như xem xong rồi thì không bây giờ có thể xem lại được nữa.

Tâm lý của Lục An An bây giờ chính là như vậy.

Cô nhìn chằm chằm không chớp mắt và người đang đứng trên sân khấu, cảm thấy hết sức thỏa mãn.

Thịnh Hành thật sự quá xuất sắc, quá xuất sắc.

Là một fans hâm mộ, cô cần phải cố gắng nhiều hơn nữa mới có thể đuổi theo bước tiến của anh ta.

Sau khi màn biểu diễn của các huấn luyện viên kết thúc, mc điều khiển chương trình đi lên sân khấu: "Mọi người xem có thấy thỏa mãn không?"

"Không vừa lòng! ! ! Còn muốn xem nữa xem nữa!"

Mc điều khiển chương trình cười: "Được được được, không có vấn đề gì."

Cô cười nói: "Đêm nay còn dài, hôm nay là kỳ so đấu cuối cùng của siêu cấp thần tượng, sau ba tháng cố gắng không ngừng nghỉ, bây giờ các cô gái còn lại trong chương trình của chúng ta đều là những cô gái ưu tú nhất, chúng tôi cũng vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, nhờ có các bạn nên các cô ấy mới có thể càng đi càng xa.”

Mc điều khiển chương trình lại nói: "Hiện tại, chúng ta hãng cùng nhau hoan nghênh tuyển thủ đầu tiên bước lên sân khấu biểu diễn nào!”

Người đầu tiên lên sân khấu Lục An An không thân quen lắm, có điều giọng hát của cô gái này nghe rất êm tai, có một loại cảm giác rất kỳ ảo, rất có tính nhận diện.

Hai cô gái cùng nhau ngồi nghe, Thường Thiến nói: "Oa, thật là lợi hại nha."

"Đúng, nghệ sĩ hợp tác cùng cậu ấy cũng rất mạnh."

"Đúng thế."

Một người lại một người đi lên.

Hà Hiểu Sương biểu diễn ngay trước Lục An An.

Khi nghe thấy mc điều khiển chương trình gọi tên Hà Hiểu Sương, Lục An An ngước mắt lên liếc nhìn, Hà Hiểu Sương còn chuẩn bị cả một ban nhạc cùng cô ta lên sân khấu.

Thường Thiến kề tai cô nói nhỏ: "Cậu có thấy sợ không?”

Cô ấy nói: "Huấn luyện viên Ôn Luân cũng rất mạnh."

"Không sợ."

Lục An An ngước mắt lên nhìn về phía ghế ngồi của các huấn luyện viên bên kia, cô vừa liếc mắt liền thấy người được yêu thích nhất trong năm người ngồi đó.

"Cô ta có thầy Ôn, tớ cũng có."

Cô nói: "Của tớ càng lợi hại hơn."

Trong lòng của cô, idol của cô không ai sánh bằng.*

Bình Luận (0)
Comment