Lần biểu diễn này của Hà Hiểu Sương và lần trước khi cô ta cầm được giải nhất có chút giống nhau. Đều là kiểu bài hát mạnh mẽ vũ điệu nóng bỏng, quẩy đến độ bầu không khí trong khán đài bốc lửa.
Nhưng không biết có phải bởi vì quá mức căng thẳng hay không, cô ta bị trật nhịp hai lần. Có điều Lục An An cũng không xác định được là mình nghe lầm hay là thực sự xảy ra.
Sau khi màn biểu diễn của cô ta kết thúc, các fans tới hiện trường đều thét chói tai không ngừng, la lên tên của Hà Hiểu Sương.
Vẻ mặt của Hà Hiểu Sương khoa trương cười, cực kỳ vui vẻ.
Cô ta cố ý liếc nhìn màn ảnh một cái, cũng không biết có phải là Lục An An bị tự luyến hay không, cô luôn cảm thấy cái ánh mắt kia là dành cho mình.
Nghĩ nghĩ, cô lại vui vẻ.
“Cậu cười gì thế?"
Thường Thiến thấp giọng nói: “Có phải cậu ta bị trật nhịp hay không?"
Lục An An nhíu mày, ngoài ý muốn nhìn vào mắt cô ấy: “Tớ cũng không xác định lắm, cứ nghe các huấn luyện viên bình luận đã.”
Vì để cho các phiếu bầu của các khán giả và các huấn luyện viên được chính xác nhất, mỗi một màn biểu diễn đều sẽ được các huấn luyện viên đưa ra lời bình.
Mc điều khiển chương trình hỏi Ôn Luân cùng hợp tác với cô ta đầu tiên.
"Thầy Ôn, thầy cảm thấy màn biểu diễn hôm nay của Hiểu Sương như thế nào?"
Trên mặt Ôn Luân vẫn còn mồ hôi, nhìn về phía màn ảnh nở nụ cười nói: "Rất tuyệt."
Anh ta nhẹ giọng nói: "Hiểu Sương là một cô gái rất cố gắng, màn biểu diễn hôm nay của em ấy vô cùng tốt, tôi hi vọng sau này em ấy vẫn tiếp tục cố gắng."
Mc điều khiển chương trình nhìn về phía huấn luyện viên của Hà Hiểu Sương.
Lận Chi Hòe: "Rất tốt, không hổ là tuyển thủ mà tôi coi trọng nhất, tôi sẽ đem phiếu bầu của mình bầu cho cô bé.”
Mắt Hà Hiểu Sương sáng rực: “Em cảm ơn cô Lận ạ."
Khi đến lượt Liễu Mộng Đình, đầu tiên cô ấy cũng khen một phen nhưng đến đoạn sau thì cô ấy bỗng nhiên hỏi: “Tôi cũng không biết có phải là mình nghe nhầm hay không, Hiểu Sương, có phải ban nãy em có một câu hát bị trật nhịp hay không?"
Cô ấy cười nói tiếp: "Có lẽ là bởi vì quá căng thẳng nên mới vậy cho nên chuyện này có thể bỏ qua được. Có điều một vé này tôi sẽ không cho nhé."
Tiếng nói vừa dứt, sắc mặt của Hà Hiểu Sương hơi đổi một chút, nhưng cô ta vẫn gắng gượng cười đáp: "Cảm ơn."
Cố Bạch cười ha ha một tiếng: "Đừng ủ rũ, đúng thật là có một chút tỳ vết nhỏ, nhưng đây chỉ là một màn biểu diễn nhỏ, sau này em chú ý nhiều hơn là được."
Vẻ mặt Thịnh Hành lãnh đạm, liếc nhìn Hà Hiểu Sương: "Tiếp tục cố gắng."
Chờ đến khi Hà Hiểu Sương đi xuống sân khấu, năm vị huấn luyện viên thì có ba người bỏ phiếu cho cô ta, Thịnh Hành và Liễu Mộng Đình đều không cho.
Một phiếu của Huấn luyện viên tương đương với mười phiếu của khán giả, thực ra cũng rất hữu dụng.
Sau khi Hà Hiểu Sương đi xuống thì lại có một một vị tuyển thủ khác đi lên sân khấu.
Lần này Lục An An rút trúng biểu diễn cuối cùng, cho nên đến khi toàn bộ các thí sinh biểu diễn xong thì cô mới đi lên sân khấu.
Thường Thiến đã biểu diễn xong trở lại, quay đầu nhìn về phía cô: "Cố lên."
"Ừ."
Mỗi một tuyển thủ trước khi đi lên sân khấu thì trên màn ảnh lớn đều sẽ chiếu ra đoạn video người nhà của người đó nói lời cổ vũ.
Lục An An đi ra sau sân khấu chờ đợi, vừa lúc cũng có thể nhìn thấy video được chiếu ra trên sân khấu.
Video vừa chiếu ra, Thịnh Hành đã đi tới.
"Thầy Thịnh."
Thịnh Hành “Ừ” một tiếng, nhìn sang theo mắt cô: “Đã từng được xem chưa?”
“Chưa ạ.”
Thịnh Hành quay đầu nhìn sang.
Trên màn ảnh lớn xuất hiện hai khuôn mặt, Lục An An rất giống mẹ Lục, mà Lục Diên lại giống cha Lục, dáng vẻ hai người hoàn toàn không giống nhau cho nên mọi người hoàn toàn không phát hiện ra bọn họ là anh em ruột.
Lục Diên bước vào trong giới giải trí đã nhiều năm nhưng anh chưa từng công bố hình ảnh của cha mẹ mình ra ngoài. Cho nên kể cả khi là tổ tiết mục muốn tới nhà cô quay chụp Lục An An cũng không lo lắng gì.
Hơn nữa ——
Cô liếc nhìn lên màn ảnh lớn, đột nhiên mỉm cười.
"Cười gì thế?”
Lục An An chớp chớp mắt, hoạt bát nói: ". . . Bọn họ quay phim ở bên ngoài.”
Không quay ở trong nhà.
Thịnh Hành nhướng mày, môi hơi cong lên: “Vậy sao.”
"Vâng vâng."
Lục An An hoàn toàn không biết mình bất tri bất giác đã tự bại lộ ra một chút, vẫn rất chăm chú xem video.
Mẹ Lục vẫn ăn mặc như bình thường, bà nhìn vào màn ảnh cười nói: "Chào mọi người, chúng tôi là cha mẹ của Lục An An. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ và yêu thích An An của nhà chúng tôi."
Bà hơi dừng lại, lại đẩy cha Lục một cái.
Cha Lục gian nan cười một cái: "Cảm ơn mọi người."
Nhân viên công tác: "Bác Lục, hai bác có lời gì muốn với An An không ạ?"
Mẹ Lục suy nghĩ một chút, cười yếu ớt nói: "Thi đấu không phải là chuyện quan trọng nhất, cơ thể mới là thứ cần chú ý, con có đạt được giải nhất hay không cũng không quan trọng, An An vĩnh viễn là người đứng đầu trong lòng cha và mẹ, đừng đào tạo quá mệt mỏi. . ."
Bà lại lải nhải thêm một đống lời, khi nhân viên công tác hỏi về chuyện Lục An An lúc còn bé, mẹ Lục hoảng hốt vài giây mới nhìn màn ảnh nói xin lỗi: "Chuyện lúc còn bé sao."
Bà chua xót cười nói: "Có chút khó nói.”
Nhân viên công tác ngẩn ra: "Sao vậy ạ?"
Nhân viên công tác lại hỏi: "Bác Lục, bác có thể cho chúng cháu xem ảnh chụp khi còn bé của nhìn An An không ạ?"
“Chúng tôi không có.”
Các khán giả ngồi dưới sân khấu khi nghe thấy lời này thì đều hít vào một hơi.