Không hiểu vì sao bọn họ lại không có.
Mẹ Lục bất đắc dĩ nở nụ cười: "Xin lỗi."
Cha Lục vỗ vỗ bả vai của bà, nhìn về phía máy quay phim ảnh nói: "Cố lên An An, sau khi cuộc thi kết thúc cha mẹ tới đón con về nhà."
Video tới đây kết thúc.
Ánh đèn trên sân khấu tối lại, Thịnh Hành rõ ràng cảm giác được tâm tình của cô gái nhỏ bên cạnh có chút không đúng.
Anh khựng lại một giây, sau đó thấp giọng nói: "Cố lên."
Lục An An hoàn hồn, quay đầu lại nhìn anh: “Cảm ơn thầy Thịnh, em sẽ cố gắng.”
"Ừm."
Lần đầu tiên biểu diễn cùng idol, dù như thế nào thì cô cũng không cho phép mình gây ra bất kỳ sai lầm nào.
Lục An An hít sâu mấy cái mới đi lên ngồi xuống trước Piano.
Ánh đèn trên sân khấu toàn tối lại, toàn trường chỉ còn lại ánh sáng của những ngọn đèn led của các fans dưới sân khấu.
Một tiếng đàn piano nhẹ nhàng vang lên, các khán giả ở bên dưới sân khấu kinh ngạc thốt lên một tiếng.
Ánh đèn rực sáng, tất cả mọi người trợn to mắt nhìn về phía người xuất hiện bên dưới ánh sáng kia.
Sau khi nhìn thấy người ngồi ở trước đàn Piano, không ít người phát ra tiếng kêu sợ hãi thán phục, các bình luận như mưa đạn trên màn hình phát sóng trực tiếp cũng cùng lúc bùng nổ.
"A a a a a a Lục An An! ! !"
"Trời ạ! ! Hôm nay Lục An An là một tiểu tiên nữ nha!"
"Mẹ của con ơi, váy của Lục An An đẹp quá đi.”
"Ô ô ô ô tui không chịu được nữa rồi, An An nhà tui sao mà lại có thể xinh đẹp tới như vậy chứ!!!”
“Chị gái cuối cùng này xinh quá đi!”
. . .
Chiếc váy mà Lục An An mặc hôm nay thuần một màu đỏ, được làm từ lụa mỏng, kiểu dáng thiết kế không khiến cho người ta cảm thấy quê mùa rẻ rúng mà hoàn toàn ngược lại, vô cùng cao cấp đắt đỏ.
Cô có làn da màu trắng sứ, hơn nữa dạo gần đây cũng được bảo dưỡng rất tốt, dưới ánh đèn bờ vai cô trong suốt lại tinh xảo xinh đẹp, khán giả bên dưới nhìn lên cảm thấy màu da kia cứ như lòng trắng trứng, thêm vào chuyên viên trang điểm cho Lục An An cũng rất có nghề, kéo cao giá trị nhan sắc của cô lên không ít.
Da dẻ như sứ trắng, váy đỏ tựa mỹ nhân.
Chiếc váy này có phần nếp gấp trước ngực rất tinh tế, tôn lên đường nét xinh đẹp của bả vai và gáy Lục An An, khiến cho các khán giả nhìn vào đều vô cùng thỏa mãn.
Tóc dài xõa vai lén lên sau tai lộ ra một sườn mặt tinh xảo.
Chỉ mới nhìn qua cũng khiến cho người ta động lòng.
Chớ nói chi là hiện tại cô còn ngồi ở trước Piano.
Trong nháy mắt, các tuyển thủ đến ở trong hậu trường cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
"An An lại còn biết đàn Piano nữa à?”
"Đúng vậy, các cậu không biết sao?"
"Vậy tại sao bài hát lần trước lại để Nha Nha đánh đàn thế?"
"Khi đó cậu ấy bảo là kỹ thuật của mình rất bình thường nên đem sân khấu nhường lại cho Nha Nha đó, đánh Piano là sở trường của Nha Nha mà."
Không chỉ có các tuyển thủ, các fans hâm mộ cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Dù sao thì từ tham gia thi đấu đến bây giờ, Lục An An cũng chưa bao giờ nói mình biết đánh đàn Piano hay mấy chuyện đại loại như vậy, những tuyển thủ khác nếu như có sở trường gì đều sẽ nói ngay ở trong tập đầu tiên rồi, còn cô ấy lại che giấu đến tận kỳ cuối cùng.
Bài hát này là của Thịnh Hành, Lục An An thậm chí còn biết một ít chuyện xưa của nó, cho nên lúc cô đánh đàn cũng đem tất cả cảm tình của mình vào bên trong từng nốt nhạc.
Cô vừa đàn vừa hát, nghiêng mặt nhìn xuống khán giả ở bên dưới sân khấu, trên mặt nở nụ cười, vừa nhìn liền khiến cho người ta vui tai vui mắt.
Đúng vào thời điểm mấu chốt, giọng hát của Thịnh Hành vang lên.
Hai người ở cách nhau một khoảng không xa, liếc mắt nhìn nhau, lại cùng nở nụ cười.
Trong nháy mắt, các fans đều không chống cự nổi.
"A a a a a a tôi chết mất! !"
"Mẹ của con ơi! ! !"
"Tui muốn chết chìm ở trong nụ cười này của anh trai a a a a a!"
"Tuyệt vời! Quá Tuyệt vời."
Hai người không tiếng động đứng đối diện nhau, Lục An An đánh đàn, Thịnh Hành hát, thỉnh thoảng cả hai lại hợp xướng một đoạn, một khúc lại một khúc, khiến cho các fans tới hiện trường xem đến thỏa mãn tận tâm can.
Đến khi màn biểu diễn sắp kết thúc, mọi người còn tận mắt nhìn thấy, Thịnh Hành chậm rãi đi về phía Piano.
Dưới con mắt của mọi người, Thịnh Hành ngồi xuống bên cạnh Lục An An.
Hai người cùng ghé mắt nhìn, khoảng cách thoáng chốc gần hẳn lại, đoạn nhạc cao chào cuối cùng dùng bốn tay phối hợp biểu diễn kết thúc bài hát này.
Đến khi bài hát hoàn toàn kết thúc, toàn bộ hiện trường thật lâu không có âm thanh nào phát ra.
Mọi người đều không kịp phản ứng.
Thẳng đến lúc Thịnh Hành đứng dậy, vươn tay ra cầm tay Lục An An dắt cô đứng lên, bên dưới mới có một vài người hét lên: “Má nó! Chương trình thế mà còn ẩn giấu đại chiêu nữa chứ! A a a!”
Các khán giả lúc này mới hoàn hồn, không ngừng thét lên chói tai.
Các fans đang xem truyền hình trực tiếp càng bị Thịnh Hành chọc ghẹo đến độ mất máu muốn chết, nếu như các cô ấy là Lục An An thì hôm nay dù cho phải chết ở trên sân khấu cũng cảm thấy đáng giá nha.
A a a Thịnh Hành quả thực quá tuyệt vời.*