Nói xong, chị ấy rất đương nhiên hỏi: "Có phải là em có công việc gì khác yêu thích hơn hay không?”
Đôi mắt của Lục An An sáng rực lên, mỉm cười nói: "Coi như là có đi, nhưng công việc quan trọng nhất của em bây giờ không phải là làm một sinh viên đại học sao?”
Đường Nghi nhíu mày nở nụ cười.
Anh Tiền cũng không chờ ở chỗ này quá lâu, sau khi nhìn thấy Lục An An và Đường Nghi tán gẫu vui vẻ liền đi bận bịu những chuyện khác.
Đường Nghi cũng không làm công tác tẩy não gì với Lục An An, nói tóm lại, chị ấy chỉ nói một ít chuyện liên quan tới việc tiến vào giới giải trí. Không làm idol cũng không sao, vậy trước tiên cứ đi học biểu diễn đã, Tinh Diễm không có thứ gì, chỉ có tài nguyên là nhiều, muốn nâng một người mới lên cũng không phải là chuyện lớn lao gì.
Lúc rời khỏi công ty, Lục An An từ chối đề nghị hai người kia muốn đưa cô về nhà, một mình một người đeo chiếc cặp sách nhỏ đi ra ngoài.
Cô ngửa đầu lên nhìn bầu trời, thật thần kỳ, cô vậy mà còn nhìn thấy cầu vồng.
Đôi mắt của Lục An An sáng ngời, cười cười, lầm bầm lầu bầu hỏi: Là em xuất hiện sao.
Không có ai trả lời cô.
Cô nắm chặt quai đeo cặp sách nhỏ, không nhanh không chậm bước đi.
Hình như từ khi xuyên đến đây cho tới bây giờ, cô chưa từng nhàn nhã đi một vòng quanh thành phố này.
Lục An An thoải mái không mục đích đi về phía trước, cũng không có ý định dừng chân ở đâu, chỉ cảm thấy đầu óc của mình bây giờ rất loạn.
Tất nhiên cô vẫn thích làm một nhà thiết kế hơn, nhưng bây giờ hình như cô lại có chút muốn đi thử nghề nghiệp diễn viên này, cô muốn biết nghề nghiệp này rốt cuộc có cái gì hấp dẫn, khiến cho cả Lục Diên và Thịnh Hành đều vì nó mà phấn đấu quên mình như vậy.
Hai người đều là từ loại hình nghệ sĩ toàn năng chuyển hình sang làm diễn viên.
Mấy năm nay hai người đó miệt mài cố gắng như thế nào, kỹ thuật diễn đã rõ như ban ngày. Rõ ràng rất mệt, nhưng lúc bọn họ nói đến nghề diễn viên này, trong đôi mắt lại phảng phất như có vì sao lóe lên.
Lục An An cứ thế đi bộ hơn nửa giờ, bất tri bất giác đi tới trung tâm thành phố.
Nơi đây vẫn luôn náo nhiệt vô cùng, lúc cô ngẩng đầu lên, ở chếch đối diện đang chiếu một video quảng cáo trang phục của Thịnh Hành, thân thể người đàn ông như ngọc, bất kể là loại hình quần áo nào khi được mặc lên người anh cũng vô cùng đẹp.
Lục An An cứ như thế đứng tại nhìn chằm chằm vào video quảng cáo, đến lúc video kết thúc cô còn thấy ở bên cạnh có không ít người đang cầm điện thoại di động quay chụp lại.
Lúc cô quay đầu lại còn đụng phải một "Người quen" .
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Trần Giai nhìn chằm chằm vào Lục An An, đột nhiên kinh ngạc thốt lên một tiếng: “Cô là cái kia —— "
Hiện tại Lục An An đang đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt.
Cô vội vã “Suỵt” một tiếng, chớp chớp mắt nhìn về phía Trần Giai: "Là tôi, tại sao cô lại ở chỗ này?"
Trần Giai "A" một tiếng, cười cười nói: "Vừa vặn nhìn thấy quảng cáo của anh trai cho nên đứng lại xem một chút.”
Cô ấy nhìn Lục An An, không nhịn được nói: "...Sao mà tôi thấy cô rất là quen mắt nha.”
Lục An An ngẩn ra, mím môi: "Chắc là vì khuôn mặt của tôi khá là phổ biến chăng?"
"Không phải."
Trần Giai nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, đột nhiên hít vào một hơi: "Cô là Lục An... A —— "
Lời còn chưa nói hết cô ấy đã bị Lục An An ngăn lại.
Mười phút sau, hai người ngồi ở trong một cửa hàng đồ ngọt hẻo lánh, cả hai đưa mắt nhìn nhau.
Trần Giai kinh ngạc không dứt: "Khó trách khó trách, ngày đó tôi cứ cảm thấy cô nhìn rất quen mắt."
Bởi vì Thịnh Hành tham gia siêu cấp thần tượng cho nên những fans chân thành như cô ấy dù có thích cái chương trình này hay không cũng đồng loạt ủng hộ, vào xem idol nhà mình.
Ấn tượng đối với Lục An An mặc dù không tính là sâu sắc, nhưng thỉnh thoảng vẫn nhìn thấy Lục An An xuất hiện cùng một khung hình với Thịnh Hành, cho nên Trần Giai cũng chia ra một chút quan tâm cho Lục An An.
Chớ nói chi là ở trong trận chung kết hôm trước idol nhà mình còn biểu diễn trên sân khấu, cô đã xem đi xem lại cái video đó vô số lần, mặc dù hầu như chỉ tập trung xem Thịnh Hành nhưng mà cũng lơ đãng có ấn tượng với Lục An An ở bên cạnh.
Hơn nữa mới chỉ cách đây mấy tiếng thôi, Thịnh Hành còn chia sẻ lại bài đăng của Lục An An nữa đó, chuyện này đã hoàn toàn gợi ra sự khiếp sợ và mới mẻ của đông đảo các fans hâm mộ anh.
Trần Giai hoàn toàn không nghĩ tới, chị gái nhỏ ngày đó đưa nước cho cô ở bên ngoài đoàn làm phim lại là Lục An An.
Cô ấy nuốt nước miếng, khiếp sợ nhìn Lục An An: "...Tại sao cô lại ở chỗ này?”
Lục An An cười cười, nghĩ nói: "Đi ngang qua."
Trần Giai: "..."
Cô ấy nhìn chằm chằm Lục An An một lát: "Cô cứ như thế nói cho tôi biết cô là Lục An An, không sợ tôi sẽ tung chuyện của cô ra ngoài sao?”
Lục An An hơi giật mình, sau đó cười lắc đầu: "Không sợ."
Cô và Trần Giai cùng nhau theo đuổi ngôi sao nhiều năm như vậy, mặc dù không thể nói là cô hiểu Trần Giai trăm phần trăm nhưng mà hiểu đại khái thì hẳn là cũng có thể, cô vẫn khá tin vào nhân phẩm của Trần Giai.
Cô ấy không phải là một người sẽ đem chuyện như vậy nói ra ngoài.
Trần Giai sửng sốt, kinh ngạc nhìn cô.
Luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng trong lúc nhất thời lại không nói ra được.
Im lặng một lát, cô ấy nhìn về phía Lục An An: "...Tôi có đọc được những chuyện trên mạng của cô, cô không sao chứ?"
"Không có chuyện gì."
Lục An An cười: "Giới giải trí có phải là rất loạn hay không?"
"Đúng vậy."
Trần Giai nói: "Thế nhưng cô phải kiên trì đó, có rất nhiều fans hâm mộ yêu thích và ủng hộ cô.”
Lục An An hoảng hốt trong giây lát, cô cụp mắt xuống nhìn vào chiếc bánh kem nhiều tầng trước mặt, nhẹ giọng hỏi: "Vậy sao."
"Đúng vậy."
Trần Giai nói: "Thịnh Hành lúc mới xuất đạo cũng giống vậy, đều từng bị người bôi đen các kiểu, nhưng anh ấy vẫn vượt qua.”
Cô ấy cổ vũ Lục An An: "Người có giấc mơ đều sẽ trở nên lợi hại, sẽ không ngừng đuổi theo!”
Lục An An ngước mắt lên nhìn cô: "Cô đã thích Thịnh Hành được bao lâu rồi?"
Trần Giai tính tính toán toán một chút, nhấp môi nói: “Chắc là khoảng sáu, bảy năm rồi."
Cô ấy cười nói: "Theo đuổi ngôi sao rất vui vẻ nha."
Con ngươi Lục An An lóe lóe: "Vẫn luôn một mình một người theo đuổi sao?"
"Ừa."
"Có điều cũng không hẳn là như vậy.” Trần Giai nói: "Tôi có rất nhiều bạn bè cùng chung chí hướng nha, rất nhiều hoạt động của anh trai chúng tôi sẽ hẹn nhau cùng tham dự."
Lục An An gật gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ.
Trần Giai ngước mắt lên nhìn nhìn về phía cô, nhạt nhẽo cười khanh khách nói: "Cố lên! Tôi cũng rất yêu quý cô đó."*