Thịnh Hành nhìn toàn bộ quá trình biến hóa biểu cảm của người ngồi đối diện, nhịn không được mỉm cười nói.
"Weibo không hay à?”
". . . Cũng được."
Lục An An bĩu môi, nháy mắt nhìn Thịnh Hành: "Thầy Thịnh, thầy và Lâm Nhược Tinh thật sự không quen nhau à?"
Thịnh Hành: "Em không phải fans của tôi sao?"
“Đúng mà.”
“Tôi quen thân với những ai em còn không biết sao?” Anh thấp giọng hỏi, giọng nói đặc biệt trầm thấp, nghe vào trong tai Lục An An lại cực kỳ ghẹo người.
Cô dám khẳng định, lỗ tai của mình khẳng định đã đỏ rồi.
Cô chớp chớp mắt, nhìn về phía người đàn ông đang đàng hoàng trịnh trọng ngồi ở đối diện, chỉ cảm thấy nhịp đập trái tim của mình đập có chút không bình thường.
". . . Hình như có biết ạ." Lục An An lắp bắp nói: "Em lại lên xem Weibo một chút."
"Ừm."
Thịnh Hành liếc nhìn cô: "Tôi đi đóng phim tiếp."
"Vâng ạ."
Thịnh Hành khựng lại, nhìn chung quanh một vòng: "Tôi đoán lát nữa anh Tiền sẽ có việc phải đi, nếu như em không vội, tối nay sau khi kết thúc tôi đưa ngươi về nhé?"
"A?"
Lục An An còn chưa kịp đồng ý, Thịnh Hành đã đi tới bên kia đóng phim.
Nếu không phải là cô tự véo mình một cái thấy đau thì cô thật sự hoài nghi cảnh ban nãy mình thấy chỉ là đang nằm mơ.
Thịnh Hành thế mà lại nói là anh sẽ đưa cô về nhà? !
Đời trước cô đã làm ra chuyện tốt gì mà đời này lại may mắn như thế nha.
Lục An An đang nghĩ ngợi thì anh Tiền vội vội vàng vàng chạy từ một bên tới, vừa đi vừa hô: "An An."
"Em ở đây ạ."
Anh Tiền vội vội vàng vàng chạy tới, nhìn cô nói: "Anh của em bảo anh đưa em về nhà, bây giờ chúng ta về nhé?"
Lục An An nhìn thấy dáng vẻ sốt ruột của anh ta, thấp giọng hỏi: "Chỗ anh của em có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"
Anh Tiền: ". . . Thật ra cũng không có chuyện gì.”
Lục An An nhíu mày, liếc mắt nhìn anh: "Anh Tiền, nếu như anh có việc gấp gì thì cứ đi trước đi, lát nữa em tự về cũng được.”
"Không được, anh không yên tâm.”
Lục An An nhìn sang chỗ Thịnh Hành: " Vừa rồi thầy Thịnh có nói với em, nói nếu anh có chuyện gấp cần đi trước thì anh ấy và anh Du sẽ đưa em về.”
Anh Tiền: ". . ."
Anh ta nói thầm: "Thịnh Hành còn biết coi bói à.”
Lục An An nhịn cười.
Nếu đã vậy thì anh Tiền cũng không nhiều lời với Lục An An nữa: “Vậy em tự mình chú ý một chút, bao giờ về đến nhà thì nhắn tin cho anh nhé."
"Vâng ạ."
Nhìn anh Tiền ròi đi, Lục An An hít sâu một hơi rồi lại tiếp tục ngồi trong một góc nhỏ lướt Weibo.
Lần này, nội dung Weibo đã từ chuyện tình yêu của Lâm Nhược Tinh biến thành dáng người của Lâm Nhược Tinh.
Lục An An: . . .
Cô không thể không khâm phục cái suy nghĩ nhảy cóc này của các cư dân mạng.
Ngoại trừ mấy người linh tinh trên Weibo thì mấy người bạn tốt trong giới của Lục An An cũng đều đang bàn luận về chuyện này.
Cô lướt xuống nhóm chat của lớp, lại liếc nhìn vòng bạn bè, tất cả đều đang đang nói về chuyện này.
Lục An An trầm tư vài giây, sau đó mở WeChat của Lục Diên, nhưng sau khi ấn mở cô lại không biết nên gửi cho anh cái gì.
Dứt khoát, Lục An An từ bỏ.
Cô mở kịch bản bên cạnh ra nhìn, sau khi nhìn chằm chằm vào trang giấy mấy giây thì lại gọi điện thoại cho Đường Nghi.
"Alo, tại sao em lại gọi cho chị vào lúc này?"
Lục An An "Ừ" một tiếng, hô lên: "Chị Nghi, chị có thể xem cho em xem dạo này có cuộc thi đấu thiết kế trang sức nào có được không?”
Đường Nghi suýt chút nữa hoài nghi mình đã nghe nhầm.
"Em nói cái gì cơ?"
“Thi đấu thiết kế trang sức ạ.”
Lục An An lặp lại một lần nữa, nhẹ giọng nói: "Em có lén học qua cái này, cũng có tác phẩm thiết kế, em muốn xem xem mình có thể đăng kí tham gia hay không?"
Cô nói: "Chị xem cho em mấy cuộc thi của người mới với nhé.”
Loại thi đấu này yêu cầu sẽ thấp hơn một chút, Lục An An cũng có thể có tư cách dự thi.Nếu như là mấy cuộc thi lớn thì cô có khi còn không có cả tư cách tham gia.
Dù sao cô cũng là một người không có bất kỳ tiếng tăm và tác phẩm nào, ở trên phương diện thiết kế này có yêu cầu rất cao.
Đường Nghi nghẹn lại, thấp giọng hỏi: "Em không tính tiến vào giới giải trí à?"
Lục An An cười cười, nhạt nhẽo nói: "Em cảm thấy làm một nhà thiết kế cũng rất tuyệt nha."
Đường Nghi: ". . . Vậy em cần phải nghĩ thật kĩ."
"Em biết."
Lục An An nói: "Trong tay em cũng có một kịch bản Lục Diên vừa đưa, anh ấy nói em có thể thử một chút, xem xem rốt cục em có thích hay không, có thể đem chuyện đóng phim này làm nghề tay trái.”
Đường Nghi đáp một tiếng, dở khóc dở cười nói: "Cũng chỉ có hai người các em với dám nói đem việc đóng phim trở thành nghề tay trái mà thôi.”
“Có là nghề tay trái thì em cũng tập trung mà chị.” Lục An An nghiêm túc nói: "Em đã nghĩ kĩ rồi, chuyện em muốn làm nhất vẫn là thiết kế."
Bất kể là trang phục hay là đồ trang sức thì cô cũng rất hưởng thụ cái loại cảm giác thành công khi nhìn thấy tác phẩm mà mình thiết kế ra được người khác mặc lên, loại cảm giác nhìn thấy người khác biểu diễn tác phẩm mà mình làm ra, mỗi lần như vậy cô đều vô cùng vui sướng, càng nhìn lại càng cảm thấy hăng hái.
Một người khi làm một việc, điều đầu tiên cần chính là yêu thích, bởi vì có yêu thích mới có cảm xúc mãnh liệt, mới bằng lòng bỏ ra càng nhiều công sức đi tìm hiểu, đi nghiên cứu và cố gắng,
Có như vậy khi làm mới không cảm thấy mệt mỏi.
Đường Nghi cũng biết Lục An An không giống các nghệ sĩ khác, cô bé này có thể làm gì cũng được.
Suy nghĩ một lát, Đường Nghi nói: "Em đã nghĩ kỹ là được rồi, chị sẽ để người để ý cho em.”
"Vâng ạ."
Sau khi quyết định, Lục An An lập tức nhiệt tình phấp phới.
*