Chờ tới khi Thịnh Hành diễn hết phần phim của mình đã là hơn mười giờ.
Thịnh Hành nhìn tới người đang nằm úp sấp cách đó không xa, bước chân hơi dừng lại một chút.
"Đã ngủ bao lâu rồi?"
Du Nguyên liếc nhìn: "Được một lúc rồi, có nên đánh thức em ấy hay không?"
Thịnh Hành đáp một tiếng, đi về phía bên kia.
"Lục An An."
Lục An An không nhúc nhích.
Thịnh Hành bật cười, nương theo ánh đèn của đoàn làm phim nhìn vào cô gái nhỏ trước mặt.
Dáng vẻ lúc ngủ của Lục An An rất ngoan ngoãn, bớt đi mấy phần sinh động, cái loại sinh động này toả ra từ trong ra ngoài, là sức sống chỉ có trên người những cô gái nhỏ.
Nghĩ nghĩ, con ngươi của Thịnh Hành ngừng một lát, gõ xuống mặt bàn.
"Lục An An."
Lục An An "Ừ" một tiếng, ngơ nga ngơ ngác nói: “Gì vậy?”
Thịnh Hành nở nụ cười, cảm thấy chỗ này có gió lạnh, anh nói:”Bên ngoài rất lạnh, về nhà ngủ tiếp."
Lục An An sửng sốt, đột nhiên từ trên ghế đứng lên.
Khuôn mặt của cô bị ép đến đỏ rực, bên trên còn có dấu vết hoa văn trên quần áo.
"A?"
Vẻ mặt cô căng thẳng nhìn Thịnh Hành: "Xin lỗi thầy Thịnh, em ngủ quên mất.”
“Ừm, chuẩn bị đi thôi.”
“Thầy xong rồi ạ?”
“Ừa, hôm nay xong rồi.”
Lục An An liếc nhìn về phía bên kia, bên đó vẫn còn mấy nhân viên và diễn viên đang đứng.
Thịnh Hành giải đáp nghi hoặc của cô: "Mấy diễn viên khác vẫn còn cảnh diễn đêm.”
“A…Vâng vâng.”
Lục An An thở ra một hơi, nói: "Làm diễn viên cũng thật vất vả."
Thịnh Hành nở nụ cười: "Đều giống nhau, làm diễn viên vẫn may mắn hơn so với những nghề nghiệp khác."
"Tại sao lại may mắn hơn ạ?"
Thịnh Hành trầm tư suy nghĩ, đùa giỡn nói: "Kiếm được nhiều tiền hơn?"
Lục An An bật cười: "Nói vậy cũng đúng."
Hai người đi ra ngoài, trên đường cũng không có cử chỉ thân mật gì, nhưng Du Nguyên đi sau nhìn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Loại cảm giác không đúng này đến tận sau khi lên xe vẫn còn.
Du Nguyên quay đầu lại lại liếc nhìn hai người.
Hai người đều không lên tiếng nói chuyện, sau khi lên xe mỗi người ngồi một bên, Thịnh Hành đang cúi đầu nhìn điện thoại di động, Lục An An cũng vậy.
Anh ta xem xét vài lần, cảm thấy có lẽ là mình nghĩ nhiều rồi.
"An An, cho anh địa chỉ nhà em đi."
“Vâng ạ.”
Lục An An báo lên địa chỉ của mình xong mới ấn mở WeChat của Lục Diên.
Lục An An: [ Anh, tôi sắp về nhà rồi, anh đã về nhà chưa? ]
Gửi đi được năm phút rồi vẫn không có ai đáp lại.
Lục An An ấn ấn màn hình di động, quay đầu nhìn về phía Thịnh Hành.
"Thầy Thịnh, thầy đang làm gì thế?"
Thịnh Hành nhíu mày nhìn cô: "Xem Weibo."
". . . Không phải là thầy không thích chơi Weibo sao?"
Thịnh Hành nở nụ cười: "Cũng không hẳn, chẳng qua là cảm thấy không có chuyện quan trọng mà thôi."
Lục An An liếc nhìn điện thoại di động, bật thốt lên nói: "Sao Weibo của em lại không có thông báo nhỉ?”
"Hả?" Thịnh Hành ngẩn ra, sau đó mỉm cười nói: "Nick nhỏ."
Đôi mắt của Lục An An sáng rực lên, hiểu rõ gật đầu: "Há, em còn tưởng rằng thầy không có nick nhỏ cơ."
"Tôi có."
Thịnh Hành nhìn vào đôi mắt sáng lóng lánh của cô, thấp giọng hỏi: "Em có muốn biết nick nhỏ của tôi là gì không?"
"Không không không."
Lục An An vội vã từ chối: "Không cần biết ạ, đây là bí mật của thầy Thịnh."
Thịnh Hành: "Không có gì, cũng không phải là bí mật gì.”
Anh lại hỏi: "Muốn biết không?"
". . . Vậy thì em sẽ cố hết sức biết thêm một chút?"
Thịnh Hành cười khẽ, buồn cười đáp lời: "Được."
Sau khi biết được nick nhỏ của Thịnh Hành Lục An An lập tức ngồi dạo một vòng, quả nhiên nick nhỏ của Thịnh Hành cũng không có cái gì cả, đến cả người quan tâm cũng không có, có thể nhìn ra nick nhỏ này thực sự là hằng ngày chỉ dùng để xem bát quái.
Thật đúng là không thú vị.
"Chẳng có gì cả.”
Thịnh Hành liếc mắt nhìn cô: "Em muốn có cái gì?"
Lục An An đùa giỡn nói: "Mấy nick nhỏ của các minh tinh đều hay có ghi chép hằng ngày nha, cái gì mà hôm nay tâm trạng không tốt này, hôm nay tâm trạng rất tốt, hôm nay gặp được chuyện gì vui vẻ. . ."
Cô nói dông dài lải nhải , nhìn Thịnh Hành nhỏ giọng lầm bầm: "Thầy Thịnh không thích chia sẻ gì sao?"
Thịnh Hành hoảng hốt vài giây, đột nhiên nở nụ cười.
"Không thích chia sẻ ở trên mạng."
"Ừ ừ." Lục An An gật đầu: "Cũng bình thường."
Cô nói: "Em thì thích."
Thịnh Hành nhíu mày, quay đầu nhìn về phía cô: "Nick nhỏ?"
Trong nháy mắt, Lục An An khẩn trương hẳn lên: "A? Nick nhỏ cái gì, em không có nick nhỏ."
Vừa nói chuyện cô vừa nhích sâu về phía sau trốn tránh.
Thịnh Hành nhìn cả trong mắt, mỉm cười nói: "Yên tâm, tôi sẽ không hỏi em."
“. . .Vâng ạ.”
Thịnh Hành nhìn vẻ mặt thả lỏng của cô, đột nhiên tò mò: "Sợ bị tôi biết nick nhỏ như thế sao? Trong nick nhỏ của em có cái gì?"
Tiếng chuông cảnh báo lại vang lên trong lòng Lục An An, trợn mắt lên nhìn anh.
"Thầy Thịnh. . ."
"Hả?"
Giọng nói của Thịnh Hành mang theo một chút ý cười, có thể cảm nhận được tâm trạng của anh giờ phút này rất tốt.
Lục An An khóc không ra nước mắt: "Không phải thầy đã nói không hỏi rồi sao?"
Khóe miệng Thịnh Hành lại cong lên: “Tôi cũng đâu có hỏi nick nhỏ của em là gì."
Lục An An ở trong lòng phỉ nhổ, nhưng mà anh hỏi như vậy không phải cũng giống nhau sao.
Lại nói. . . Anh chính là idol của em, chẳng lẽ lại không biết nick nhỏ của các fans là cái gì chắc.
Lục An An bực bội.
Nhìn thấy cô muốn phản bác nhưng lại chỉ có thể phồng má im lặng. tâm tình của Thịnh Hành tốt hẳn lên.
Trong tròng mắt của anh nhịn xuống ý cười, đột nhiên mềm giọng nói: "Được rồi, không trêu em nữa.”
Anh nói: "Không hỏi."
"Thật sao?"
"Ừm."
Lục An An thầm thở phào.
Thịnh Hành buồn cười nhìn cô vài giây, sau đó thu hồi ánh mắt.
Đôi mắt của Lục An An cong cong, nhỏ giọng nói: "Vậy sau này thầy Thịnh có thể chia sẻ nhiều hơn có được không, nói ra thầy vui vẻ hoặc có chuyện buồn phiền gì.”
Thịnh Hành nhìn cô, dừng một chút mới đồng ý: "Được."