Chương 77
Cả một buổi tối, Chung Thính Lộ không trở về ký túc xá một lần nào, hai cô gái cứ thế xem phim tới tận hai giờ sáng, xem đến tận khi không chịu được nữa mới ngủ thiếp đi.
Hậu quả của thức đêm chính là khuôn mặt vô thần ngày hôm sau.
Sáng sớm hôm sau Đường Nghi tới đón cô, đây là hoạt động đầu tiên cho nên Đường Nghi đương nhiên phải cùng cô đi, đến lúc nhìn thấy quầng thâm của Lục An An Đường Nghi còn khiếp sợ sửng sốt mất vài giây.
"Tối hôm qua mấy giờ em ngủ?"
Lục An An chột dạ, nhỏ giọng nói: "Có hơi muộn ạ.”
Đường Nghi: "Em có nhìn thấy quầng thâm của e không?”
". . . Có thấy ạ."
Đường Nghi nhìn thấy cô bày ra dáng vẻ ngoan ngoãn nhận sai, tức giận lại không chỗ phát tiết: "Hoạt động tối ngày hôm nay em định đem đôi mắt đầy quầng thâm này đi tham gia sao?”
Lục An An lắc đầu.
Đường Nghi không có biện pháp nào với cô, chỉ có thể khiển trách: "Lát nữa lên máy bay chị đắp mặt nạ cho em, sau đó em yên tâm ngủ một giấc đi."
"Vâng ạ."
Đường Nghi nhìn thấy cô như vậy, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
"Được rồi, không nói em nữa, nhưng lần sau em có thức đêm cũng phải nhìn thời gian nghe chưa!”
Lục An An gật đầu, tỏ vẻ hiểu rõ: "Cũng lại tối hôm qua em mải xem phim quá.”
Đường Nghi: ". . ."
Cô nhìn Lục An An vài giây, nhẹ giọng nói: "Thôi em đừng nói nữa, càng nói chị lại càng tức.”
"Ồ."
Lục An An ngoan ngoãn câm miệng.
Trên đường đi tới sân bay, cô yên tĩnh như gà cuộn mình ngồi, Đường Nghi ở bên cạnh căn dặn lại những chuyện cần chú ý vào buổi tối dù sao cũng là lần đầu cô tiên tham gia, mọi phương diện đều phải chú ý đến.
Lục An An nhất nhất nhớ kỹ.
Đến sân bay, sau khi đăng ký xong, Lục An An mới lên khoang hạng nhất ngồi.
Sau khi ngồi xuống, tâm trạng của cô không hiểu sao lại có chút kích động nho nhỏ. Có lẽ tại vì cô chuẩn bị trở về thành phố A chăng, trở về nơi cô đã từng sinh hoạt hơn hai mươi năm.
Lục An An quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, có loại cảm giác hoảng hốt và bất an. Lúc cô đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài, ở bên cạnh có một người đi tới. Lục An An còn chưa quay đầu lại, đuôi ngựa cao cao đã bị người túm lấy.
Cô quay đầu lại liền đối diện vs khuôn mặt quen thuộc kia của Lục Diên.
Lục Diên cúi đầu nhìn cô: "Lên lâu chưa?”
“Chưa ạ.”
"Đang nhìn gì thế?"
Những hành khác khác còn chưa có ai lên cho nên hai người có chút trắng trợn không kiêng dè gì nói chuyện.
Lục An An chỉ ra bên ngoài: “Nhìn các nhân viên công tác bên ngoài ạ, ngoài đó lạnh lắm."
Lục Diên liếc nhìn theo tay cô, "Ừ" một tiếng: "Đêm nay em còn phải chịu lạnh hơn họ nữa.”
Lục An An lườm anh nhẹ một cái, nhạt nhẽo nói: “Anh không thể an ủi em một chút sao?"
Lục Diên cười lạnh một tiếng, nhìn cô một lúc lâu: “Căng thẳng?"
"Có một chút ạ."
Lục An An nằm nhoài lên trên tay vịn, nhỏ giọng nói: "Anh, nếu như em gây ra phiền toái cho anh, anh có nhớ bảo kê cho em nha.”
Lục Diên nhíu mày, thấp giọng nói: "Vậy phải xem là phiền toái gì."
“Ví dụ như?”
Lục Diên cười: "Ví dụ không phải nên hỏi em sao?”
Lục An An: ". . . A."
Cô nở nụ cười, lắc lắc đầu: "Yên tâm đi, em nhất định sẽ không gây phiền toái cho anh đâu."
"Ừm."
Lục Diên nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, trong tròng mắt ngổn ngang trăm mối: "Em còn có gì muốn nói với anh không?”
“Không có."
Lục An An hỏi: "Anh, trước kia em đã từng đi qua thành phố A sao?"
Lục Diên hoảng hốt vài giây, hỏi ngược lại: "Em không nhớ sao?”
Lục An An rất trực tiếp gật gật đầu: "Hình như em không nhớ rất nhiều thứ.”
Lục Diên đang chỉnh lý lại tay áo hơi khựng lại, đáp một tiếng: "Không có."
"Ồ."
Lục Diên quay đầu, liếc nhìn vào quầng thâm mắt của cô: "Còn chưa đi ngủ?"
“Ngủ ngay đây.”
Lục An An nhìn vẻ mặt của Lục Diên, nhỏ giọng hỏi: "Anh, tâm trạng của anh có phải không tốt hay không?”
Lục Diên liếc nhìn cô: "Không có, vô cùng tốt."
Lục An An cười, khóe môi cong lên: "Được rồi."
Lục Diên vừa định hỏi hai chữ "Được rồi." này có ý gì thì đã thấy Lục An An rất biết điều nhắm mắt ngủ.
Lục Diên nhìn chằm chằm dáng vẻ của Lục An An lúc này, sau khi xác định cô đã ngủ say mới thu hồi ánh mắt.
Thành phố A so với thành phố B lạnh hơn rất nhiều, gió cũng rất lớn.
Lúc Lục An An đi xuống máy bay còn suýt chút nữa bị gió thổi đi.
May là Lục Diên đưa tay ra kịp thời giữ lại cô mới có thể ổn định thân thể.
"Tại sao gió lại lớn như thế cơ chứ.”
Lục Diên đáp một tiếng: "Hôm nay thời tiết như vậy.”
Anh quay đầu nhìn về phía hai vị người đại diện và trợ lý, nhẹ giọng nói: "Chị Nghi, giúp em nhìn con bé nhiều một chút nhé."
Đường Nghi cười cười, mặc dù hai người đều không tiết lộ ra mối quan hệ với đối phương là gì, nhưng Đường Nghi cũng không phải người ngu, cô có thể nhìn ra.
Cô gật gật đầu, nhìn hai người hỗ động: "Không có vấn đề gì, hai em cũng không không thích hợp đi cùng nhau, chị sẽ đưa An An đi ra ngoài trước."
". . . Được, chú ý an toàn."
Lục An An gật đầu: "Anh, em đi đây.”
"Đi đi."
Lục An An và Đường Nghi lén lút đi ra ngoài, ban nãy khi cô lấy hành lý từ chỗ nhận đã nghe thấy ở bên ngoài có những tiếng thét chói tai và tiếng ồn ào đinh tai nhức óc.
"Là các fans đón máy bay Lục Diên sao?"
Đường Nghi gật đầu: "Tin tức về chuyến bay của Lục Diên đã bị công khai từ sớm, các fans cũng nắm được tin này từ sớm.”
Lục An An gật gật đầu.
Cô đội mũ và khẩu trang, ngước mắt lên liếc nhìn những cô gái nhỏ đang đứng cách đó không xa đón máy bay, khóe môi cô hơi nhếch lên, đột nhiên cảm thấy rất vui vẻ.
Lúc Đường Nghi lơ đãng quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt vui vẻ kia của cô.
". . . Tại sao đột nhiên em lại hăng hái thế?"
Lục An An lắc đầu: "Không có gì đâu ạ, chỉ là thấy fans của thầy Lục nhiều như vậy em cũng vui vẻ thay anh ấy.”
Đường Nghi nở nụ cười: "Nếu như em chăm chỉ ở trong giới giải trí nhiều năm như cậu ấy thì em cũng sẽ có thôi.”
"Em không được đâu."
Lục An An cười nói: "Đây không phải là nghề mà em thích nhất.”
Cô nhìn rất rõ mình mục tiêu và phương hướng mai sau của mình.
Đường Nghi bất đắc dĩ, thở dài nói: "Chúng ta đi nhanh đi, đợi lát nữa Lục Diên ra ngoài, các fans kia nhất định sẽ điên cuồng."
"Vâng ạ."
Quả nhiên, Lục An An mới vừa bước chân ra ngoài cửa, còn chưa kịp lên xe đã nghe thấy một mảnh tiếng thét chói tai.
"A a a a a a Lục Diên! !"
"Lục Diên đẹp trai quá đi!"
"Lục Diên a a a a a a!"
"A a a a a a a a a a a!"
Quả nhiên, bất kể là fans nào, chỉ cần vào giây phút nhìn thấy idol của mình thì tất cả ngôn ngữ toát ra chỉ còn một chữ.
Chỉ biết a a a nha.
Lục An An khẽ cười, theo Đường Nghi lên xe, rời khỏi sân bay trước.
Vừa lên xe, cô liền đăng nhập vào Weibo, lập tức thấy tin tức Lục Diên xuất hiện ở sân bay lên hot search.
Đôi mắt của cô cong cong, lúc đang vui vẻ, Thịnh Hành thế mà lại gửi một tin nhắn tới.
Thịnh Hành: [ Đã đến? ]
Lục An An: [ .. . . ? ]
Tác giả có lời muốn nói:
Thầy Thịnh: Bí mật quan sát. jpg*