Chương 81
Tại hiện trường, những tiếng thét chói tai vang lên liên tục, các phóng viên cũng không ngừng chụp ảnh. Bầu khí đạt đến một nấc cao trào.
Ai cũng mọi người nhìn thấy động tĩnh của hai phe này.
Lần này chỉ cần xuất hiện một chút sai sót nhỏ chắc chắn sẽ bị người đem ra nghiên cứu từng chút từng chút một, bị đem ra phân tích tỉ mỉ.
Trước khi sắc mặt của Lục Diên biến hoá, Lục An An hô lên: "Anh trai."
Lục Diên hoàn hồn, thu liễm con ngươi nở nụ cười: "Đi thôi."
Lục An An nhỏ giọng nói: "Ừm."
Hai người đi tới bức tường ký tên trước mặt, có một nhân viên công tác đem bút đưa tới tay bọn họ. Sau khi ký tên xong, các vị phóng viên trước mặt đều cười cười nói: "Lục Diên, đổi mấy cái tư thế đi."
Bọn họ muốn chụp ảnh nha.
Lục An An hiểu rõ, ngoan ngoãn lùi lại phía sau.
Cái loại tiệc mừng thời trang này cô chưa có tư cách đứng ở vị trí được mọi người quay phim chụp ảnh.
Nhưng chuyện này cũng không trở ngại việc có không ít người chú ý tới cô.
Sau khi Lục Diên chụp xong liền nhìn về phía cô: "Lục An An, đi tới đây."
"A?"
Mấy vị truyền thông cũng sửng sốt, lập tức phản ứng lại: "An An, mau lại đây đứng cùng thầy Lục chụp vài bức.”
Lục An An: "..."
Sau khi chụp vài bức xong, mc điều khiển chương trình cười nói: "Thầy Lục thật sự rất ít mang theo nghệ sĩ cùng đi thảm đỏ nha, nếu không nhờ thầy giới thiệu cho mọi người nhé?”
Lục Diên lại vô cùng thoải mái gật đầu nói: "Lục An An."
Mc điều khiển chương trình cười: "An An chào hỏi mọi người nào.”
Lục An An cong cong môi, nhìn vào máy quay phim nói: "Chào mọi người, tôi là Lục An An."
Mc điều khiển chương trình khựng lại, sau khi tiếp thu được ám chỉ thì hỏi: "Hôm nay thầy Lục đi thảm đỏ có cảm thấy có gì không giống bình thường không?”
Lục Diên: "Lạnh."
Anh nhẹ giọng nói: "Quá lạnh."
Anh dừng lại, cắt đứt câu hỏi tiếp theo của mc điều khiển chương trình: "Không nói nhiều nữa, người đi đằng sau nhất định cũng thấy lạnh.”
Mc điều khiển chương trình sững sờ: "A, được, mời hai người đi qua bên này.”
Lục Diên kéo Lục An An đi vào bên trong, lúc này Lục An An mới cảm thấy mình được giải thoát một chút.
Mà câu trả lời này của Lục Diên cũng lập tức bị các fans hâm mộ và truyền thông Holmes phóng đại ra ngoài.
Lúc này Lục An An không cầm theo điện thoại di động nên tạm thời còn không nhìn thấy.
Sau khi cô được đưa tới vị trí của mình thì liền ngẩng đầu nhìn chằm chằm không chớp mắt lên màn ảnh lớn, mc điều khiển chương trình đang phỏng vấn Thịnh Hành và Lâm Nhược Tinh.
Thịnh Hành và Lâm Nhược Tinh đứng chung một chỗ, hai người mặc dù không giao lưu quá nhiều, nhưng chỉ cần đứng cạnh nhau thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy một khung cảnh đẹp ý vui.
Nam đẹp trai nữ xinh đẹp, có ai lại không thích nhìn thấy hình ảnh như vậy cơ chứ.
Mc điều khiển chương trình cười cười, vui vẻ nói: "A Hành hôm nay rất đẹp trai nha."
Thịnh Hành nở nụ cười: "Cảm ơn."
"Nhược Tinh cũng rất đẹp, cô có lạnh hay không?"
Lâm Nhược Tinh gật đầu, cong môi: "Lạnh nha.”
Mc điều khiển chương trình cười, vừa định hỏi tiếp lại bị Thịnh Hành căt ngang: “Tranh thủ đi vào thôi, mấy người đằng sau chắc chắn cũng thấy rất lạnh.”
Mc điều khiển chương trình: "..."
Lâm Nhược Tinh gật đầu: "Ừm."
Mc điều khiển chương trình rất bất đắc dĩ, người ta cũng đã nói như vậy rồi, dù không muốn thả bọn họ đi cũng phải tha.
"Tốt, hai vị mời tới bên này."
Hai người đi theo người dẫn đường đi vào trong phòng khách.
Sau khi đi vào, tay hai người đương nhiên tách ra.
Lâm Nhược Tinh nhìn về phía Thịnh Hành, mỉm cười nói: "Cảm ơn."
Thịnh Hành "Ừ" một tiếng, nhàn nhạt nói: "Việc nhẹ lại dễ, không tốn tý sức lực nào."
Lâm Nhược Tinh nhíu mày, nhìn vào vẻ mặt lạnh nhạt của Thịnh Hành nói: "Thầy Thịnh, anh vẫn luôn như vậy sao?"
Thịnh Hành liếc mắt nhìn cô, chân vẫn tiến về phía trước: "Cái gì gọi là vẫn luôn như vậy."
Lâm Nhược Tinh nhạt nhẽo cười khanh khách: "Chính là ở trước mặt bạn gái cũng lạnh lùng như thế sao?"
Bước chân Thịnh Hành dừng lại, thấp giọng nói: "Tôi không có bạn gái."
Nghe vậy, Lâm Nhược Tinh nhướng nhướng mày: "Thật sao?"
Thịnh Hành nhìn vào mắt cô ấy, đột nhiên nói: "Lâm lão sư, Lục Diên ở bên kia."
Nụ cười trên mặt của Lâm Nhược Tinh cứng đờ, kinh ngạc nhìn Thịnh Hành.
Hai tay Thịnh Hành nhét ở trong túi, nhẹ giọng nói: "Cô Lâm bận bịu, tôi đi trước."
Lâm Nhược Tinh vẫn còn đang muốn dây dưa tiếp. Thân thể cô cứng ngắc xoay người, quay người lại... Chẳng có thứ gì cả.
Cô nghẹn lại, đối với hành động này của Thịnh Hành tỏ vẻ không còn gì để nói. Chẳng qua mình chỉ tò mò một chút thôi mà.
Lâm Nhược Tinh hít sâu một hơi, lúc này mới cúi nhìn về trí của mình bên kia đi tới.
Thật trùng hợp, vị trí của cô được sắp xếp ở giữa Thịnh Hành và Lục Diên.
Lâm Nhược Tinh: ...