Chương 88
Lục An An nhìn người đàn ông trước mắt, suýt chút nữa đã hoài nghi mình bị hoa mắt rồi.
Cô chớp chớp mắt, có chút choáng váng.
"Đồng Hướng?"
Lục An An cả kinh nói: "Anh sống tại chỗ này sao?”
Đồng Hướng gật gật đầu, ngoài ý muốn nhìn cô: “. . .Nhà em cũng ở chỗ này sao?”
"Không phải."
Hai người không một tiếng động nhìn nhau một lát, Đồng Hướng dừng lại hỏi: "Đến đây gặp bạn à?"
“Cũng gần như thế.”
Hai người cứ như thế một người đứng ngoài một người ngồi trong xe nhìn nhau, hoàn cảnh này đứng nói chuyện phiếm cũng không thích hợp.
Đồng Hướng suy nghĩ, hỏi: "Có cần đi xa nữa không, hay để tôi chở em đi? Cô muốn đi đâu?"
Lục An An liền vội vàng lắc đầu: "Không cần đâu, tôi chỉ tùy tiện đi loanh quanh vừa khéo đi tới chỗ này ấy mà.”
Đồng Hướng nhíu mày, rõ ràng không tin.
Hai người đang giằng co thì ông chú bảo vệ ban nãy lại không biết từ chỗ nào xông ra, nhìn Đồng Hướng nói: "Hai người thật sự quen nhau à?”
"A?"
Hai người theo bản năng nhìn sang.
Ông chú bảo vệ nói: “Ban nãy không phải là cháu muốn lên nhà của cậu ấy sao?”
Lục An An: "? ? ?"
Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lục An An trong lòng chấn động mạnh một cái, không thể tin tưởng nhìn Đồng Hướng: "... Nhà của anh ở phòng 1702 tòa nhà 7 à?”
Đồng Hướng cũng hoảng hốt vài giây, nhìn cô: "Làm sao em biết?"
"..."
Mười phút sau, Lục An An và Đồng Hướng đã ở bên trong khu chung cư.
Hoàn cảnh của khu chung cư này được bố trí rất đẹp, tất cả các phương diện đều cực kỳ tốt, hơn nữa nó còn nằm ở trung tâm thành phố, giá cả không thấp chút nào.
Khu chung cư không lớn lắm, nhưng cũng không quá nhỏ, rất thích hợp để sinh sống lâu dài nên giá cũng khá cao.
Lúc trước Lục An An sau khi bán biệt thự đi mới mua nơi này để ở.
Cô không nghĩ tới, sau khi mình biến mất căn hộ kia lại biến thành nhà của Đồng Hướng.
Cô quay đầu nhìn về phía Đồng Hướng: "Căn nhà này chỉ có một mình anh thôi à?”
"Không phải."
Đồng Hướng nói: "Chỗ này tôi vừa mới mua không bao lâu, định để cho cha mẹ tôi ở.”
Đồng Hướng không phải là người nơi này, anh ta xem như là một chàng trai trẻ phấn đấu cố gắng ở thành phố A, sau khi đóng phim có tiền liền mua một căn nhà để đón cha mẹ lên đây ở.
Mấy ngày nay vừa khéo là ngày nghỉ, cha mẹ bảo anh về nhà ăn cơm nên Đồng Hướng mới về nhà một chuyến.
Anh ta không nghĩ tới sẽ gặp được Lục An An ở chỗ này.
Nghĩ nghĩ, Đồng Hướng kinh ngạc nhìn cô: "Vì sao ban nãy ông chú bảo vệ kia nói. . . Em muốn tới nhà tôi?”
Lục An An há miệng thở dốc, có chút không biết trả lời như thế nào.
Cô lặng im vài giây, nói: "Anh mua căn nhà này từ ai vậy?”
"Hả?"
Đồng Hướng sửng sốt vài giây, kinh ngạc nhìn cô: "Phòng này trước kia là của bạn em sao? Trước đó ở trong lúc mua nhà anh có nghe nói là chủ nhân nhà này muốn đi định cư ở nước ngoài cho nên muốn bán nhanh nhà này.”
Lục An An gật gật đầu, thuận thế tiếp tục nói.
"Ừm, em không biết là cô ấy đã đi rồi."
Nghe vậy, Đồng Hướng cũng không biết nên nói cái gì.
Khi đó anh ta thật sự không hỏi rõ chuyện của chủ nhà cũ, người trung gian cũng không kể gì nhiều với anh, các thủ tục mua nhà anh đều để cho người đại diện giúp đỡ xử lý.
Anh ta liếc nhìn vẻ mặt của Lục An An, dừng một chút rồi hỏi: "Em có muốn đi lên trên ngồi một chút không?"
"Không cần không cần đâu ạ."
Lục An An vội vàng nói: "Cảm ơn anh, tôi chỉ là có công việc cần làm ở thành phố A nên tiện đường ghé qua xem thôi, không cần phải lên tận nơi đâu ạ.”
Cô có chút ngượng ngùng nói: "Em cũng tuyệt đối không phải anti fan của anh đâu."
Đồng Hướng mỉm cười: "Tôi biết, tôi không nghĩ nhiều đâu."
Lục An An gật gật đầu, mím môi nói: "Xin lỗi."
"Không có chuyện gì."
Lục An An cũng không dám đứng ở chỗ này lâu, cô suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy anh mau đi lên trên ăn cơm đi, tôi đi trước."
Đồng Hướng nhìn cô: "Có cần tôi gọi tài xế tới đưa em về hay không?”
"Không cần đâu."
Lục An An không chút do dự từ chối: "Tự em đi về được."
Đồng Hướng suy nghĩ một chút về thân phận của mình cũng thấy không tiện, cuối cùng anh chỉ nói: “Nhớ chú ý an toàn."
“Vâng.”
Lục An An nhanh chóng rời khỏi khu chung cư, đầu còn có chút choáng váng.
Cô đi tới đầu đường, tùy tiện đi lên một chiếc xe công cộng, sau khi tìm một chỗ ngồi xuống mới đè ép lại được trái tim đang đập vô cùng nhanh của mình.
Hóa ra sau khi mình biến mất, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Cô nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ nhìn một lát, chớp chớp mắt thở dài.
Không hiểu vì sao mọi chuyện lại trở thành như vậy.