Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 28

Edit: Min

 

Kỳ Dụ chờ nửa ngày cũng không thấy Trương Giản Lan chui qua, liền quay đầu lại nhìn.

 

Chỉ thấy vị đạo trưởng kia khoanh tay đứng thẳng, ánh mắt đầy vẻ khinh thường, lạnh nhạt nói: "Người của Thục Sơn..."

 

Rõ ràng đang chuẩn bị buông lời đạo mạo, nhưng chưa kịp nói hết câu, Kỳ Dụ đã lập tức chui trở lại, sợ hắn tại chỗ lại mở lớp "Giáo huấn" ngay trước mặt mình.

 

"Trương Giản Lan! Sao ngươi lại cứng nhắc như vậy! Một cái động nhỏ mà cũng không biết bò qua sao? Nhìn cho kỹ, ta làm thế nào thì ngươi làm theo!"

 

Nói xong, Kỳ Dụ tự mình bò vào lại lần nữa. Bởi vì y phục mặc rộng thùng thình, cho nên khi nằm sấp xuống, phần eo thon mượt mà cùng vòng mông cao tròn lộ ra một cách rõ ràng, vô cùng bắt mắt.

 

Ánh mắt của Trương Giản Lan không khỏi khẽ động, đồng tử co lại, nhìn thấy trước cửa động có một bàn tay trắng nõn vẫy vẫy: "Học xong chưa?"

 

Như chợt nhớ ra điều gì, Kỳ Dụ lại hỏi:
"Ngươi vừa nãy nói người của Thục Sơn thì làm sao?"

 

Trương Giản Lan cứng họng, câu nói định thốt ra bị nuốt lại, cố nén trong lòng. Sau một lúc lâu, hắn đành cứng đờ đáp: "Co được dãn được."

 

Nói xong, hắn cúi đầu, cuối cùng cũng chui qua.

 

.....

 

Hai người đi sang bên kia.

 

Kỳ Dụ lục túi tìm chìa khóa, tìm mãi không thấy, gãi đầu rồi đi loanh quanh trong phòng, vừa đi vừa hỏi: "Chìa khóa của ta đâu rồi?"

 

Trong lúc đó, Trương Giản Lan vẫn kiên nhẫn đi theo Kỳ Dụ khắp nơi.

 

Kỳ Dụ tìm mãi vẫn không thấy chìa khóa, cuối cùng đành chấp nhận sự thật: "Ta làm mất chìa khóa rồi!"

 

Tình hình giờ thật tệ, cả hai buồng giam đều không có chìa khóa.

 

Kỳ Dụ ngồi xổm xuống bên hàng rào sắt, thử biến thân thành kiếm để xuyên qua. Nhưng ngay lập tức, Trương Giản Lan lạnh lùng nói: "Ta biết em đang nghĩ gì, vô dụng thôi. Đây là địa lao dưới biển sâu của Thục Sơn, toàn bộ kiến trúc ở đây được chế tạo từ Hải Thần Nham ngăn cách linh lực. Ở đây, linh lực không thể sử dụng, ta cũng vậy."

 

"Thế giờ làm sao?" Kỳ Dụ ngồi xuống mép giường sắt, giơ tay bị còng chung với Trương Giản Lan lên, lắc lắc rồi nói,
"Trương Giản Lan, ngươi sức lực mạnh như vậy, không thể bẻ gãy cái này được sao?"

 

Nghe vậy, Trương Giản Lan nghiêng người lại gần, ngồi xuống bên cạnh hắn, mặt không cảm xúc đáp: "Ta có thể, nhưng ta không muốn."

 

Giọng điệu của hắn rất thẳng thắn, thẳng đến mức như đang bày tỏ sự oán khí cá nhân nào đó.

 

Kỳ Dụ không vui: "Tại sao?"

 

"Ngươi ngày nào cũng lông bông, chẳng chịu về nhà." Trương Giản Lan ngồi thẳng lưng, liếc thấy Kỳ Dụ ngồi không ngay ngắn, liền vỗ vào lưng y chỉnh lại tư thế, tiếp tục nói, "Không bằng cứ ở đây cùng ta, bớt lo bớt việc."

 

Kỳ Dụ sững người: Tên điên này... Định chơi trò cầm tù sao?!

 

"Ta mẹ nó......" Kỳ Dụ muốn mắng gì đó, nhưng vừa thốt ra vài chữ đã bị ánh mắt lạnh lẽo hình viên đạn của Trương Giản Lan bắn qua. Hắn mặt lạnh, tiếp lời, "Ngươi định nói gì?"

 

Bị ánh mắt ấy ép đến nghẹn lời, Kỳ Dụ vội sửa lại: "Ta cảm ơn ngươi."

 

.....

 

Hai người rơi vào im lặng, ngồi thẳng hàng trên cùng một chỗ. Vì còng tay được nối với xiềng xích chỉ dài nửa mét, họ không thể cách nhau quá xa.

 

Kỳ Dụ thật sự không chịu nổi việc phải ở gần Trương Giản Lan như vậy. Y cảm giác cả không khí xung quanh cũng trở nên ngột ngạt.

 

Y đứng lên rồi lại ngồi xuống, ngồi một lát lại đứng dậy, hoặc cứ thay đổi tư thế tại chỗ. Trong khi đó, Trương Giản Lan vẫn giữ sự bình tĩnh tuyệt đối, ánh mắt dõi theo từng động tác của y.

 

"Vợ của ta......" Trương Giản Lan đột nhiên gọi.

 

Kỳ Dụ nhếch miệng hỏi: "Làm gì?"

 

Trương Giản Lan vỗ vỗ chân mình, ra hiệu bảo y ngồi lên: "Ngươi có thể ngồi lên đùi ta."

 

Kỳ Dụ: "......" Ngươi mơ đi!

 

Kỳ Dụ chẳng thèm để ý đến hắn.

 

Thấy y phớt lờ mình, Trương Giản Lan buồn bực buông tay, lại trở về trạng thái ít nói, trầm mặc như cũ.

 

Rất nhanh, màn đêm buông xuống, nhưng địa lao không có ánh sáng.

 

Bên ngoài địa lao là biển cả, ban đêm tiếng nước vỗ ùng ục vang vọng, nghe rất rõ ràng, mang lại cảm giác ru ngủ kỳ lạ.

 

Kỳ Dụ đã nhiều ngày không luyện kiếm cùng Trương Giản Lan, cơ thể có phần mệt mỏi, y ngáp liên tục rồi nằm xuống.

 

Trước khi ngủ, y cố tình liếc nhìn về phía Trương Giản Lan để xác nhận xem đối phương đã ngủ hay chưa. Y không muốn mình ngủ trước, sợ rằng Trương Giản Lan sẽ lợi dụng lúc y ngủ mà làm chuyện gì kỳ quái.

 

Nhưng bên kia tối đen như mực, không nhìn thấy gì cả, chỉ nghe được tiếng hít thở đều đặn của Trương Giản Lan.

 

Hẳn là..... Ngủ rồi nhỉ?

 

Kỳ Dụ nghĩ ngợi, rồi tựa người lên giường, chuẩn bị đi ngủ. Ý thức vừa chớm bước vào trạng thái mơ mơ màng màng, thì bất chợt một âm thanh nặng nề vang lên, như tiếng sấm rền, khiến Kỳ Dụ giật nảy mình, cả người run lên, suýt nữa thì ngã lăn khỏi giường.

 

"Nơi này ẩm ướt, dễ dàng rỉ sắt."

 

Kỳ Dụ: "......"

 

Có rỉ sắt ta cũng sẽ không ôm ngươi ngủ!

 

Y không thèm đáp, trong phòng lại trở về yên tĩnh.

 

Y tựa lưng vào chiếc giường sắt lạnh lẽo – loại giường thường dùng cho hình phạt – mà ngẫm nghĩ về cuộc đời mình. Rốt cuộc, y đã gây ra tội tình gì để phải bị nhốt chung với Trương Giản Lan?

 

Nghĩ đến đây, y thở dài một hơi, buồn ngủ từ từ kéo đến lần nữa.

 

Đôi mắt y díp lại, sắp chìm vào giấc ngủ, thì đột nhiên một giọng nói nặng nề, pha chút u oán vang lên.

 

"Ta vẫn thích ngươi khi còn là thanh kiếm hơn."

 

Lần này thì Kỳ Dụ thực sự không tài nào ngủ nổi. Y nhịn không được, mở miệng đáp lại: "Vậy ngươi cứ sống với cái kiếm của ngươi đi, còn cứ bám theo ta gọi 'Vợ' làm gì? Ta đâu phải vợ của ngươi."

 

Người kia trả lời chắc nịch: "Ngươi phải."

 

Kỳ Dụ: "Ta không phải!"

 

Trương Giản Lan: "Ngươi phải."

 

Kỳ Dụ: "Ta không phải!!"

 

Trương Giản Lan vẫn không buông tha: "Ngươi phải."

 

Kỳ Dụ tức đến phát điên, hét lên: "Ta không phải!!!!"

 

Lời hét của Kỳ Dụ khiến Trương Giản Lan im lặng một hồi lâu. Sau một lúc, hắn mới lên tiếng: "Vậy tại sao ngươi lại chắn kiếm cho ta?"

 

Kỳ Dụ cạn lời, đáp: "Ta đã nói rồi, đó chỉ là ngoài ý muốn!"

 

Trương Giản Lan nghiêm túc đáp lại: "Sao có thể là ngoài ý muốn? Ngươi chính là thanh kiếm hóa thành, ta biết trong lòng ngươi có ta, nên ngươi mới tình nguyện hy sinh vì ta. Đừng lại nói ngoài ý muốn nữa, việc đó có phải hay không, ta đều rõ cả."

 

"Ta......" Kỳ Dụ nghẹn họng, không thốt nổi lời nào, cuối cùng đành nằm phịch xuống giường, "Ta không nói chuyện với ngươi nữa! Đúng là nói chuyện với ngươi chẳng khác nào đàn gảy tai trâu!"

 

.....

 

Sáng hôm sau, ánh sáng lẻn qua những khe nhỏ trong địa lao.

 

Kỳ Dụ mơ màng mở mắt, trước mặt là một lồ ng ngực rắn chắc, mang theo hương tuyết tùng thoang thoảng. Đó là mùi hương của Trương Giản Lan.

 

Trương Giản Lan đang ngồi đả toạ.

 

Kỳ Dụ lại gối đầu lên đùi hắn.

 

Một lúc sau, Kỳ Dụ mới hậu tri hậu giác nhận ra điều gì đó. Hình như tối qua, khi ngủ, y cảm thấy không thoải mái nên theo thói quen đi tìm một chỗ để gối đầu. Trong cơn mơ màng, có vẻ đã y gối lên..... Trương Giản Lan.

 

Khủng khiếp thật!

 

Trương Giản Lan thì chẳng mảy may bận tâm. Khi thấy Kỳ Dụ tỉnh dậy, hắn cúi đầu, ánh mắt chạm vào ánh mắt của đối phương, định mở miệng chào hỏi. Nhưng chưa kịp nói gì, Ái Kiếm trong lòng ng ực hắn đã bật dậy như con thỏ hoảng hốt, vọt ra ngoài.

 

Có điều, Kỳ Dụ lại quên mất trên tay mình vẫn còn còng tay. Lực kéo mạnh làm dây xích bật ngược lại, kéo y trở về.

 

"Rầm!"

 

Kỳ Dụ bị xiềng xích cưỡng chế kéo ngã xuống, quỳ rạp trước người Trương Giản Lan, đầu đập thẳng vào bên trong chân hắn.

 

Cơ chế bảo vệ tự động của Ngọc Hành lập tức kích hoạt.

 

Chỉ trong tích tắc, trên cổ của Kỳ Dụ nháy mắt biến thành một cục kim loại lạnh như băng.

 

"Phanh!",  Âm thanh va chạm vang lên dội khắp phòng.

 

Cú va chạm làm cho sắc mặt Trương Giản Lan thoáng biến đổi, khuôn mặt nghiêm nghị cũng không khỏi chấn động.

 

Cả hai người đều cứng đờ, không khí lập tức đóng băng.

 

Phải một lúc sau, Kỳ Dụ mới hoàn hồn, vội vàng bò dậy. Gương mặt nhỏ của y đỏ bừng, rồi lại tái nhợt, xong lại đỏ rực.

 

Đứng trước Trương Giản Lan, y hoảng hốt chớp mắt, trong đầu rối loạn suy nghĩ: Tên đạo trưởng này xủi xẻo đến mức nào vậy?Nơi này rộng như thế, sao lại chuẩn xác đập trúng chỗ nhạy cảm của hắn chứ?!

 

Trương Giản Lan vẫn như hóa đá, chưa biết nên phản ứng thế nào.

 

Kỳ Dụ so với người bị va chạm còn hoảng loạn hơn, lắp bắp: "Ta..... Ta không phải cố ý....."

 

Trong lòng Kỳ Dụ lại càng khâm phục, thầm nghĩ định lực của người này quả thật quá cường hãn.

 

Cú đâm chuẩn xác như búa bổ vào trứng gà, nếu là mình thì chắc chắn đã gào khóc thảm thiết, kêu cha gọi mẹ. Ấy vậy mà Trương Giản Lan vẫn bất động như núi, ngay cả lông mày cũng không nhíu một chút, cứ như thể người và "Chỗ đó" không hề liên quan gì tới nhau.

 

Thôi thì vẫn nên xin lỗi đi.

 

Hành vi này của mình thật sự là quá đáng.

 

Kỳ Dụ vò đầu bứt tai, giọng điệu đầy áy náy: "Ta..... Ta thật xin lỗi..."

 

Cuối cùng, Trương Giản Lan cũng có phản ứng. Nhưng hắn không trách mắng, mà chỉ nhíu mày, vẻ mặt phức tạp nhìn Kỳ Dụ, giọng điệu nặng nề gọi:
"Vợ của ta......."

 

Kỳ Dụ giật mình, vội vàng nghiêng tai lại gần: "Ngươi nói gì? Ngươi nói đi..."

 

Trương Giản Lan hít sâu một hơi, ánh mắt chăm chú nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn, nôn nóng của Kỳ Dụ. Hắn hé miệng, dường như muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại mím môi, buông ánh mắt xuống, như thể không biết phải mở lời thế nào.

 

Kỳ Dụ vội vã nói: "Ngươi muốn nói thì cứ nói! Đừng nghẹn nữa...... Ta biết tình trạng của ngươi.... Ta...... Ta thật sự không cố ý......"

 

Y thật sự vội muốn chết.

 

Mặc dù không thích Trương Giản Lan, nhưng nếu chuyện này xảy ra với ai, họ cũng sẽ phát điên mất. Nếu Trương Giản Lan thật sự bị mình làm cho...... Hỏng, thì lương tâm của y chắc chắn sẽ day dứt đến chết.

 

Trương Giản Lan vẫn cúi đầu không đáp lại.

 

Trong khi cả hai đang giằng co, tiếng bước chân bất ngờ vang lên từ xa, càng lúc càng gần.

 

Chính là vị đệ tử chấp pháp hôm qua xuất hiện ở cửa, ánh mắt kinh ngạc khi nhìn thấy hai người trong nhà giam, "Đệ tử còn tưởng rằng Kiếm Tôn đã rời đi rồi."

 

Kỳ Dụ như thấy được cứu tinh, lập tức kích động hẳn lên: "Cuối cùng ngươi cũng tới!"

 

Y kéo Trương Giản Lan tới gần cửa, sốt ruột nói với đệ tử kia: "Mau mau! Giang hồ cứu cấp! Nhanh mở cửa! Kiếm Tôn của các ngươi xảy ra chuyện rồi! Chúng ta không có chìa khóa! Ta phải đưa hắn đi tìm đại phu!"

 

Đệ tử chấp pháp nghe vậy liền cuống theo, hỏi: "Kiếm Tôn bị làm sao?"

 

Kỳ Dụ ra hiệu bằng ánh mắt, chỉ về phía nửa th ân dưới của Trương Giản Lan. Đệ tử chấp pháp định theo hướng đó mà nhìn, nhưng vừa nghiêng đầu đã cảm nhận được ánh mắt lạnh như băng của Trương Giản Lan.

 

Trong khoảnh khắc, cả người đệ tử như bị đóng băng, sống lưng lạnh toát, lông tơ dựng đứng. Hắn lập tức cứng đờ người, ngượng ngùng thu ánh mắt lại, không dám nhìn nữa.

 

Xác thật là cấp cứu....... Đệ tử kia vội vàng đào đào trong lòng ng ực, dưới ánh mắt càng ngày càng lạnh của Trương Giản Lan, cuối cùng cánh cửa nhà giam cũng được mở ra.

 

Kỳ Dụ chuẩn bị rời khỏi nhà giam.

 

Trương Giản Lan phía sau lại không theo kịp, kêu lên tiếng, quỳ một gối xuống đất, vẻ mặt tái nhợt.

 

Kỳ Dụ lập tức hoảng hốt, như kiến bò trên chảo nóng, xoay quanh hắn, giọng lắp bắp: "Trương, Trương, Trương...... Trương Trương..... Ngươi, ngươi không sao chứ!?"

 

Trương Giản Lan chỉ đáp lại hai chữ ngắn gọn: "Không sao."

 

Nói rồi, hắn gượng đứng dậy, nhưng sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

 

Kỳ Dụ thầm nghĩ: Không sao cái gì chứ! Mặt mũi thế kia mà còn nói không sao? Tên hũ nút này cũng giỏi chịu đựng quá mức!

 

Không dám chậm trễ, Kỳ Dụ vội vàng đỡ hắn đi ra ngoài. Vì quá gấp gáp, quá nôn nóng, nên khi đi ngang qua đệ tử chấp pháp, trên người Trương Giản Lan đột nhiên rơi một chuỗi chìa khóa xuống đất, phát ra tiếng "Bang" giòn tan.

 

Đệ tử cúi xuống nhặt lên, nhìn chằm chằm vào chuỗi chìa khóa trong tay, rồi gãi đầu thắc mắc: Không phải có chìa khóa đây sao? Hơn nữa, lại là cả bộ chìa khóa của nhà giam? Sao Kiếm Tôn lại nói mình không có chìa khóa?

 

Nghĩ vậy, hắn thật thà chạy đuổi theo, đưa trả lại cho Trương Giản Lan: "Kiếm Tôn! Chìa khóa của người vừa rơi!"

 

Nói xong, hắn nhét nguyên chuỗi chìa khóa vào tay Trương Giản Lan.

 

Trương Giản Lan thoáng cứng người, không nói gì.

 

Kỳ Dụ tò mò hỏi: "Chìa khóa này có phải của Trường Sinh Lâu không?"

 

Đệ tử lắc đầu: "Là lao..."

 

Hắn vừa mới nói được một chữ, liền thấy sau lưng Kỳ Dụ là một vị hắc diện thần đang trừng mắt nhìn hắn. Toàn thân người đó bao phủ trong hắc khí ngút trời, đôi mắt vàng sắc bén như dao cắt, từng tia máu đỏ như sắp trào ra.

 

"......" Vị đệ tử kia lập tức không dám nói thêm lời nào, từng chữ từng chữ nuốt trở lại.

 

Kỳ Dụ cũng không hỏi thêm, trong lòng chỉ một mực nghĩ đến việc đưa Trương Giản Lan ra ngoài. Chuyện này thật sự không thể trì hoãn, nếu chậm trễ thì cả đời sẽ bị hủy hoại.

 

Y giúp Trương Giản Lan cầm chùm chìa khóa, rồi đỡ hắn ra khỏi nhà giam dưới đáy biển của Thục Sơn.

 

Vì Trương Giản Lan buồn bực không nói nên lời, Kỳ Dụ không thể hỏi ra được chỗ nào ở Thục Sơn có thể khám bệnh. Cuối cùng, y đành cầu cứu sự trợ giúp của Tiểu Ái vạn năng.

 

"Tiểu Ái, Tiểu Ái, giúp ta tra xem ở Thục Sơn có nơi nào khám bệnh không?"

 

Rất nhanh, Tiểu Ái trả lời: "Tiểu Ái đã tìm được đáp án. Chính là Thanh Lãm Phong đó!"

 

Nói xong, nó thao thao bất tuyệt giới thiệu về Thanh Lãm Phong: "Thanh Lãm Phong là ngọn núi duy nhất ở Thục Sơn có linh khí dồi dào. Nơi đây nuôi dưỡng rất nhiều loại thảo mộc quý giá và cả những linh thú hiếm gặp. Đây là một trong những ngọn núi quan trọng nhất ở Thục Sơn."

 

"Thanh Lãm Phong..... Được, được, Trương Giản Lan, chúng ta sẽ đến đó!" Kỳ Dụ dìu Trương Giản Lan đi tiếp. Lúc này, mồ hôi lạnh trên trán Trương Giản Lan chảy ròng ròng, nhưng miệng vẫn cố nói, "Ta..... không sao đâu."

 

"Ngươi không có việc gì mới có quỷ đấy!" Kỳ Dụ không nhịn được mà lên tiếng. Bị một khối thép nặng đâm vào như vậy, dù có chịu đựng đến đâu cũng không thể không cảm thấy đau. Nghĩ lại thôi cũng thấy nhói.

 

Mới đi được vài bước, Trương Giản Lan đã không thể tiếp tục.

 

Đạo trưởng kia nhấp môi, đứng yên ở đó, vẻ mặt kiên quyết, vẫn nói ba chữ quen thuộc: "Ta không sao."

 

"Đến lúc này rồi mà còn nói cái gì?" Kỳ Dụ thật sự sốt ruột, thậm chí so với Trương Giản Lan còn sốt ruột hơn. Y đứng bên cạnh, dậm chân xuống đất, gấp gáp nói, "Ngươi đừng cố chấp nữa, mau theo ta đi!"

 

Bộ dáng vội vàng của Kỳ Dụ lúc này có chút đáng yêu.

 

Trương Giản Lan nhìn thoáng qua, nhíu mày, càng đau.

 

Kỳ Dụ thấy tình hình của Trương Giản Lan không ổn, không thể quản được nhiều, liền bất chấp tất cả, túm kéo hắn một mạch, cuối cùng cũng đem đạo trưởng này kéo đến cửa Thanh Lãm Phong.

 

Hôm nay là ngày trăng tròn, Đại Dược Các của Thanh Lãm Phong có rất nhiều đệ tử đến khám, Kỳ Dụ đứng ngoài chờ đợi một lúc lâu, cuối cùng mới được một tiểu dược đồng gọi vào.

 

Y lôi kéo Trương Giản Lan tiến vào.

 

Vừa bước đến cửa...

 

Kéo không nổi.

 

Kỳ Dụ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đạo trưởng kia dùng tay phải gắt gao nắm chặt khung cửa, không chịu bước vào.

 

"Ta đã nói là ta không có việc gì."

 

Kỳ Dụ: "Ngươi rõ ràng có việc."

 

Kỳ Dụ dùng sức bẻ từng ngón tay của Trương Giản ra. Trong khoảnh khắc đó, Kỳ Dụ thấy được trong ánh mắt lạnh lùng của hắn xuất hiện một tia hoảng loạn hiếm thấy.

 

"Đi đi đi...." Kỳ Dụ kiên quyết kéo hắn vào, không cho phép hắn cự tuyệt.

 

Các đệ tử vây xem xung quạnh đều trợn mắt há hốc mồm.

 

Đây là lần đầu tiên họ thấy Kiếm Tôn, một người vốn cường tráng mạnh mẽ, lại phải đến Thanh Lãnh Sơn để khám bệnh, không những thế, còn bị người khác túm tới, mà Kiếm Tôn không hề phản kháng chút nào.

 

Hiếm lạ.

 

Nếu người khác dám hành xử với Kiếm Tôn như vậy, chỉ sợ một chưởng đánh bay không biết ở đâu.

Nhưng Kỳ Dụ không phải người khác, y là Ái Kiếm, hắn không nỡ ra tay, cũng sợ lệnh Ái Kiếm thất vọng, chỉ có thể mặc y túm đi.

Kỳ Dụ mệt đến thở hổn hển, cuối cùng cũng lôi kéo Trương Giản Lan đến gặp người quản lý toàn bộ Đại Dược Các.

 

Tông sư của Đại Dược Các là Giang Hiện Chi, người duy nhất thừa kế bộ sách《  Bảo Thảo Lục》 của Thục Sơn, được coi là thần y nổi bật không chỉ ở Thục Sơn mà còn trên toàn giới y thuật.

 

Lúc này, Giang Hiện Chi đang ngồi viết phương thuốc, bút lướt trên giấy một cách điêu luyện, mỗi trang viết xong lại đệ trình, như một con rối không cảm xúc, chỉ biết công việc mà không màng đến gì khác.

 

Bên cạnh hắn, những tiểu dược đồng chạy tới chạy lui, mang các phương thuốc Giang Hiện Chi đã viết đi phát, tiếng bước chân vội vã vang lên trên sàn nhà. Người đến người đi, không khí rất bận rộn.

 

Kỳ Dụ kéo Trương Giản Lan đi qua, vội vã nói: "Đại phu, ngài khỏe. Chúng ta muốn xem bệnh."

 

Giang Hiện Chi nghe vậy, vẫn không nhấc mặt lên, chỉ lắc tay xua đi, miệng nói nhanh như gió nhưng không hề có cảm xúc: "Đối với bệnh nặng, trước tiên phải giao tiền. Bệnh nhẹ thì không cần phải lo, đến khi có thẻ bài thì xếp hàng, không cần nói những lời vô nghĩa. Nghe hiểu thì ở lại, không hiểu thì ra ngoài."

 

Kỳ Dụ ngạc nhiên, hỏi lại: "Ngài không hỏi xem bệnh của ta là gì sao?"

 

Giang Hiện Chi vẫn tiếp tục viết phương thuốc, trả lời qua loa: "Đưa tiền rồi tự có người nói cho ngươi bệnh ở đâu."

 

Kỳ Dụ hỏi tiếp: "Nếu ta không có tiền thì sao?"

 

Đối phương hừ lạnh một tiếng, nói: "Không có tiền thì nhìn bệnh cái gì? Nói một đống, chẳng qua là lấy nước miếng lấp vết thương mà thôi. Làm nhanh lên, đừng để người ngoài phải đợi."

 

Kỳ Dụ bị dỗi đến á khẩu không trả lời được: Rất.... Rất hiện thực.

 

Y nhìn thoáng qua Trương Giản Lan.

 

Đạo trưởng kia đang ngồi cạnh, nhắm mắt nhập định, có vẻ đang dùng linh lực để giảm bớt cơn đau. Nhưng kết quả không được như ý, làm cho toàn thân Trương Giản Lan đẫm mồ hôi, quần áo ướt sũng.

 

Kỳ Dụ rất vất vả kiếm tiền, nhưng có chút luyến tiếc không muốn tiêu, vì vậy đi tới đào túi của Trương Giản Lan. Sau một hồi lục lọi, chỉ tìm thấy vài viên đá vụn và hai bàn tay trắng, không có một văn tiền nào.

 

Bất đắc dĩ, Kỳ Dụ chỉ có thể nhẫn nhịn đau lòng, đem mấy viên đá quý phế liệu của mình bán đi kiếm tiền, rồi đưa ra: "Ngươi xem mấy cái này có đủ không?"

 

Khi người kia nhìn thấy túi tiền, cuối cùng mới chịu ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn bọn họ một cái, vừa thấy là Trương Giản Lan, sắc mặt của người đó lập tức trở nên tái nhợt, mồ hôi lạnh túa ra, khẩn trương nói: "Kiếm Tôn..... Kiếm Tôn....."

 

Lúc này, Trương Giản Lan cũng mở đôi mắt sắc bén, ánh mắt lạnh lùng dừng lại trên người đối phương.

 

Trương Giản Lan hơi thở hổn hển mở miệng nói: "Thục Sơn có giấy trắng mực đen, quy định rõ ràng. Theo văn bản, đệ tử xem bệnh trong vòng 5 ngày trước giữa tháng không được thu phí, ngoại trừ tông sư. Ngươi như vậy vô đạo đức gom tiền, không coi quy củ vào đâu?"

 

Kỳ Dụ tính tính, hôm nay đúng là ngày 5, khó trách bên ngoài nhiềngười như vậy

 

"Ta..... Ta....." Giang Hiện Chi khẩn trương đến lắp bắp.

 

Trương Giản Lan là tông sư đứng đầu, phụ trách quản lý các tông sư. Nhưng vì bình thường hắn rất ít khi xuất hiện, cộng thêm sau khi thành hôn với thanh kiếm, ngày ngày vây quanh thanh kiếm.

 

Nhóm tông sư không ai quản lý, nên chuyện này mới thành ra như vậy.

 

Mỗi tháng, họ đều trình sổ sách giả cho Trương Giản Lan xem, nhưng hắn không biết bên trong có những chuyện gì khuất tất, sự việc cứ thế trôi qua.

 

Chủ yếu là từ trong lòng Trương Giản Lan cảm thấy Thục Sơn có đủ chính khí, không cần hắn phải quản lý, bọn họ cũng có thể tự biết cách quản lý mình, lại không nghĩ rằng trời xui đất khiến vừa vặn bắt gặp.

 

Trương Giản Lan lên tiếng, giọng lạnh lùng: "Ngươi còn đang đợi cái gì?"

 

Giang Hiện Chi nghe vậy run lên, khẩn trương nửa ngày, cuối cùng mới lấy ra số tiền thu thêm hôm nay đưa cho Kỳ Dụ: "Ta sẽ phái người mang số tiền này về ngay."

 

Sau đó, Giang Hiện Chi nhìn về phía Kỳ Dụ, cố gắng chuyển chủ đề: "Xin hỏi, Kiếm Tôn cảm thấy không thoải mái ở đâu?"

 

Trương Giản Lan vẫn là câu kia: "Ta không sao." Sau đó lạnh lùng thêm, "Ngày mai phải giao sổ sách lên."

 

Nói xong, hắn đứng dậy định rời đi, nhưng bị Kỳ Dụ giữ lại. Kỳ Dụ vội vàng nói: "Có việc, có việc." Y chỉ vào phía dưới của hắn, "Vấn đề là ở chỗ này."

 

Trương Giản Lan ngây ra một lúc: "......"

 

Giang Hiện Chi vừa nhìn thấy biểu hiện của Trương Giản Lan, lập tức hiểu ra, vội vàng chỉ vào một căn phòng có đèn dầu sáng trưng: "Đây là phòng bệnh riêng tư, cần chuyên gia trị liệu. Ngươi đưa Kiếm Tôn vào phòng đó, bên trong có y sư chuyên trị loại bệnh này."

 

Kỳ Dụ gật đầu: "Được."

 

Nói xong, y kéo Trương Giản Lan đi qua.

 

Khi Kỳ Dụ mở cánh cửa của căn phòng riêng, ngay lập tức một mùi thuốc nồng đậm xộc vào mũi, khiến y không kìm được ho khan: "Thật... Thật khó ngửi."

 

Ho một lúc, Kỳ Dụ tiến vào thêm vài bước, nhìn về phía trong phòng, liền thấy một lão nhân đang ngồi dưới ánh đèn, đeo kính viết phương thuốc.

 

Hai người bước vào.

 

Lão nhân này giống như Giang Hiện Chi, cúi đầu bận rộn viết, không ngẩng đầu lên, vừa nói vừa làm: "Xem bệnh phải trả tiền, không nhận ghi nợ."

 

Rồi ông đưa ra một cái thẻ nhỏ, trên đó ghi rõ: "Trong thời gian Đại Dược Các hoạt động, nếu khách quen giới thiệu, căn phòng thứ hai sẽ giảm giá một nửa."

 

Kỳ Dụ trừng mắt nhìn khẩu hiệu, rồi nói: "......."

 

Trương Giản Lan liếc nhìn tấm biển, tức giận trong ngực dâng lên, xoay người định bỏ đi, nhưng Kỳ Dụ vội vàng giữ lại: "Ngươi đi đâu? Đã đến đây rồi! Nếu không trị liệu, sẽ bị phế!"

 

Kỳ Dụ kéo Trương Giản Lan đến trước mặt lão nhân, hỏi: "Lão đầu, chúng ta vừa mới trả tiền ở bên ngoài rồi, sao còn phải trả thêm?"

 

Lão nhân nghe vậy, gân xanh trên trán nhảy lên: "Các ngươi là mới đến đúng không? Sao không hiểu quy củ vậy? Bên ngoài trả tiền chỉ coi như đi ngang qua sân khấu, nếu muốn chữa bệnh thật sự, phải ở chỗ lão phu này trả thêm tiền."

 

Kỳ Dụ đau đầu: "Nhưng ta không có tiền."

 

Lão nhân nghe vậy ngẩng đầu lên, vừa định nói một câu châm chọc, nhưng vừa nhìn thấy khuôn mặt của Trương Giản Lan, sắc mặt lập tức thay đổi, sợ hãi đến mức run rẩy, mắt kính suýt nữa rơi xuống đất: "Kiếm Kiếm...... Kiếm Tôn?"

 

Trương Giản Lan không thay đổi sắc mặt, nhưng có thể cảm nhận được sự tức giận từ hơi thở nóng rực của hắn.

 

Hắn nói: "Sáng sớm ngày mai, trên dưới Thanh Lãm Sơn đều phải đi, không được thiếu một người." Âm điệu lạnh lùng đến mức khiến người nghe phải rùng mình.

 

Ý của câu này là muốn thanh tra mọi việc?

 

Lão nhân kia run rẩy, không biết phải làm sao: "Ta ta ta..... Ta ta....."

 

Kỳ Dụ vội vàng giúp lão nhân chỉnh lại cặp mắt kính bị lệch: "Ông bỏ qua mấy chuyện này đi, mau chóng xem bệnh đã!"

 

Lão nhân hít sâu một hơi, cố gắng ổn định lại tinh thần, dù sao công việc vẫn phải làm tiếp. Vì thế, ông lấy ra một chiếc kính lúp từ trong ngăn kéo.

 

Trương Giản Lan thấy vậy, gân xanh trên trán không ngừng nhảy lên.

 

Lão nhân sợ hãi đến mức run rẩy, vội vàng giải thích: "Kiếm Tôn, đừng hiểu lầm... Lão phu chỉ đang chuẩn bị cho bệnh nhân bên trong, không phải dành cho ngài. Ngài cứ ngồi chờ ở bên này, lão phu xem xong bệnh nhân này sẽ ra ngay."

 

Nói xong, ông vội vàng đi qua một tấm bình phong đen như mực.

 

Kỳ Dụ đứng dựa một bên, muốn thò đầu nhìn về bên trong, nhưng lại bị Trương Giản Lan ôm chặt eo, kéo mạnh về phía mình.

 

Trương Giản Lan cố nén đau, kiên nhẫn giáo huấn bên cạnh Kỳ Dụ: "Vợ của ta nhớ kỹ. Khi người khác xem bệnh, không thể nghe, không thể đánh giá, cũng không được thảo luận. Đừng làm những việc thiếu giáo dưỡng như thế."

 

Kỳ Dụ lắc đầu, trả lời: "Không có, ta chỉ là tò mò thôi."

 

Tò mò về loại kính lúp thần kỳ này, không biết người có thể sử dụng nó là nhân tài như thế nào.

 

Đang lúc Kỳ Dụ suy nghĩ, lão nhân dẫn một người đi ra, người này còn đang chỉnh lại thắt lưng quần, theo ánh sáng đi vào. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt của người đó vừa vặn đối diện với Kỳ Dụ, khiến hắn ta kinh hoàng.

 

Liễu Tri Khanh ngay lập tức cứng đờ, như hóa đá tại chỗ.

 

Kỳ Dụ kinh hô: "Chồng trước ca ca!?"

Bình Luận (0)
Comment