Edit: Min
Liễu Tri Khanh sững người một lúc, cúi đầu, tay giữ lấy cạp quần định lùi về sau bình phong để trốn. Hắn ta thầm nghĩ, căn phòng này tối thế này, Ngọc Hành chắc chắn không nhận ra ta. Nếu nhận ra, thì hẳn là hoa mắt thôi, chứ không phải vấn đề ở ta.
Ừm... đúng vậy, chắc chắn là như thế.
Vừa mới bước được hai bước, lão nhân đang khám bệnh bỗng đẩy gọng kính, gọi hắn ta lại: "Liễu tông sư, trốn cái gì? Lão phu ở đây chỉ khám cho nam nhân. Ngươi có gì thì mọi người cũng có, đều giống nhau cả thôi."
Liễu Tri Khanh: "......"
Lão nhân đưa phương thuốc cho hắn ta, nói: "Trước mắt ngươi không có gì đáng lo, chỉ là vết thương bị viêm, hơi sưng tấy một chút. Thời gian này nên tránh làm các loại vận động cá nhân quá kích là được."
Vận động cá nhân quá kích?
Kỳ Dụ ngửa cổ ra sau, trong lòng bùng lên một ý nghĩ: Không lẽ là cái loại vận động mà ta đang nghĩ đến?
Liễu Tri Khanh nghe vậy, cả người khẽ run lên, run rẩy một hồi lâu, sau đó với khuôn mặt tái nhợt, xoay người nhận lấy đơn thuốc đã viết sẵn.
Hắn ta cứng đờ mở miệng: "Phu tử, có phải ông nhầm không? Người khám bệnh không phải ta, ta chỉ đến giúp người khác mua thuốc thôi."
Nói rồi, hắn ta ghé sát lại, làm cái mặt quỷ đầy ám chỉ với lão nhân.
Kỳ Dụ lập tức hiểu ý.
Nhưng lão nhân lại không nhận ra, chỉ nghiêm túc nhìn chằm chằm Liễu Tri Khanh một lúc, sau đó chỉ tay sang một bên, thản nhiên nói: "Vấn đề tổn thương não bộ, lão phu không chữa được. Xin mời Liễu tông sư đi lên lầu hai, ở đó có người chuyên trị liệu."
Kỳ Dụ: "......"
Liễu Tri Khanh mặt mày tối sầm, hoảng hốt nhìn Kỳ Dụ, vội vàng giải thích: "Ngọc Hành, ngươi nghe ta nói! Không phải như ngươi nghĩ đâu!"
Kỳ Dụ vẻ mặt ngơ ngác, trong lòng tự nhủ: Này thì có gì đáng để giải thích chứ?
Thấy Kỳ Dụ không phản ứng, Liễu Tri Khanh đột nhiên kích động, chộp lấy hai tay Kỳ Dụ mà điên cuồng lay, đến mức đầu Kỳ Dụ ong ong cả lên: "Ta rất lớn! Ta thật sự rất lớn!!"
Kỳ Dụ bị lắc đến không chịu nổi, bực mình đáp: "Được rồi được rồi, ngươi lớn! Cả thế giới đều không ai lớn bằng ngươi, được chưa?"
Liễu Tri Khanh còn định tiếp tục lắc thì bất ngờ bị Trương Giản Lan, mặt đầy sát khí, thẳng tay đẩy ra một cái thật mạnh.
Cùng lúc đó, Trương Giản Lan thở hổn hển một tiếng nặng nề, Kỳ Dụ nghe thấy âm thanh này thì giật mình cúi đầu nhìn lại. Y thấy Trương Giản Lan nhíu chặt mày, mồ hôi ròng ròng như mưa, lúc này mới nhớ ra người bên cạnh đang là bệnh nhân nguy kịch.
Kỳ Dụ vội vàng quay sang nói với lão nhân: "Ngài xem xong chưa? Nếu xem xong rồi thì mau đến xem cho Trương Giản Lan đi! Hắn thế này là sắp chịu không nổi nữa rồi!"
Lão nhân lập tức đứng dậy: "Mau mau mau mau mau! Đỡ Kiếm Tôn vào bên trong đi!"
Kỳ Dụ nhất thời cuống lên, đẩy mạnh Liễu Tri Khanh ra, Liễu Tri Khanh lảo đảo hai cái, mặt đầy vẻ không tin tưởng, nói: "Ngọc Hành..... Ngươi vì hắn mà đẩy ta sao?" Đây là một sự đả kích trầm trọng.
Kỳ Dụ phản ứng lại, quay đầu xin lỗi: "Xin lỗi nha chồng trước ca ca, Trương Giản Lan so với ngươi còn nghiêm trọng hơn."
Nói xong, Kỳ Dụ vội đỡ Trương Giản Lan, định dìu hắn vào trong. Nhưng vị đạo trưởng này lại bấu chặt lấy cái bàn, sống chết không chịu đi, buộc Kỳ Dụ phải tách từng ngón tay của hắn ra, mới đem hắn kéo vào được. Trong lúc đó, cái bàn bị sức lực ngoan cường của hắn làm đổ.
Bởi vì hai người họ đang dính chặt với nhau, cho nên Kỳ Dụ cũng buộc phải vào trong.
Lúc này, Liễu Tri Khanh vội vàng đuổi theo: "Đây là phòng tư mật. Ngọc Hành, ngươi đi theo vào làm cái gì?!"
Kỳ Dụ: "Ta bồi hắn chứ sao?"
Liễu Tri Khanh căm giận nói: "Tự hắn có vấn đề trên người, cần gì phải bắt ngươi đi theo bồi."
Kỳ Dụ gãi gãi đầu, ngập ngừng nói: "Chính là... là ta khiến hắn thành ra như vậy."
Một câu nghe như chẳng có gì đặc biệt, nhưng lại khiến người ta trong lòng như sét đánh giữa trời quang.
Liễu Tri Khanh cả người lảo đảo, nhìn Kỳ Dụ, lại nhìn Trương Giản Lan, mặt tái mét, lắp bắp: "Ngươi..... Các ngươi....."
Lời còn chưa kịp nói xong, Kỳ Dụ đã dìu Trương Giản Lan đi vào sau bình phong, để lại một mình Liễu Tri Khanh đứng chết trân tại chỗ, đầu óc ngập tràn những suy nghĩ méo mó về Ái Kiếm bị làm bẩn.
Trong căn phòng, đồ đạc rất ít.
Một chiếc giường, vài chiếc ghế dựa, cùng với một số công cụ trị liệu khó mà miêu tả. Tuy nhìn hơi lộn xộn, nhưng rõ ràng là đầy đủ và chuyên nghiệp.
Ừm...... Nơi này đúng là có phong thái chuyên môn.
Trương Giản Lan ngồi xuống một chiếc ghế, sắc mặt vẫn nhợt nhạt, trông mệt mỏi vô cùng.
Lão nhân đứng một bên, vẻ mặt khẩn trương, cúi người khom lưng, giọng nói cũng không dám lớn: "Phiền toái Kiếm Tôn, mời ngài tự mình cởi đai lưng một chút."
Trương Giản Lan mím môi, không hề động đậy.
Thấy vậy, Kỳ Dụ quan tâm hỏi: "Trương Giản Lan, có phải ngươi không tiện làm không?"
Nhưng Trương Giản Lan vẫn ngồi im, không nói lời nào, như thể hoàn toàn phớt lờ mọi thứ.
Lão nhân lớn tuổi đứng cạnh đợi lâu đến mức lưng đau, chân mỏi, nhưng vẫn không dám tiến lên. Trương Giản Lan lại bướng bỉnh như một hũ nút, duy chỉ có một điều hắn không kháng cự, chính là Kỳ Dụ.
Kỳ Dụ thở dài, quyết định chủ động đưa tay: "Nếu không...... Để ta giúp ngươi?"
Nhưng tay y vừa chạm vào đai lưng thì bị một lực mạnh giữ chặt lại. Đôi mắt Trương Giản Lan ánh lên vẻ hoảng loạn, giọng nói run nhẹ: "Hoang đường..... Còn ra thể thống gì!"
Kỳ Dụ: "......" "Vậy chính ngươi tự làm đi?"
Trương Giản Lan nghe vậy, trầm mặc một lúc, như thể chấp nhận số phận, cúi đầu nói: "Ngươi ra bình phong ngoài chờ..."
Kỳ Dụ ngoan ngoãn đi ra phía sau bình phong, nhưng vừa đứng vào chỗ, y đã nghe thấy giọng của vị đạo trưởng này dặn dò: "Không có mệnh lệnh của ta, không được tùy tiện vào, càng không được nhìn lén."
Kỳ Dụ thản nhiên đáp: "Ừ, biết rồi."
Thế là y ngoan ngoãn đứng chờ. Tầm mắt vô tình lướt qua, y thấy Liễu Tri Khanh đang ngồi cách đó không xa, mặt mày xám xịt, không còn chút sinh khí nào, trông chẳng khác gì một bức tượng gỗ.
Liễu Tri Khanh như bị đả kích nặng nề, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Ngọc Hành của ta...... Ngọc Hành của ta......"
Rồi đột nhiên ôm mặt đầy bi thương, than thở: "Ô uế!!"
Kỳ Dụ: "......"
Phía sau bình phong đột nhiên vang lên một tiếng kinh ngạc như sấm rền: "Đây là..... Đây là long mạch chi giống!!"
Giọng lão nhân đầy khiếp sợ vọng ra, giống như vừa nhìn thấy thứ gì vượt ngoài sức tưởng tượng, tấm tắc thán phục: "Kỳ lạ! Kỳ lạ thật! Thật sự không ngờ tới!"
Tiếng vỗ tay tán thưởng vang lên bạch bạch: "Lão phu sống từng này tuổi, chưa bao giờ thấy qua thứ nào vừa hùng vĩ, vừa bao la như thế! Hôm nay đúng là mở mang tầm mắt! Khó lường! Thật sự khó lường!"
Kỳ Dụ: "............"
Nhưng lão nhân càng khen lại càng hăng: "Không hổ danh là thiên hạ đệ nhất kiếm!"
"Phụt ——" Từ phía Liễu Tri Khanh vang lên tiếng phun máu.
Kỳ Dụ quay đầu nhìn, chỉ thấy Liễu Tri Khanh đang quỳ chống tay xuống đất, vẻ mặt tái nhợt, miệng thổ huyết. Cả người hắn ta như bị nhấn chìm vào tận cùng vực sâu của cuộc đời, mây đen u ám bao phủ khắp người.
"Nhưng... thật đáng giận..." Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, mặt đầy căm phẫn.
Kỳ Dụ nhìn mà không biết phải nói gì, vẻ mặt tràn đầy phức tạp. Lúc này y mới hiểu, thì ra kiếm tu bọn họ không chỉ so thanh kiếm trong tay, mà còn âm thầm so đo "Thanh kiếm thứ hai".
Đúng lúc đó, từ phía sau bình phong lại vang lên tiếng kinh hô: "Trời —— chịu tổn thương như thế mà vẫn có thể hoạt bát hiếu động đến vậy!"
Trương Giản Lan: "......"
Nghe đến đây, Liễu Tri Khanh rốt cuộc không chịu nổi, mặt mày xám xịt như tro tàn, đứng dậy rời đi. Cùng lúc đó, hắn ta mang theo cả một bầu không khí âm u mây đen, giống như đang tự tiễn mình vào địa ngục.
Kỳ Dụ nhìn theo bóng Liễu Tri Khanh khuất dần, trong lòng ngày càng tò mò. Rốt cuộc đó là hình thù kỳ quái đến mức nào mà khiến lão nhân kia phải khích lệ đến như vậy?
Không nhịn được, y lặng lẽ thò nửa cái đầu qua bình phong để nhìn trộm. Nhưng vừa mới hé mắt, một luồng ánh sáng vàng chói lóa lập tức chiếu thẳng vào khiến y không mở mắt ra nổi.
Kỳ Dụ xoa xoa mắt, đang định nhìn kỹ hơn thì một chiếc áo khoác từ trên trời rơi xuống che kín đầu y. Giọng nói bất lực của Trương Giản Lan vang lên bên tai: "Vợ của ta, tự trọng...... Vừa rồi ta đã nói thế nào với ngươi?"
Biết rồi.
Là bảo y đừng nhìn, đừng nghe, đừng đánh giá.
Nhưng ai mà nhịn được cơ chứ? Kỳ Dụ từ nhỏ đã sinh ra với bản tính tò mò, vì thế y gỡ chiếc áo khoác xuống, bĩu môi nói: "Mọi người đều giống nhau cả, ngươi có, ta cũng có. Có gì mà không thể xem."
Nói xong, y lại định nhìn tiếp.
Trương Giản Lan giật mình, vội vàng vận dụng linh lực phá nát xiềng xích giữa hai người, sau đó nhanh nhẹn dập tắt hết ánh sáng trong phòng, để toàn bộ rơi vào bóng tối mịt mù.
Trong khoảnh khắc, Kỳ Dụ chẳng còn thấy được gì, chỉ nghe thấy tiếng thở d ốc đầy hoảng loạn của đạo trưởng từ trong bóng tối vọng ra.
Kỳ Dụ thắc mắc: "Không đến mức thế đâu? Ngươi khẩn trương cái gì vậy?"
Trương Giản Lan: "......" "Ra ngoài!"
Kỳ Dụ bị giọng nói lạnh lùng làm cho giật mình, đành miễn cưỡng rụt cổ, lùi lại vài bước về phía trong phòng. Nhưng trong miệng vẫn không quên lẩm bẩm: "Không xem thì không xem, làm gì mà hung dữ thế. Ta còn chẳng thèm xem nữa là."
Một lúc lâu sau, ánh nến trong phòng mới được thắp lại, làm sáng lên không gian vốn chìm trong bóng tối.
Lão nhân từ phía sau bình phong bước ra, đẩy gọng kính trên sống mũi, nghiêm túc nói: "Có chút tổn thương, cần nhiều lần trị liệu mới có thể khỏi hẳn."
Nói xong, ông nhanh chóng viết ra một đơn thuốc rồi đưa cho Kỳ Dụ, dặn dò: "Loại thuốc này cần được trộn với đá băng để đắp trong bảy ngày. Ngươi phải đích thân giúp Kiếm Tôn thoa thuốc."
Kỳ Dụ ngớ người: "Hả???"
Y tròn mắt nhìn lão nhân, không tin nổi: "Nói cái gì kỳ quái vậy? Tại sao ta phải giúp hắn thoa thuốc? Tự hắn không có tay hay sao?"
Lão nhân nghiêm nghị lắc đầu: "Kiếm Tôn không thể tự làm được. Ngươi đã bồi hắn, tất nhiên phải hỗ trợ."
Kỳ Dụ dứt khoát: "Không đời nào."
Trương Giản Lan từ phía sau bình phong bước ra. Sau khi được thoa thuốc, sắc mặt tái nhợt trên khuôn mặt tuấn tú của hắn cuối cùng cũng đỡ hơn một chút. Hắn đưa tay lấy tờ đơn thuốc từ tay Kỳ Dụ, giọng nói trầm thấp nhưng kiên quyết: "Ta tự mình làm được."
Kỳ Dụ vốn định nói gì đó, nhưng bỗng nhiên nhớ lại lời tán dương quá mức của lão nhân kia. Tò mò trỗi dậy, ánh mắt y không tự chủ được mà liếc xuống dưới.
Ngay lúc ấy, Trương Giản Lan kịp thời giơ tay lên, dùng bàn tay lớn nắm lấy khuôn mặt nhỏ của Kỳ Dụ, chặn đứng ánh mắt không nên nhìn kia. Lông mi của hắn khẽ run lên vì căng thẳng, giọng đầy bất lực: "Vợ của ta, tuy quan hệ của chúng ta không còn như trước, nhưng cũng chưa đến mức mất hết ranh giới. Ngươi hãy giữ chút rụt rè, đừng khiến ta khó xử."
Kỳ Dụ gật đầu, mím môi nói: "Được rồi, biết rồi."
Y vốn không có ý gì khác, chỉ đơn giản tò mò mà thôi. Nhưng thấy Trương Giản Lan phản ứng dữ dội như vậy, y đành kìm nén sự hiếu kỳ, không dám đưa ánh mắt đánh giá những nơi không nên nhìn.
Sau đó, hai người cùng nhau trở về Trường Sinh Lâu.
Đêm đến, một người nằm trên giường, một người buộc phải nằm trên sợi dây thừng treo lơ lửng trong phòng. Cả hai giữ khoảng cách, mỗi người một góc riêng.
Kỳ Dụ vì không muốn ngủ chung giường với Trương Giản Lan nên treo mình trên dây thừng, vừa đung đưa vừa đếm sao. Trong khi đó, Trương Giản Lan ngồi trên giường, lặng lẽ đả toạ nhập định. Cả hai đều im lặng, không ai mở lời trước.
Mãi đến tờ mờ sáng ngày hôm sau, Kỳ Dụ cuối cùng không nhịn được lên tiếng chào hỏi: "Trương Giản Lan, ngươi thấy khá hơn chút nào chưa?"
Trương Giản Lan nhẹ giọng đáp lại: "Ừm."
Sau đó, hắn đứng dậy, rửa mặt, thay quần áo, rồi mang đến một bộ trang phục từ thời niên thiếu của mình, đưa cho Kỳ Dụ. Bộ y phục có kích cỡ vừa vặn với Kỳ Dụ.
"Ngươi không thích hai vỏ kiếm ta chế tạo trước đó, vậy tạm mặc quần áo của ta. Đợi vài ngày nữa, ta sẽ chế tạo cho ngươi một vỏ kiếm mới."
Kỳ Dụ nhận lấy quần áo, bước đến tủ, chuẩn bị thay bộ đại mã giáo phục mà Trương Giản Lan cho mượn trước đó. Nhưng vừa lúc cởi áo, y phát hiện ánh mắt của Trương Giản Lan đang nhìn chằm chằm vào mình qua gương.
Kỳ Dụ liếc nhìn, thấy Trương Giản Lan sắc mặt căng thẳng, đôi mày nhíu chặt, hơi thở nặng nề, mồ hôi lạnh nhỏ xuống. Một chút nhận thức muộn màng đánh úp vào Kỳ Dụ, khiến y nhận ra sự ngượng ngùng của tình huống này.
Y lập tức dừng tay, xấu hổ đến đỏ mặt. Cầm lấy bộ quần áo vừa nhận, Kỳ Dụ cúi đầu lắp bắp: "Ta... Ta không thay nữa! Cái này trả lại ngươi!"
Trương Giản Lan: "......"
Cả hai rơi vào một khoảng trầm mặc khó xử.
Sau một hồi trầm mặc, ánh mắt của Kỳ Dụ bất giác rơi vào những thứ đặt trên bàn, là các vật dụng mà Trương Giản Lan đã mang về từ Dược Các ngày hôm qua. Y tò mò nhặt lên một thứ giống như ống trúc, không rõ công dụng là gì.
Cầm lên xem xét, Kỳ Dụ tự hỏi: "Cái này dùng để uống nước sao?"
Chưa kịp nghĩ ngợi thêm, Trương Giản Lan đột nhiên lao đến như thể bị k1ch thích, cố gắng cướp lại thứ trong tay Kỳ Dụ. Sự bất ngờ khiến Kỳ Dụ theo phản xạ lập tức hóa thành một thanh kiếm, chỉ còn lại chiếc ống trúc lăn lóc trên mặt đất.
Ống trúc lăn vài vòng, bật ra vài viên đan dược.
Trương Giản Lan như thở phào nhẹ nhõm, không còn quan tâm đ ến những viên đan dược nữa. Hắn đứng thẳng, trầm mặc hồi lâu, sau đó nhặt Ái Kiếm lên, tra lại vào vỏ kiếm, rồi quay người rời đi.
Kỳ Dụ nhìn theo bóng lưng của hắn, ngẩn người hỏi: "Ngươi đi đâu thế?"
Không nhận được câu trả lời, Kỳ Dụ chỉ thấy Trương Giản Lan rảo bước hướng về phía quảng trường Thái Cực rộng lớn trước Tam Thanh Điện nguy nga trên đỉnh Thục Sơn.
Hôm nay Trương Giản Lan đi.
Là để tính sổ.
Mà tính sổ lần này, không phải chuyện nhỏ nhặt gì, mà là về khoản tham ô của các tông sư gần đây.
Tám vị tông sư Thục Sơn đã tề tựu đông đủ. Chỉ có chưởng môn Mạc Thiền Duyệt không muốn nhúng tay vào, viện cớ vắng mặt sớm. Vì vậy, trách nhiệm điều tra sự vụ của mười ba phong tất nhiên rơi lên đầu Trương Giản Lan.
Tám vị tông sư hôm nay tụ hội, bầu không khí lại nặng nề khác thường. Mỗi người đều tỏ ra lo lắng, người thì đứng ngồi không yên, người lại vò đầu bứt tai, sắc mặt đầy nôn nóng. Trong lòng họ đều rõ, trên người mình ít nhiều đều có chút "Vết nhơ" khó mà xóa sạch.
Duy chỉ có Liễu Tri Khanh là thản nhiên, hắn ta ung dung tự tại, vẻ mặt khinh thường, là người duy nhất dám công khai coi nhẹ sự hiện diện của Trương Giản Lan.
"Các ngươi căng thẳng cái gì? Run rẩy như vậy làm gì?" Hắn ta cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ chế giễu, "Tra thì tra, Trương Giản Lan có thể làm được gì chúng ta chắc?"
Ngồi bên cạnh, Giang Hiện Chi liếc mắt nhìn về phía đám người vừa từ Đại Dược Các bước ra. Những người này sắc mặt đều trắng bệch như bị dọa hồn lìa khỏi xác. Ánh mắt của Giang Hiện Chi trở nên nghiêm trọng hơn, nhỏ giọng đáp: "Ta khuyên ngươi đừng quá chủ quan. Ngươi có biết không? Nếu tư nuốt tài sản quá nghiêm trọng, sẽ bị đày xuống nhà giam dưới đáy biển chịu hình đấy."
Liễu Tri Khanh hừ lạnh một tiếng, tay gõ gõ lên bàn, không chút dao động: "Hắn dám làm như vậy sao?"
Giang Hiện Chi trợn mắt nhìn hắn ta, đầy vẻ bất lực: "Hắn không chỉ dám, mà là dám vô cùng đấy!"