Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 47

Edit: Min

 

Trương Giản Lan không nói một lời, thất thần đứng dậy rời đi.

 

Kỳ Dụ đứng ở nhà lao, nhìn theo bóng lưng hắn đi xa. Vừa đến cửa, Trương Giản Lan dường như nhớ ra điều gì, khựng lại một lúc, sau đó quay lại, nhanh nhẹn bế ngang Kỳ Dụ lên, ôm y cùng rời khỏi.

 

Kỳ Dụ muốn bật cười, trong lòng thầm nghĩ: Đến cả lúc bị đả kích nặng nề thế này, hắn vẫn không quên ôm theo kiếm lão bà của mình đi cùng.

 

Chính vì ý nghĩ có phần xấu xa này mà khóe môi y vô thức cong lên một chút. Không ngờ rằng, chỉ một động tác nhỏ đầy trêu ghẹo ấy lại khiến giá trị hảo cảm trên đầu đạo trưởng ngay lập tức giảm đi hai điểm. Cùng lúc đó, dáng vẻ của hắn trông càng thêm ủ rũ và cô đơn.

 

Mẹ nó!!!

 

Kỳ Dụ hoảng hốt đến thất thố.

 

Y muốn mở miệng, cố gắng cứu vãn chút lòng tự trọng đáng thương của Trương Giản Lan.

 

Ngay lúc này, hai đệ tử tuần tra nhìn thấy họ. Vừa nhận ra hai người, cả hai đều tỏ ra kinh ngạc. Trước đó, họ còn nghĩ rằng, với thực lực của Kiếm Tôn, hẳn là người sẽ qua đêm trong địa lao này. Họ đã chuẩn bị sẵn tinh thần để canh cửa cả đêm bên ngoài.

 

Không ngờ rằng, chỉ một lúc ngắn ngủi.....

 

Một đệ tử thẳng thắn cất tiếng hỏi: "Kiếm Tôn, ngài nhanh như vậy sao?"

 

Trương Giản Lan giá trị hảo cảm -1

 

Trương Giản Lan giá trị hảo cảm -1

 

......

 

Kỳ Dụ kinh hoảng nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu Trương Giản Lan. Ngay lập tức, y gầm lên như sư tử giận dữ, hướng về phía đám đệ tử vừa mở miệng nói linh tinh: "Mau sao! Nhanh ở đâu! Các ngươi có hiểu thế nào là năm giây thật nam nhân không? Lão tử sảng thật đấy! Tránh ra, tránh ra! Không được nhắc đến chuyện này nữa!!"

 

Đám đệ tử xấu hổ rút lui không một lời.

 

Trương Giản Lan giá trị hảo cảm – ngừng giảm.

 

Kỳ Dụ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội quay lại an ủi: "Trương Giản Lan, đừng nản chí. Thật ra ngươi rất bền bỉ, ngươi thực sự vô cùng bền bỉ! Ngươi siêu tuyệt, vô địch, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất!"

 

Trương Giản Lan khẽ đáp một tiếng: "Ừm..."

 

Tuy vậy, dường như cảm xúc tiêu cực của hắn vẫn chưa tan biến.

 

Từ hôm rời khỏi địa lao đáy biển, Trương Giản Lan im lặng suốt ba ngày, không mở miệng nói chuyện dù chỉ một lần. Hắn chỉ một mực vùi đầu vào Đúc Kiếm Các, hết sức tập trung chế tạo vỏ kiếm mùa đông. Mặc cho Kỳ Dụ cố gắng trò chuyện, hắn vẫn không đáp lại.

 

Trong ba ngày đó, Kỳ Dụ cũng không dám ngồi xuống ghế. Cứ ngồi là mông lại đau, vì vậy y chỉ có thể đứng bên ngoài Đúc Kiếm Các, nhìn Trương Giản Lan làm việc.

 

"Trương Giản Lan." Kỳ Dụ lại gọi hắn.

 

Nghe tiếng, đạo trưởng dừng tay, ngẩng đầu nhìn y một chút, nhưng ngay sau đó lại vội vàng tránh ánh mắt đi chỗ khác. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy trong đôi mắt ấy ẩn giấu một tia ủy khuất khó diễn tả.

 

Kỳ Dụ: "......"

 

Ngươi ủy khuất cái quái gì chứ! Lão tử bị ngươi làm đến nứt cả người còn chưa thấy ủy khuất đây này!!

 

Không được, không được. Không thể tức giận..... Vạn nhất làm tổn thương lòng tự trọng của hắn thì sao? Hiện tại giá trị hảo cảm đã dừng ở mức 95, nếu rơi xuống nữa thì thật không đáng.

 

Cách tốt nhất để giải quyết chuyện này chính là dẫn hắn đi gặp đại phu. Để đại phu tung hô "Định hải thần châm" của hắn vang trời, có khi nghe xong hắn sẽ được chữa lành lòng tự trọng.

 

Nhưng mà, Kỳ Dụ biết chắc chắn mình còn phải cùng hắn làm lại lần thứ hai.

 

Lần này, tuyệt đối không thể để xảy ra sai lầm. Y còn muốn sớm được về nhà nữa.

 

Tuy nhiên, vấn đề là hiện tại lòng tự trọng của Trương Giản Lan đã bị tổn thương. Nếu chủ động đề nghị dẫn hắn đi gặp đại phu, hắn có thể sẽ nghĩ rằng y từ tận đáy lòng cảm thấy hắn "Không được".

 

Một cú đả kích kép như vậy, lỡ đâu hắn kích động mà tự cung thì sao? Khi đó, y biết tìm ai để tăng giá trị hảo cảm đây?

 

Suy nghĩ một lúc, Kỳ Dụ thanh giọng, cố gắng để âm điệu thật dịu dàng: "Trương Giản Lan, ngươi cùng ta đi xem đại phu được không?"

 

Nghe thấy Kỳ Dụ muốn đi xem đại phu, Trương Giản Lan lập tức đứng dậy, vẻ mặt nôn nóng tiến tới bên cạnh y, cẩn thận quan sát từ đầu đến chân. Sau mấy ngày im lặng, cuối cùng hắn cũng mở miệng: "Nơi nào bị thương?"

 

Kỳ Dụ điềm nhiên đáp: "Mông."

 

Trương Giản Lan nghe xong, người liền cứng đờ. Rõ ràng, hai chữ này đã gợi lên trong đầu hắn một ký ức khó nói thành lời, đầy sỉ nhục.

 

Hắn cúi đầu, nét mặt lại lộ ra vẻ ủy khuất.

 

Kỳ Dụ nhìn mà sốt ruột, nhưng không thể trút giận vào hắn, đành phải nuốt cơn giận xuống. Y nhẹ nhàng trấn an: "Còn không phải bởi vì ngươi quá mạnh sao? Ngươi nhìn xem ta, mấy ngày nay ngay cả ngồi cũng không ngồi được."

 

Trương Giản Lan ôm lấy Kỳ Dụ, giọng nói tràn đầy đau lòng: "Vợ của ta chịu khổ rồi."

 

"Khổ cái gì mà khổ." Kỳ Dụ cũng ôm lại hắn, tay nhẹ vỗ lên lưng hắn, như đang dỗ dành trẻ con, "Ta chỉ muốn đi xem đại phu, sau đó tìm một ngày khác, chúng ta thử lại, được không?"

 

Trương Giản Lan im lặng, không đáp.

 

Kỳ Dụ vội vàng bổ sung: "Ta không có ý gì khác đâu, ta chỉ là muốn cùng ngươi làm chút chuyện thân mật thôi... Như vậy ta mới có thể toàn tâm toàn ý cảm nhận được ngươi, chẳng phải sao?"

 

Nôn——

 

Câu này buồn nôn đến mức ngay cả chính Kỳ Dụ cũng muốn tự nôn ra.

 

Trương Giản Lan như nhớ ra điều gì, đột nhiên nghiêm nghị từ chối: "Không được. Nếu em đi khám, y sư nhất định sẽ nhìn đến chỗ tư mật của em. Ta sao có thể để người khác nhìn thấy nơi kín của vợ mình? Trừ phi bọn họ không muốn sống nữa."

 

Hắn ngừng lại một chút, giọng nói thêm phần lo lắng: "Nếu em thật sự đau... Ta có thể mua thuốc cao cho em thoa..."

 

Cơ hội đến rồi!

 

Kỳ Dụ lập tức đáp: "Được!"

 

Trương Giản Lan cúi đầu, xoay người bước đi: "Vậy ta đi mua thuốc."

 

*

 

Trương Giản Lan một mình đến Thanh Lãm Phong, tìm đến vị lão y sư nổi tiếng ở Đại Dược Các chuyên chữa các bệnh tư mật.

 

Lão nhân lúc ấy đang ngủ, kể từ sau lần Đại Dược Các bị thanh tra ghé qua, nơi này gần như chẳng còn khách, lão nhàn rỗi đến mức chẳng biết làm gì, ngủ say như chết, tiếng ngáy vang như sấm.

 

Trương Giản Lan khẽ ho một tiếng, khiến lão nhân giật mình tỉnh dậy.

 

Lão nhân còn đang mơ màng, chưa kịp tỉnh ngủ, liền nổi giận đùng đùng, hùng hổ ngồi bật dậy: "Ai đấy?! Muốn chết à?! Bao giờ không tới, lại cứ chọn đúng lúc lão phu đang ngủ mà đến?!"

 

Lão vớ lấy cặp kính, đeo lên, nhìn người trước mặt. Chỉ vừa liếc mắt một cái, lão lập tức tinh thần phấn chấn, cả người tỉnh táo hẳn, giọng điệu thay đổi hoàn toàn, cung kính đến mức giọng cũng run run: "Lão phu... Lão phu vừa mới nghĩ, tại sao lại nằm mơ thấy một con cự long xoay quanh nơi này... Thì ra là Kiếm Tôn đại giá quang lâm! Thật là thất lễ, thật thất lễ, không từ xa nghênh đón, xin ngài thứ lỗi..."

 

Trương Giản Lan đưa tay ra, khuôn mặt nghiêm túc nói: "Đưa thuốc dùng cho chỗ kín cho ta."

 

Lão nhân không hiểu rõ, nghi hoặc hỏi: "A??"

 

Trương Giản Lan nhíu mày, nhấn mạnh: "Thuốc, đưa ta."

 

Lão nhân đẩy đẩy gọng kính, bất đắc dĩ đáp: "Xin lỗi Kiếm Tôn..... Nhưng ngài cần nói rõ cụ thể bệnh tình của mình. Thuốc này không thể tùy tiện kê bừa, nếu xảy ra chuyện, đến lúc đó e rằng sẽ càng khó chữa trị hơn."

 

Trương Giản Lan không biết phải hình dung như thế nào về tình trạng bệnh của Kỳ Dụ hiện tại, nhìn quanh khắp nơi, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên vách tường, nơi treo một thanh thiết kiếm.

 

Mặt hắn không biểu cảm, gỡ thanh kiếm xuống, hướng vào một cái vỏ kiếm không vừa vặn mà đâm mạnh, trực tiếp làm vỏ kiếm vỡ nát.

 

Đâm đến mức, lão nhân phải chấn động.

 

Trương Giản Lan đưa thanh vỏ kiếm bị đâm thủng cho lão nhân, hỏi: "Hiểu chưa?"

 

Lão nhân mồ hôi lạnh chảy ra, hoang mang đáp: "A, hiểu rồi..... Nhưng mà..... Cái này....... Long mạch này có thể chịu được sao? Thực không biết vị mỹ nhân nào sẽ phải chịu cái nỗi đau này..."

 

Trương Giản Lan nghiêm túc dặn dò: "Cần dược đặc hiệu, ngăn đau."

 

Lão nhân nhanh chóng đáp: "Được, được, lão phu hiểu rồi."

 

Lão vội vã đi sang một bên, tìm kiếm trong quầy thuốc. Sau một hồi, ông lấy ra một lọ thuốc mỡ có mùi lạ, đưa cho Trương Giản Lan: "Chỉ cần bôi thuốc này trong và ngoài là được."

 

Trương Giản Lan nghe vậy, ánh mắt thoáng chốc sâu thẳm, hỏi lại: "Trong và ngoài?"

 

"Không tồi." Lão nhân lại lấy thêm mấy lọ thuốc đưa cho Trương Giản Lan,
"Dù sao cũng phải bôi sớm muộn, tốt nhất là ngài tự giúp đỡ người bạn đời bị thương của mình. Nếu để chính hắn tự bôi, rất dễ xảy ra vấn đề."

 

Trương Giản Lan nhận thuốc, gật đầu nhẹ: "Ừ......"

 

Trương Giản Lan cầm thuốc mà không đi ngay, đứng im tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào lão nhân. Cái nhìn chằm chằm đó khiến lão nhân như bị đông cứng, cả người dựng tóc gáy.

 

Lão nhân sợ hãi cất lời: "Kiếm..... Kiếm Tôn còn có chuyện gì khác sao?"

 

Trương Giản Lan điềm nhiên đáp:"Có."

 

Lão nhân lau mồ hôi lạnh, trong lòng thầm nghĩ: Không lẽ lại điều tra? Mặc dù ta không còn tham ô nữa, nhưng cũng còn vài việc lặt vặt chưa tra ra.

 

"Ngài..... Ngài nói..."

 

Trương Giản Lan hít sâu một hơi, như thể vừa đưa ra một quyết định lớn lao. Sau một hồi lâu, hắn mới mở miệng: "Khụ...... Ta có một người bằng hữu cần một loại dược, tráng dương bổ thận, ông kê cho vài loại đi."

 

Lão nhân: "......"

 

Nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của Trương Giản Lan, lão nhân không dám không đáp, chỉ cảm thấy xấu hổ cực độ. Lão dè dặt mở miệng: "Nhưng...... Có thể...... Chỉ là lão phu không ngờ, với thực lực của ngài, lại cần tới loại thuốc bổ này. Thật khiến người kinh ngạc..."

 

Trương Giản Lan nhíu mày, ánh mắt càng thêm lạnh: "Đừng nói nhảm."

 

Lão nhân bị ánh mắt ấy trừng đến co rúm cả cổ, vội vàng đi tới quầy thuốc, lục lọi một hồi lâu, cuối cùng lấy ra một lọ thuốc màu vàng. Lão trịnh trọng giới thiệu: "Đây là Sinh Long Hoạt Hổ Đan, chuyên dùng cho loại nhu cầu này. Trước khi phòng the, chỉ cần dùng một viên, đảm bảo có thể sinh long hoạt hổ, một đêm bảy lần!"

 

Trương Giản Lan chỉ hỏi đúng hai chữ: "Kéo dài?"

 

Lão nhân thành thật đáp: "Kéo dài. Lão phu chữa bệnh, tuyệt đối không bán dược giả."

 

"Được, lấy cái này."

 

Trương Giản Lan nhận thuốc, quay người rời đi.

 

......

 

Trong phòng, Kỳ Dụ phiền muộn đi qua đi lại. Trước mặt y là một chiếc vỏ kiếm màu đỏ rực rỡ, chính là áo cưới mà Trương Giản Lan đã làm riêng cho y.

 

Có nên mặc thử không?

 

Mặc vào, biết đâu lại k1ch thích được hắn một chút.

 

Hiện tại, "tên kia" của Trương Giản Lan có vẻ không "hùng vĩ" nổi, cần chút k1ch thích từ cảm giác bên ngoài. Nếu không khơi dậy được tinh thần của hắn, Kỳ Dụ sẽ chẳng thể tăng điểm hảo cảm, mà không tăng được thì cũng đừng mơ mà về nhà.

 

Hay là... chủ động quyến rũ một chút?

 

Kỳ Dụ do dự cả nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định mặc vào bộ vỏ kiếm màu đỏ kia. Thành thật mà nói, trong đời y chưa từng thấy bộ quần áo nào lại thiếu đứng đắn đến thế này.

 

Đây thật sự là áo cưới sao?

 

Y nghiêm túc nghi ngờ, có phải Trương Giản Lan khi làm bộ này đã để tâm trí lạc lối đâu đó, nên mới tạo ra cái vỏ kiếm chẳng mấy trang nghiêm như bây giờ.

 

Cả bộ đều là lụa mỏng nhẹ, mát mẻ đến mức khiến y nổi da gà. Kỳ Dụ lạnh đến mức chịu không nổi, định tìm một cái áo khoác mặc tạm. Y vừa bước đến cửa tủ thì nghe thấy tiếng cửa lớn mở "kẽo kẹt".

 

Quay đầu lại, y liền thấy Trương Giản Lan đứng đó, mắt mở to nhìn y không chớp. Trầm mặc một lúc lâu, Trương Giản Lan mới động đậy, thong thả khóa trái cửa, rồi tiến vào trong.

 

Kỳ Dụ nhìn thấy động tác nhỏ ấy, tim lập tức đập thình thịch, mặt đỏ đến mức sắp bốc khói.

 

"Trương Giản Lan..... Nếu không...... Nếu không chúng ta quay lại địa lao đi...... Ta không chắc sẽ không làm tổn thương ngươi đâu."

 

Đạo trưởng không trả lời, chỉ từ từ tiến lại gần.

 

Kỳ Dụ căng thẳng, lùi từng bước, cho đến khi tấm lưng mảnh mai dán chặt vào cánh cửa tủ. Y trân trối nhìn Trương Giản Lan, thấy hắn bước từng bước một đến trước mặt mình.

 

"Cái..... Cái vỏ kiếm này......" Kỳ Dụ căng thẳng đến mức lắp bắp, "Ta chỉ cảm thấy..... Ném thì..... Ném rất đáng tiếc thôi..."

 

Thôi kệ!

 

Kỳ Dụ nhắm mắt lại, hàng lông mi dài khẽ run rẩy. Y chờ đợi Trương Giản Lan hôn xuống, nhưng đợi mãi vẫn chẳng thấy gì.

 

Đột nhiên, y cảm giác có thứ gì đó khoác lên người. Mở mắt ra nhìn, hóa ra là áo khoác của Trương Giản Lan.

 

Đạo trưởng cau mày, trầm giọng trách:
"Trời lạnh như thế này mặc mỏng manh như vậy làm gì? Bị đông lạnh thì sao?" Hắn nói xong liền bế Kỳ Dụ lên, bất đắc dĩ nói, "Ta chỉ vừa không để mắt đến, em đã chân trần đi lại trên nền đất lạnh rồi."

 

Kỳ Dụ: "......"

 

Trương Giản Lan đặt Kỳ Dụ lên giường, cẩn thận đắp chăn ủ ấm cho chân y, sau đó đứng dậy cầm lọ thuốc cao mà lão nhân đã đưa. Mở nắp, hắn múc một ít thuốc bằng ngón tay, thấp giọng bảo:
"Nằm sấp xuống. Ta bôi thuốc cho em."

 

Kỳ Dụ ngây người: "Hả??"

 

Trương Giản Lan nhẹ vỗ lên người y, ra lệnh: "Lật người lại, nằm sấp xuống, quay lưng về phía ta."

 

Kỳ Dụ đỏ mặt, ngượng ngùng đáp:
"Không...... Không cần, ta tự mình làm được."

 

Trương Giản Lan nghiêm túc nói:
"Em không làm được. Đại phu đã nói, cần có người giúp mới được. Nếu em tự mình bôi, rất dễ làm tổn thương bản thân."

 

"Ta......"

 

Kỳ Dụ cắn răng chịu đựng. Dù sao cũng đã làm đến mức đó với Trương Giản Lan, thế này chẳng còn gì đáng xấu hổ nữa. Y nằm sấp xuống, nhưng cảm giác tư thế này thật sỉ nhục.

 

Y không thể không nghĩ, tư thế này sao lại giống như một chú cún con thế nhỉ?

 

Khi còn đang mải suy nghĩ linh tinh, giọng khàn khàn của Trương Giản Lan bỗng vang lên, mang theo chút gì đó tựa như thỏa mãn: "Vợ của ta thật ngoan."

 

Kỳ Dụ nghe xong liền sững người.

 

Không đúng, không đúng! Có gì đó không ổn!

 

Y cảm thấy mình đã bị lừa!

Bình Luận (0)
Comment