Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 48

Edit: Min

 

Xác thật đã bị lừa.

 

Kỳ Dụ cúi xuống nhìn bình thuốc trên mặt đất: Sinh Long Hoạt Hổ Đan.

 

Cả người y như chết lặng, nhưng mọi chuyện đã không thể cứu vãn.

 

Trương Giản Lan phất tay, dùng linh lực làm tấm màn giường rơi xuống. Bên ngoài trời nổi cơn giông bão dữ dội, mưa gió cuồn cuộn, sấm chớp đùng đùng. Những cành ngô đồng lớn lay động dữ dội trong cơn cuồng phong, từng lớp lá run rẩy không ngừng, nước mưa xối xả chảy xuống như những dòng nước mắt bất lực, khiến những chiếc lá đong đưa không dứt, tựa như lục bình bị sóng đánh tan tác.

 

.....

 

"Tiểu Ái..... Nói cho..... Nói cho ta..... Bây giờ..... Là..... Lúc nào?" Kỳ Dụ run rẩy hỏi, giọng nói nghẹn ngào đến đáng thương. Từng âm thanh thốt ra như bị dày vò bởi nỗi đau khổ cùng cực, như thể mọi lời cầu cứu trong cuộc đời này đã bị y gào hết trong một khoảnh khắc.

 

Tiểu Ái không đáp lại.

 

Kỳ Dụ liếc nhìn ánh mặt trời rực rỡ bên ngoài, ánh sáng chói lóa đến mức khiến y không thể không nheo mắt.

 

Y nhớ, hình như hôm qua cũng từng nhìn thấy ánh nắng như vậy. Khi đó, y dựa vào cửa sổ, nhìn ra ngoài. Đầu óc lúc ấy mơ màng, ngay cả bầu trời cũng trở nên tối tăm u ám trong mắt y. Giờ đây, trên giấy dán cửa sổ vẫn còn lưu lại những vết cào gồ ghề, nham nhở do móng tay để lại.

 

Kỳ Dụ nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ đỏ ửng, ánh mắt đờ đẫn vô hồn, quầng mắt sưng đỏ. Lúc này, ngoài hơi thở dồn dập, y không còn phản ứng nào khác. Nếu nhìn kỹ, có thể thấy làn da y nổi đầy da gà, từng tầng từng tầng chồng lên nhau.

 

Có người đang dịu dàng nhìn y, nhưng đầu óc Kỳ Dụ giờ đây trống rỗng, nhất thời không nhận ra người trước mặt là ai. Mãi đến khi người đó nhẹ nhàng áp trán vào trán y, khẽ cảm thán: "Từ khi ta có ký ức đến nay, ta chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy..... Vợ của ta chịu khổ rồi..."

 

Hắn cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên đôi môi nhợt nhạt của y: "Ta nguyện cùng em một lòng mãi mãi."

 

Chỉ cần người đó cất tiếng, Kỳ Dụ lập tức nhận ra hắn là ai.

 

Rốt cuộc, y cũng có phản ứng, dù chỉ là đôi môi run rẩy cùng giọng nói nghẹn ngào, yếu ớt nhưng đầy giận dữ:
"Phải..... Đúng vậy... Ngươi con mẹ nó... Ngươi thì hạnh phúc..... Còn ta bây giờ..... Đến bò cũng không bò dậy nổi... Mẹ ngươi..."

 

Chỉ cần Kỳ Dụ khẽ cử động, toàn thân y lập tức run rẩy. Từng cơ bắp như bị rút sạch sức lực, ngay cả đầu ngón tay cũng không thể động đậy, cơ thể như sắp tê liệt hoàn toàn. Nếu không phải là kiếm linh, có thân thể vượt trội để chống đỡ, y sợ rằng bản thân đã sớm mất mạng dưới tay Trương Giản Lan.

 

Tên khốn đó vậy mà còn bật cười: "Sai rồi, sai rồi. Mấy ngày tới em hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta nhất định sẽ chăm sóc em chu đáo."

 

Kỳ Dụ dồn hết chút sức lực cuối cùng quay đầu nhìn bình thuốc màu vàng nhỏ bé trên mặt đất, ánh mắt đầy căm hận.

 

Trương Giản Lan nhận ra ánh mắt của y, nhìn theo: "Vợ của ta yên tâm, ta chưa từng uống thứ này....." Nói xong, hắn lại cười, khóe môi nhếch lên đầy tự tin, "Không cần đến nó."

 

Kỳ Dụ: "......"

 

*

 

Trương Giản Lan giá trị hảo cảm +100

 

Kỳ Dụ nhắm mắt vui vẻ: Cái cuộc sống đau khổ này, rốt cuộc cũng đã kết thúc rồi!

 

Lúc này, âm thanh của hệ thống điện tử vang lên, giống như tiếng sấm rền bên tai Kỳ Dụ, nhưng lại mang theo một chút phấn khích khó hiểu: "Chúc mừng ký chủ! Ngài đã hoàn thành nhiệm vụ công lược! Tiểu Ái sắp truyền tống ngài trở về!"

 

Hỉ, quả thật là hỉ, đại hỉ!

 

Kỳ Dụ trong lòng đầy vui mừng, thậm chí không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

Trương Giản Lan vỗ nhẹ lên khuôn mặt nhỏ của người dưới thân, nghi hoặc hỏi: "Vợ của ta đang cười chuyện gì vậy?"

 

Động tác ấy khiến Kỳ Dụ lập tức cứng đờ.

 

Không lâu sau, cơ thể y từ bên trong bắt đầu phát sáng, dần trở nên trong suốt. Rõ ràng là hệ thống chuẩn bị đưa y rời đi..... Nhưng không hiểu sao, vừa rồi còn vui sướng trong lòng, mà giờ đây, khi đối diện với ánh mắt khó hiểu của Trương Giản Lan, y lại cảm thấy nặng trĩu. Một nỗi đau âm ỉ như bị một chiếc búa lớn giáng mạnh xuống, khiến lồ ng ngực đau đớn đến khó thở.

 

"Vợ.... Vợ của ta?" Trương Giản Lan hoảng loạn sờ soạng tay y, mặt y, cả cánh tay y..... Những nơi ấy đều dần trở nên trong suốt, khiến hắn bắt đầu bất an.

 

Kỳ Dụ biết thời gian không còn nhiều. Trong khoảnh khắc đầu óc nóng bừng, y vội vàng giữ chặt lấy đầu của Trương Giản Lan, thở dốc nói: "Trương..... Trương Giản Lan..... Thật ra ta cảm thấy..... Cảm thấy ngươi thực sự là một người không tồi..... Ngươi đã chăm sóc ta rất tốt... Nếu như ở thế giới của ta..... Có lẽ..... Có lẽ ta sẽ thử..... Thử kết giao cùng ngươi..... Nhưng...... Đáng tiếc..... Đây không phải..."

 

Trương Giản Lan không hiểu hết lời y nói, nhưng hắn nhận ra cảm xúc của người trước mặt có gì đó không ổn. Sự nôn nóng trong lòng hắn ngày càng rõ rệt.

 

"Vợ của ta? Em đang nói gì vậy?"

 

"Thực..... Thực xin lỗi....." Kỳ Dụ chớp chớp mắt trong đau khổ, đôi môi run rẩy, khó nhọc nói, "Kỳ thật..... Kỳ thật ta không phải vợ của ngươi... Ta chỉ là một linh hồn ngoại lai, chiếm giữ thân kiếm Ngọc Hành mà thôi...... Cảm ơn ngươi trong khoảng thời gian qua đã chăm sóc ta..."

 

Giọng y càng lúc càng nhỏ dần, cuối cùng như nghẹn lại trong cổ họng: "Nhưng không sao..... Ta sắp đi rồi. Ta sẽ trả lại..... Trả lại Ngọc Hành cho ngươi..... Không bao giờ có ai quấy rầy ngươi và kiếm của ngươi nữa..."

 

Lời này vừa thốt ra, đồng tử Trương Giản Lan kịch liệt co rút.

 

Kỳ Dụ không dám nhìn hắn, ánh mắt trốn tránh khắp nơi, trong lòng đoán rằng Trương Giản Lan hẳn rất muốn giết y ngay lúc này. Dù sao, nếu đổi lại là y, chắc chắn y cũng không thể chấp nhận việc bị một linh hồn ngoại lai lừa gạt suốt ngần ấy thời gian.

 

Trương Giản Lan đứng yên một hồi, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của y lên, giọng nói run rẩy: "Vợ của ta...... đừng đùa nữa, được không?"

 

Kỳ Dụ chỉ đáp lại bằng câu nói quen thuộc: "Thực xin lỗi..."

 

Ngay trước mắt hắn, thân thể của Kỳ Dụ đã biến mất một nửa.

 

Trương Giản Lan dường như nhận ra rằng Kỳ Dụ thật sự không đùa với hắn.
Hốc mắt hắn trong chớp mắt đỏ rực, cả khuôn mặt ngập tràn vẻ bi thương. Hắn cố gắng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kỳ Dụ, bàn tay đang dần biến mất.

 

Kỳ Dụ chưa bao giờ thấy cảm xúc của hắn dao động lớn như vậy. Nhìn đạo trưởng như đang sụp đổ, Kỳ Dụ muốn nói gì đó, nhưng những lời định thốt ra lại như nghẹn lại nơi cuống họng.

 

Sau một lúc lâu, y mới ấp úng: "Trương Giản Lan..... Ta..... Ta biết ngươi không nhất định sẽ tha thứ cho ta..... Nhưng..... Nhưng ta vẫn hy vọng... Hy vọng ngươi có thể..... Nhớ tên ta một chút..... Ta tên là..."

 

Trương Giản Lan dù vẫn chưa thể chấp nhận được sự thật, nhưng hắn cúi đầu, nghiêm túc lắng nghe từng lời Kỳ Dụ nói.

 

Nhưng cuối cùng, cái tên ấy Kỳ Dụ cũng không kịp nói ra. Trước ánh mắt ngày càng hoảng loạn của Trương Giản Lan, y hóa thành một luồng ánh sáng yếu ớt, tan biến ngay trong vòng tay hắn.

 

Hệ thống không hề để cho Kỳ Dụ cơ hội hoàn thành lời nói cuối cùng. Nếu y chọn ở lại vào giây phút ấy, hệ thống 0673 sẽ bị nguyền rủa, mãi mãi không thể giải thoát.

 

Chỉ trong nháy mắt.

 

Kỳ Dụ cảm nhận trước mắt tối đen, không còn biết gì nữa.

 

Y đã xuyên vào thế giới đó một cách vội vã, và rời khỏi nó cũng chóng vánh như vậy.

 

"Hệ thống 0673 đã giải trừ nguyền rủa."

 

"Hệ thống 0785 đang truyền tống ngài về thế giới chủ."

 

"Truyền tống hoàn tất... Để bảo vệ hệ thống khỏi nguyền rủa trả thù, hệ thống sẽ tiến hành xóa ký ức liên quan đến thế giới sách. Khi ngài tỉnh lại, toàn bộ ký ức về thế giới đó sẽ biến mất."

 

"Hoan nghênh ký chủ thành công trở về nhà."

 

......

 

Kỳ Dụ mở bừng mắt, bật dậy ngồi thẳng.

 

Khi tỉnh lại, toàn thân y đầm đìa mồ hôi lạnh. Y ngồi đó, thở hổn hển như vừa trải qua một giấc mơ đầy ám ảnh. Mồ hôi túa ra trên trán, sau lưng cũng ướt sũng, khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu.

 

"Chuyện gì xảy ra vậy? Sao đầu óc lại choáng váng thế này?"

 

Kỳ Dụ đưa tay đỡ trán, ngồi yên trên giường, cảm giác mơ hồ khó mà định thần lại được.

 

Mãi lâu sau, khi tâm trạng dần ổn định, y mới ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh bên ngoài quen thuộc một cách kỳ lạ. Đó là khu tiểu khu nơi y ở, vẫn là cái cảnh sắc bình thường mỗi ngày.

 

Bầu trời xanh trong, ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi.

 

Là một buổi chiều không có gì đặc biệt, một ngày hết sức bình thường.

 

Nhưng..... Tại sao cảm giác kỳ quái như vậy? Ngực y nặng nề, giống như có gì đó đè ép khiến y không thoải mái. Giống như vừa trải qua một giấc mơ khắc sâu vào tâm trí, nhưng khi tỉnh lại, tất cả đã mơ hồ tan biến, chỉ còn lại một cảm giác trống rỗng khó chịu, không rõ là ác mộng hay điều gì khác.

 

Y ngẩng đầu nhìn thoáng qua thời gian.

 

17h30.

 

Bỗng dưng, một ý nghĩ lóe lên trong đầu.

 

Chết tiệt!

 

Mình quên mua nước tương rồi!

 

Ký ức của y dừng lại ở một ngày trước khi xuyên vào sách.

 

Hiện tại đã 5 rưỡi rồi, chỉ còn nửa tiếng nữa là Lý nữ sĩ đi nhảy ở quảng trường trở về!

 

Xong rồi xong rồi xong rồi..... Nếu mẹ về mà không thấy nước tương, lần này chổi lông gà chắc chắn sẽ giáng xuống!

 

Kỳ Dụ vội vàng mặc quần áo, chuẩn bị lao ra ngoài mua nước tương. Trong lúc cuống quýt đi lại, y vô tình dẫm phải một quyển sách rơi trên sàn.

 

Đó là một quyển tiểu thuyết mang tên 《Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm》.

 

Kỳ quái?

 

Đây là sách gì vậy?

 

Mình từng mua cuốn sách này sao?

 

Kỳ Dụ cau mày, cúi xuống nhặt quyển sách lên.

 

Mang theo sự nghi hoặc, y mở thử vài trang bên trong, nhưng vừa mở ra, y lập tức khựng lại.

 

Bên trong sách...... Toàn là trang giấy trắng. Không có một chữ nào cả.

 

Chuyện gì thế này? Sách không chữ? Chẳng lẽ là Vô Tự Thiên Thư trong truyền thuyết?

 

Kỳ Dụ cảm thấy khó hiểu, y nhìn quyển sách, lại suy nghĩ một lúc rồi quyết định vứt nó đi. Nhưng khi đứng trước thùng rác, cánh tay y lại khựng lại giữa không trung.

 

Trong lòng y bỗng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ, như thể không muốn rời xa cuốn sách này.

 

Rõ ràng chỉ là một quyển sách trống, tại sao mình lại cảm thấy lưu luyến như vậy?

 

Sau một hồi phân vân, y tự thuyết phục bản thân: "Có khi nào đây là sách lỗi in ấn của hiệu sách? Hay là bị lậu chữ? Thôi thì giữ lại đã, lát nữa ghé hiệu sách hỏi thử cũng được. Bỏ thì tiếc, dù sao cũng là quyển sách giá 99 tệ."

 

Cuối cùng, y ném quyển sách vào giỏ xe điện nhỏ của mình – chiếc xe Cừu Con quen thuộc.

 

Siêu thị cách nhà khoảng một cây số, Kỳ Dụ nhìn đồng hồ, tự nhủ nửa tiếng chắc vẫn kịp.

 

Y ngồi lên xe, khởi động rồi phóng đi, chuẩn bị hoàn thành nhiệm vụ mua nước tương trước khi mẹ y về.

 

Đến siêu thị, y đỗ Cừu Con ngay bên ngoài, rồi nhanh chóng đi vào chọn nước tương. Toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng năm phút.

 

Khi y bước ra, vừa định tiến lại chỗ xe, y giật mình vì cảnh tượng trước mắt.

 

Xe Cừu Con của y..... bị một đám người vây kín!

 

Bọn họ không ngừng cầm điện thoại lên chụp hình, vẻ mặt ai cũng đầy tò mò và phấn khích, như vừa phát hiện được thứ gì đó rất thú vị.

 

"Cái quái gì vậy? Đám người này đang làm gì thế?" Kỳ Dụ nhíu mày, cảm thấy cực kỳ khó hiểu. Y bước nhanh đến gần hơn để xem chuyện gì đang xảy ra với chiếc xe của mình.

 

Kỳ Dụ vừa chen qua đám đông, vừa bực bội: "Chỉ đi mua chai nước tương thôi, mà trong lúc đó xe nhà mình lại thành tâm điểm chú ý của thiên hạ!"

Y vừa cố gắng tách đám người ra, vừa không ngừng xin lỗi: "Xin lỗi, làm ơn tránh đường một chút... Đây là xe nhà tôi mà... Nếu mọi người thích quá thì tự mua một chiếc mà ngắm đi!"

 

Nhưng đám đông không hề nhúc nhích, vẫn chen chúc xung quanh chiếc xe, vừa chụp ảnh vừa rì rầm bàn tán.

 

Kỳ Dụ phiền muốn chết, y nhìn đồng hồ, chỉ còn mười phút nữa trước khi mẹ về.

 

Y thầm nghĩ: Hay là gọi điện thoại báo trước, nói rằng Cừu Con nhà mình nổi tiếng, bị cả đám người bao vây?

 

Nhưng mà mẹ mình sẽ tin sao?

 

Tin cái quỷ.

 

Khi y đang cân nhắc, bỗng một giọng nói vang lên từ đám đông, đầy run rẩy nhưng trầm thấp, từ tính: "Vợ của ta.... Vợ của ta..."

 

Mẹ nó!

 

Âm thanh này thật dễ nghe.

 

Đã lâu rồi mình mới nghe được giọng nam dễ nghe thế này. Hệt như giọng của lão sư lúc nói chuyện...... chẳng qua không có thâm tình như hắn.

 

Kỳ Dụ không hiểu người kia đang gọi cái gì.

 

"Vợ của ta?"

 

Ngay lúc y còn đang hoang mang, giọng nói ấy lại vang lên lần nữa, lần này nghe rõ hơn: "Vợ của ta..."

 

(Ngô thê = Vợ của ta/ Vợ ta)

 

Kỳ Dụ thoáng giật mình, cuối cùng cũng hiểu được: "Ngô kỳ? Ai đang gọi Ngô kỳ vậy? Ai là Ngô kỳ chứ?"

 

Ngô: /Wú/ () — Kỳ: /qī/ ()
Ngô: /Wú/ () —Thê: /tī/ ()

 

Một đôi bàn tay rắn chắc từ sau lưng bất ngờ ôm chặt lấy Kỳ Dụ, khiến y không kịp phản ứng. Đồng tử Kỳ Dụ chấn động, toàn thân cứng đờ, chỉ nghe một giọng nam trầm ấm vang lên sát bên tai, run rẩy và đầy cảm xúc:

 

"Vợ của ta, ta rất nhớ em....."

 

Lời nói ấy như mang theo cả sự điên cuồng.

 

Kỳ Dụ rời đi chỉ trong nháy mắt.

 

Nhưng trong thế giới trong sách đã qua trăm năm.

 

Trong suốt trăm năm ấy, Trương Giản Lan gần như phát điên. Hắn làm rung chuyển cả trời đất, điên cuồng tìm kiếm hồn thể đã biến mất ngay trong vòng tay mình.

 

Nhưng hiện tại, ký ức của Kỳ Dụ đã bị hệ thống xóa bỏ, y hoàn toàn không nhớ gì về Trương Giản Lan, về thế giới ấy, hay về bất cứ điều gì liên quan đến 《 Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm 》.

 

Phản ứng lại sau một giây chết lặng, Kỳ Dụ vùng thoát khỏi vòng tay kia, hoảng sợ hét lên: "Đại ca, anh là ai? Anh làm cái gì vậy?"

 

Người đàn ông kia, giọng nói vẫn run rẩy, lặp lại như thể đó là điều duy nhất hắn còn có thể nói: "Vợ của ta....."

 

Âm thanh ấy ma mị đến mức khiến Kỳ Dụ nổi da gà, sống lưng lạnh toát.

 

"Ngô kỳ? Ta không phải Ngô kỳ! Ngươi có nhận sai người không? Ta là Kỳ Dụ, Kỳ-Dụ, không phải cái gì Ngô kỳ!"

 

"Không sai, ta tìm chính là em." Ở một khắc y biến mất, Trương Giản Lan đã đánh dấu linh hồn của y, sẽ không nhận sai, đây là vợ yêu đã biến mất gần trăm năm của hắn.

 

Vòng tay rắn chắc xoay Kỳ Dụ lại, đôi mắt Trương Giản Lan chăm chú nhìn kỹ từng đường nét, như thể muốn khắc sâu hình bóng trước mặt vào tâm khảm. Bên trong ánh mắt hắn là sự kích động, đau thương và cả niềm hạnh phúc khó diễn tả.

 

Hắn giơ tay, định sử dụng linh lực để thu hồi linh hồn của Kỳ Dụ, mang y trở về với Ngọc Hành kiếm.

 

Nhưng một điều kinh hoàng xảy ra: Linh lực của hắn..... Không thể sử dụng!

 

Kỳ Dụ cũng vừa vặn nhìn rõ khuôn mặt người đàn ông ấy. Trong khoảnh khắc, y sững người, miệng mở ra nhưng không nói nổi một lời. Y cuối cùng cũng hiểu ra, thứ vừa gây "Hỏa" không phải là chiếc xe Cừu Con nhà y.

 

Mẹ nó.....

 

Đẹp trai, thật sự rất đẹp trai.

 

Một thân áo bào dài trắng như tuyết, tà áo bay phấp phới trong gió, mái tóc buộc cao vươn lên như ngọn núi, dài đến nửa thước. Khuôn mặt anh ta như được vẽ nên, từng đường nét hoàn mỹ như một tác phẩm nghệ thuật. Nếu bạn từng đọc những tiểu thuyết về nam chính bá đạo, thì đây chính là hình mẫu lý tưởng. Một người chỉ cần xuất hiện đã đủ khiến người ta tin rằng hậu cung của anh ta sẽ đầy những mỹ nhân sẵn sàng hy sinh vì anh ta, điều đó hoàn toàn hợp lý.

 

Nhưng không biết người này đang cosplay ai. Trông cứ như bước ra từ trong sách, khiến người khác đứng ngây người nhìn không rời mắt.

 

Bảo sao lại có nhiều người vây quanh chụp ảnh đến vậy.

 

Kỳ Dụ cũng không nhịn được mà rút điện thoại ra chụp vài tấm.

 

Chỉ khi chụp xong, y mới nhận ra tay người kia đang vòng qua eo mình.

 

Cả người Kỳ Dụ cứng đờ, y vội vàng định đẩy tay đối phương ra. Nhưng dù cố gắng thế nào cũng không làm được. Ngay sau đó, một sự kiện khiến tất cả mọi người xung quanh mở to mắt kinh ngạc đã xảy ra.

 

Người đàn ông đó bất ngờ cúi xuống hôn y. Khoảnh khắc ấy, đồng tử Kỳ Dụ co rút mạnh, hàng mi run rẩy không ngừng...

 

Không chỉ Kỳ Dụ bị sốc, những người xung quanh còn kích động hơn. Từng người cầm điện thoại điên cuồng chụp ảnh và quay video, dường như chắc chắn rằng đoạn video này sẽ trở thành hiện tượng trên mạng xã hội ngày mai.

 

Kỳ Dụ phản ứng lại ngay sau đó, đẩy mạnh người đàn ông trước mặt ra, giơ tay tát một cái. Cái tát này rất mạnh, đến mức trên gương mặt tuấn tú kia in hằn rõ năm dấu ngón tay.

 

"Anh..... Anh bị điên à!" Kỳ Dụ hoảng hốt đến mức run rẩy, dùng tay lau miệng, ánh mắt đầy sự bối rối, vội vàng lùi lại vài bước. Nếu không phải khả năng chịu đựng tâm lý của y đủ mạnh, có lẽ y đã khuỵu xuống đất rồi.

 

Người đàn ông kia vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt chăm chú nhìn y. Rõ ràng vừa bị tát mạnh, nhưng hắn lại không hề tỏ ra tức giận, trái lại vô cùng bình tĩnh. Dù vậy, trong đôi mắt sâu thẳm kia dường như ánh lên một nỗi ấm ức khó tả, như thể hẵn sắp khóc đến nơi. Đôi mắt đỏ hoe, vẻ mặt có chút đáng thương.

 

Mọi người xung quanh vẫn tiếp tục chụp ảnh.

 

Kỳ Dụ không muốn lãng phí thêm một giây nào với người đàn ông kỳ quặc này. Y nhanh chóng đẩy đám đông ra, nhảy lên chiếc xe điện của mình. Trong lúc hoảng loạn, y quay đầu lại nhìn, phát hiện ra người đàn ông kia cầm kiếm đuổi theo.

 

Chết tiệt!

 

Kỳ Dụ sợ hãi đến mức tim đập thình thịch, lập tức vặn ga và lao xe đi với tốc độ tối đa.

 

Thú thật, từ trước đến nay y chưa bao giờ chạy xe nhanh đến thế. Kể từ khi học lái xe, mẹ y luôn căn dặn: Ra đường phải chú ý an toàn, chạy xe chậm thôi, cẩn thận với người đi bộ.

 

Nhưng lần này, tất cả đều bị y quăng ra sau đầu.

 

Y không rõ tại sao, nhưng sâu trong lòng có một cảm giác mơ hồ khiến y nghĩ rằng, người đàn ông kia không phải là người tốt. Có gì đó ở hắn thật đáng sợ, giống như một kẻ biế n thái.

 

Mà nghĩ lại thì điều này không oan uổng chút nào. Người bình thường ai lại đi cưỡng hôn một người xa lạ?

 

Đáng chết hơn nữa, đó lại là nụ hôn đầu của mình!

 

Kỳ Dụ cảm thấy như bị xúc phạm. Cả đời y sống rụt rè, đến mức tay của một cô gái còn chưa từng nắm, vậy mà lại bị một gã đàn ông cưỡng hôn. Nghĩ đến đây, y chỉ muốn nôn mửa.

 

"Quá đáng quá!!" Y kêu lên trong lòng, cảm thấy vận xui thật sự đang đeo bám mình.

 

Nhưng có một điều kỳ lạ.

 

Trong lòng y lại không thấy ghê tởm.

 

Chẳng lẽ là vì người kia... quá đẹp trai?

 

Chết tiệt!

 

Kỳ Dụ tự mắng mình: Khi nào mình trở thành kẻ mê trai như vậy?!

 

Chiếc xe điện nhỏ phóng đi như bay qua các con phố và ngõ hẻm. Ở một góc cua, y nhìn thấy bóng dáng người đàn ông kia, vẫn cầm kiếm, đứng đó như thể đã chờ sẵn từ lâu. Cảnh tượng đó suýt làm y rớt cả linh hồn.

 

Trương Giản Lan trấn tĩnh cảm xúc, cố gắng mở miệng nói: "Vợ của ta...... Cùng ta......"

 

Nhưng còn chưa kịp nói hết câu, chiếc xe điện của Kỳ Dụ đã xoay ngược đầu lại, lao vút đi với tốc độ kinh hoàng. Nhìn thấy hắn chẳng khác nào nhìn thấy ma, Kỳ Dụ vít mạnh ga, bánh xe vừa lăn trên mặt đường đã khiến bụi đất bắn tung tóe vào mặt Trương Giản Lan.

 

Trương Giản Lan không chút bối rối, phủi bụi trên người rồi tiếp tục đuổi theo.

 

Cái quái gì thế này?!

 

Kỳ Dụ chưa từng gặp chuyện nào quái đản đến thế.

 

Nhưng điều kỳ lạ hơn vẫn còn ở phía sau.

 

Dù đã cố gắng chạy thật nhanh, lao đi cả mấy dặm, Kỳ Dụ phát hiện người đàn ông kia vẫn đứng chờ mình ở cuối con đường.

 

Lần này, y thực sự muốn hét lên. Đúng lúc đang định quay đầu chạy hướng khác, một bàn tay lớn bất ngờ đè xuống yên xe của y. Kỳ Dụ hoảng loạn, làm cách nào cũng không thể khởi động xe được.

 

Trương Giản Lan chỉ hơi dùng chút lực, chiếc xe điện mới tinh của nhà họ Kỳ lập tức phát ra âm thanh rắc và... hỏng luôn. Một cú đập tay đã khiến bánh xe bay ra khỏi trục.

 

Nhìn chiếc xe điện vừa bị phá tan tành, Kỳ Dụ gần như khóc không thành tiếng.

 

Trương Giản Lan lạnh lùng nhìn chiếc xe đáng thương đó, ánh mắt đầy vẻ ghen tuông và giận dữ, lạnh lùng nói: "Ngươi tính là cái gì? Cũng dám xứng làm phương tiện của vợ ta?"

 

Kỳ Dụ tái mặt, chỉ biết run rẩy kêu lên: "Xe..... Xe của tôi!!"

Bình Luận (0)
Comment