Edit: Min
Kỳ Đại Sơn đã ra ngoài đi làm.
Lý Ngọc Mai dậy sớm đi chợ, chuẩn bị nấu món ngon cho con trai.
Trong nhà hiện giờ không còn ai khác.
Kỳ Dụ khóc khản cả cổ họng cũng không ai tới giúp.
Trong khi đó, Trương Giản Lan lại thản nhiên đứng bên cạnh, điềm nhiên vặn mở vòi nước một cách thành thạo.
Đây là thành quả của nửa giờ nghiên cứu sáng nay của hắn, giờ hắn đang vô cùng phấn khích.
Hắn kích động kéo Kỳ Dụ lại, chỉ vào vòi nước, nói đầy tự hào: "Vợ của ta, em nhìn! Thứ này thật kỳ diệu, nó có thể tự ra nước đấy. Lại đây, ta dạy em cách dùng."
Nói xong, hắn như khoe bảo bối, biểu diễn cách mở vòi nước một lần nữa trước mặt Kỳ Dụ, đầy vẻ đắc ý.
Kỳ Dụ chỉ muốn khóc nhiều hơn.
Trương Giản Lan lấy một cái khăn lông, làm nó ướt đẫm, rồi đưa lên mặt Kỳ Dụ lau mạnh.
Kỳ Dụ khóc thét, nhỏ giọng phản đối, dùng đôi tay nhỏ bé đẩy ra: "Anh đang dùng cái khăn ba tôi lau chân! Anh không ngửi thấy mùi sao?"
Nghe vậy, Trương Giản Lan cúi đầu nhìn kỹ chiếc khăn trong tay, lập tức một luồng mùi chua nồng từ khăn bốc lên, chui thẳng vào mũi, khiến hắn muốn ngất. Cái mùi này quả thật kinh hoàng.
Trương Giản Lan nhăn mặt, lập tức ném chiếc khăn đi như cầm phải thứ gì ghê tởm. Hắn quay sang giá khăn, lấy một chiếc khác, lần này cuối cùng đã chọn đúng — chiếc khăn Kỳ Dụ dùng để rửa mặt.
Hắn làm ướt chiếc khăn, sau đó nhẹ nhàng lau mặt cho Kỳ Dụ, cẩn thận như thể đang xử lý bảo vật.
Kỳ Dụ bĩu môi, không hài lòng: "Anh lau thế này không sạch đâu. Anh phải dùng nước xà phòng."
Trương Giản Lan ngơ ngác, không hiểu.
Kỳ Dụ tự mình lấy cục xà phòng, chà lên khăn, rồi cẩn thận rửa sạch mặt. Lúc này, gương mặt đen nhẻm như bị bôi mực của y cuối cùng cũng trở lại sáng sủa.
Nhìn qua gương, thấy Trương Giản Lan vẫn đứng ngơ ngác, Kỳ Dụ sợ hắn lại dùng đôi tay bẩn kia chạm vào mình, liền đưa khăn cho hắn.
"Anh có muốn rửa không?"
"Ừm..."
Trương Giản Lan ngoan ngoãn chìa đôi tay to của mình ra, bắt chước Kỳ Dụ rửa sạch sẽ.
Trong lúc Trương Giản Lan đang rửa tay, Kỳ Dụ nhón chân, định lén chuồn ra ngoài báo cảnh sát. Nhưng vừa mới chạy đến cửa, một bàn tay to lớn đã nhanh như chớp ôm lấy eo y, kéo y trở lại.
"Vợ của ta muốn đi đâu?" Trương Giản Lan hỏi, giọng điệu như thể rất quan tâm.
"Ta..... Ta..... Ta..." Kỳ Dụ muốn nói mình định đi báo cảnh sát, nhưng lời chưa kịp thoát ra đã bị nghẹn lại. Y ấp úng mãi, cuối cùng bịa ra một cái cớ,
"Ta..... Ta chưa ăn sáng...... Ta muốn đi ra ngoài ăn một chút."
Trương Giản Lan ánh mắt dịu dàng hẳn: "Ta đã làm cho em rồi."
Kỳ Dụ: "..."
Trương Giản Lan lau khô tay, nắm lấy y kéo vào phòng khách. Trên bàn ăn, một cái lồng đồ ăn được mở ra, bày biện bên trong là năm chiếc đĩa. Nhưng mỗi đĩa đều...... Đầy những mảnh kim loại vụn.
Kim loại xào, kim loại luộc, kim loại chiên.
Không ai điên đến mức sống 20 năm mà có thể tạo ra thứ đồ ăn như vậy.
Kỳ Dụ nhìn mà choáng váng cả đầu óc.
Trương Giản Lan dịu dàng lấy chén đũa, nói đầy vẻ thấu hiểu: "Ta không tìm thấy được Ngọc Hành. Hiện nay nó đã dung hợp vào cơ thể em. Nếu cưỡng ép lấy ra sẽ tổn hại đến sinh mạng của em. Vì vậy, vợ của ta phải tạm thời chịu ủy khuất, hoàn thành quá trình dung hợp."
Nói xong, hắn gắp một mảnh kim loại sáng bóng, còn dính chút dầu mỡ, đưa đến sát miệng Kỳ Dụ: "Trong giai đoạn này, vợ của ta cần ăn rất nhiều kim loại để bổ sung sức dẻo dai. Thật tiếc, ở nơi này của vợ không có kim loại trân quý mà ta muốn tìm. Ta không thể nuôi vợ bằng những thứ tốt nhất."
Kỳ Dụ nhìn mảnh kim loại trước mặt, thế nào cũng cảm thấy quen mắt. Y lập tức nảy sinh dự cảm chẳng lành, vội vàng chạy xuống gara để kiểm tra. Và đúng như dự đoán, cảnh tượng trước mắt khiến cậu muốn xỉu tại chỗ.
Xe nhà cậu đã thành một đống hỗn độn. Nắp capo bị lật tung lên, giống như bị động vật cắn xé.
Mẹ nó.......
Kỳ Dụ đứng đó, người như sắp bay lên trời vì tức giận.
Y tự hỏi: Cái tên quái vật này rốt cuộc là giống loài gì đến từ hành tinh nào mà lại phá phách kinh khủng như vậy? Sao hắn còn hủy đồ nhanh hơn cả Husky?
Sau một hồi tính toán trong đầu, Kỳ Dụ gần như phát điên: Trương Giản Lan đã phá hủy đồ đạc trị giá ít nhất bốn vạn tệ. Riêng cái nắp capo này, hắn sẽ phải đền hơn một vạn.
Bây giờ phải làm sao đây?
Mà tệ nhất là — Bệnh tâm thần không bị coi là phạm pháp.
Kỳ Dụ không thể chịu nổi nữa, quyết định nhất định phải đưa Trương Giản Lan đến Cục Cảnh Sát. Có lẽ họ có thể liên lạc với gia đình của hắn để yêu cầu bồi thường, bằng không, ba mẹ y sẽ tức chết mất.
Trong khi đó, Trương Giản Lan vẫn đang vui vẻ nghịch "bữa sáng" mà hắn tự chuẩn bị.
Kỳ Dụ bên này đã bò lên cửa sổ, chuẩn bị trốn chạy.
Y muốn đi Cục Cảnh Sát báo nguy.
Kỳ Dụ hành động cực kỳ nhanh nhẹn, nhưng còn chưa kịp leo xuống, một đôi bàn tay to lớn đã nhanh chóng tóm lấy eo y, nhấc y khỏi bậu cửa sổ. Là Trương Giản Lan!
Trương Giản Lan cẩn thận ôm Kỳ Dụ xuống, sợ y bị ngã đau, nhẹ nhàng hỏi:
"Vợ của ta, vì sao không đi bằng cửa?"
Mẹ nó!
Kỳ Dụ cảm giác đầu mình sắp nổ tung. Làm sao người này lại nhanh như vậy? Rõ ràng chỉ trong vài giây, hắn đã từ trong phòng chạy ra tới cửa sổ. Tốc độ này là thật sao? Một người bình thường có thể làm được vậy sao?
"Rột." Một âm thanh vang lên nhỏ nhỏ.
Kỳ Dụ nhìn xuống bụng Trương Giản Lan, hình như phát ra từ đó.
Ngay lập tức, y nảy ra ý tưởng: "Trương Giản Lan, anh có phải đang đói bụng không?"
Trương Giản Lan nghe vậy, tai đỏ bừng, xấu hổ cúi đầu: "Để vợ của ta chê cười rồi."
Kỳ Dụ cười gượng, cố gắng giữ giọng điệu dịu dàng, như dỗ dành trẻ con:
"Không sao. Tôi dẫn anh đi ăn một bữa cơm nhé? Anh thấy thế nào?"
Trương Giản Lan cảm động rưng rưng:
"Vợ của ta thật tri kỷ. Ta cực kỳ cảm động."
Kỳ Dụ cố nhịn cơn tức, giữ nụ cười: "Vậy thì đi theo ta nào."
Trương Giản Lan gật đầu: "Ừ."
Kỳ Dụ không chút do dự dắt Trương Giản Lan đến thẳng Cục Cảnh Sát.
Khi đến nơi, Trương Giản Lan lập tức nhận ra đây là đâu. Ban đầu, hắn không muốn bước vào, nhưng dưới sự dỗ dành và lừa gạt không ngừng của Kỳ Dụ, cuối cùng hắn cũng chịu vào trong.
Vừa vào đến nơi, vì Trương Giản Lan đang đói bụng rõ ràng, một nữ cảnh sát trực ban còn tốt bụng bưng tới một phần "Cơm nhà giam".
Kỳ Dụ nhìn cảnh tượng trước mắt, vừa thấy buồn cười, vừa cảm giác mình như đang mơ. Nhưng trong lòng y không ngừng hy vọng — hy vọng cảnh sát có thể giúp y xử lý cái tên quái vật này trước khi hắn phá thêm thứ gì khác.
Trương Giản Lan nghiêm trang ngồi trong đó ăn cơm, dáng vẻ vô cùng tao nhã. Hắn ăn từng miếng nhỏ, nhai kỹ nuốt chậm, cứ như thể mình đang thưởng thức một bữa ăn cao cấp kiểu Tây chứ không phải chỉ là một bát canh suông và cơm nguội ở trại tạm giam.
Kỳ Dụ đứng ngoài, không nhịn được bật ra câu hỏi đầy mỉa mai: "Ăn ngon lắm đúng không?"
Trương Giản Lan nghiêm túc gật đầu, giọng điệu đầy khen ngợi: "Hương vị rất phong phú, thật sự không tồi."
Một nữ cảnh sát trực ban đứng cạnh đó bật cười ha hả: "Đây là lần đầu tiên tôi nghe có người khen cơm trong nhà giam là ngon."
Kỳ Dụ bất lực quay sang nữ cảnh sát, hỏi: "Cảnh sát à, anh ta rốt cuộc là làm sao trốn ra ngoài vậy?"
Nữ cảnh sát giải thích: "Không phải trốn từ đây, mà là từ bệnh viện tâm thần phía phố Tây chạy ra. Chúng tôi không tìm được người nhà của anh ta, cũng không có thông tin gì về thân phận. Anh ta lại có biểu hiện lo lắng, bất an. Sợ rằng anh ta sẽ làm điều gì tổn hại đến bản thân, nên chúng tôi chỉ có thể tạm thời đưa anh ta vào bệnh viện tâm thần để theo dõi."
Kỳ Dụ lo lắng hỏi tiếp: "Vậy... không tìm được người nhà của anh ta sao?"
Nghĩ đến mấy vạn đồng tiền thiệt hại, y không khỏi thở dài. Nếu không tìm được người thân, ai sẽ bồi thường đây?
Nữ cảnh lắc đầu: "Vẫn đang tra. Thông tin về thân phận của anh ta không rõ ràng, có lẽ cần khoảng một tháng nữa mới có kết quả."
Kỳ Dụ như muốn ngất đi.
Vậy chẳng phải số tiền đó không có cách nào lấy lại sao?
Y tiếp tục hỏi: "Vậy các người định làm gì? Tiếp tục đưa anh ta về bệnh viện tâm thần à?"
Nữ cảnh sát gật đầu: "Đúng vậy."
Kỳ Dụ khẽ thở dài: "Thôi được rồi..."
Y đứng dậy định đi, nhưng nữ cảnh lại chặn lại, nói: "Chúng tôi vẫn cần cậu hỗ trợ một chút."
Cậu nhíu mày: "Hỗ trợ cái gì cơ?"
Nữ cảnh sát giải thích: "Nhân lực của đồn cảnh sát không đủ. Người này trạng thái tinh thần rất bất ổn, cảm xúc dễ kích động. Trước đó, anh ta đã phá hỏng một chiếc xe. Nhưng tôi thấy anh ta nghe lời cậu, nên khi xe của bệnh viện tâm thần tới, cậu có thể giúp chúng tôi đưa anh ta qua được không?"
Kỳ Dụ nhìn về phía Trương Giản Lan. Chưa kịp trả lời, y đã thấy Trương Giản Lan đứng dậy, đi đến cửa, đứng sát vào đó, mắt nhìn qua khe cửa sổ nhỏ để trông thấy y.
Ánh mắt của hắn, như thể đang sợ bị bỏ rơi.
Trương Giản Lan đứng bên cửa sổ, ánh mắt nhìn vào Kỳ Dụ, trong đó mang theo vẻ khổ sở và ủy khuất. Cảm giác đó khiến Kỳ Dụ thấy không thoải mái trong lòng, như thể có một thứ gì đó nặng nề đè lên ngực, không thể diễn tả được. Y cảm thấy như mình đang làm điều gì sai và cảm giác ấy cứ xâm chiếm trái tim y.
Trương Giản Lan từ phía sau, lại hỏi một câu: "Vợ của ta, em lại muốn đi đâu?"
Kỳ Dụ do dự một lúc, hít một hơi thật sâu rồi quay sang nữ cảnh sát, nói: "Được, tôi sẽ phối hợp. Phiền mọi người nhanh chóng tra rõ lai lịch của anh ta, để người nhà anh ta sớm đến chăm sóc."
Nữ cảnh gật đầu cảm ơn: "Vất vả rồi."
Kỳ Dụ mỉm cười, đáp lại: "Cô cũng vậy."
.........
Xe bệnh viện tâm thần mở ra
Kỳ Dụ phải đi theo Trương Giản Lan đến trước xe.
Minibus dừng lại, cửa xe từ từ mở ra.
Bên trong là một nhóm hộ lý với vẻ mặt cảnh giác.
Tư thế phòng ngự của bọn họ giống như 18 vị La Hán vậy. Người cầm dây thừng, người cầm thiết bị trấn an, người chuẩn bị súng điện, tất cả đều sẵn sàng đề phòng Trương Giản Lan có thể phản ứng.
Kỳ Dụ nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi hoảng hốt: "Cái quái gì vậy?"
Khuôn mặt của Trương Giản Lan trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén đảo qua nhóm hộ lý, khiến họ lập tức run lên, vội vàng thu lại các dụng cụ, quỳ xuống hành lễ, đồng thanh: "Cung nghênh Kiếm Tôn trở về thánh địa tu tiên!"
Trương Giản Lan bình tĩnh nói: "Đứng lên đi."
Rồi hắn lôi Kỳ Dụ đi về phía trước xe, nhìn lướt qua chiếc Minibus mới tinh, sau đó hướng về chiếc cũ đã bị hắn đánh hỏng trước đó, không khỏi lắc đầu, hiện tại đã đổi thành chiếc mới.
Một nam hộ lý từ trên xe bước xuống, quỳ một gối trước mặt Trương Giản Lan, cung kính nói: "Đây là thánh địa chi cực phẩm nhảy nhảy xe của tộc ta! Đặc sứ dùng chín tinh huyền thiết chế tạo! Côn Luân ngọc thạch làm luân! Chuyên môn vì thiên hạ đệ nhất Kiếm Tôn chế tạo!"
Kỳ Dụ: "......"
Trương Giản Lan gật đầu hài lòng: "Tộc ngươi không tồi, vì ta cùng vợ của ta mà an bài như vậy phô trương, dụng tâm, tâm ta cực trấn an."
Rồi hắn vỗ vỗ bờ vai nam hộ lý: "Ngày sau nếu tộc ngươi gặp nạn, cứ thông báo cho ta, ta sẽ nhất định tương trợ."
Nam hộ lý đầy nhiệt tình nhìn Trương Giản Lan, hỏi: "Kiếm Tôn, mời?"
Trương Giản Lan quay sang nhìn Kỳ Dụ, ra hiệu: "Vợ của ta lên trước đi."
Kỳ Dụ đứng im không nhúc nhích: "......"
Nam hộ lý không ngừng nhìn Kỳ Dụ, ánh mắt đầy sự kính nể: "Đây chẳng phải là phu nhân thiên hạ đệ nhất kiếm truyền kì sao?"
Trương Giản Lan gật đầu, kiêu hãnh đáp: "Đúng vậy. Đây chính là vợ của ta."
Nam hộ lý lập tức tiến lại, vươn tay một cách trân trọng, nói: "Không hổ là phu nhân đệ nhất kiếm danh chấn Tu Tiên giới! Tư sắc khuynh quốc khuynh thành! Ta thật sự rất may mắn khi được thấy ngài, tam sinh hữu hạnh!"
Nam hộ lý quay đầu nhìn qua những người hộ lý khác trong Minibus. Các hộ lý thấy vậy, không khỏi ngỡ ngàng, rồi đồng loạt che miệng, biểu lộ sự kinh ngạc: "Ôi trời ơi! Thật sự có người đẹp đến như vậy! Cùng thiên hạ đệ nhất Kiếm Tôn quả thật là một đôi trời sinh!"
Kỳ Dụ: "............"
Trong lòng Trương Giản Lan cảm thấy rất tự hào, nhưng cũng không vui lắm vì họ nhìn chằm chằm vào Kỳ Dụ quá nhiều. Hắn lập tức cởi áo khoác của mình, nhẹ nhàng che lên đầu của Kỳ Dụ, rồi nghiêm túc nói: "Vợ của ta mỹ mạo ta biết, nhưng các ngươi không cần nhìn lâu như vậy... Đây là vợ yêu của ta, trong lòng ta không thoải mái khi các ngươi cứ nhìn chằm chằm."
Nhóm hộ lý vội vàng thu hồi ánh mắt, hiểu rõ sự việc.
Mọi người đều chờ đợi phản ứng của Kỳ Dụ.
Nam hộ lý vẫn cố gắng trao đổi ánh mắt với Kỳ Dụ.
Kỳ Dụ đành phải căng da đầu lên xe, Trương Giản Lan sau khi bước vào cũng ngồi xuống bên cạnh Kỳ Dụ, nhìn quanh xe một cách không thoải mái.
Trương Giản Lan bỗng nhiên cúi đầu hỏi với vẻ bực bội: "Không thể ngự kiếm phi hành sao?"
Câu hỏi của Trương Giản Lan làm cả xe trở nên im lặng, mọi người đều ngạc nhiên.
Kỳ Dụ không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đỡ trán, cảm thấy tình huống này càng lúc càng khó xử.
Nam hộ lý lái xe dẫn đầu phản ứng lại, nhanh chóng đáp: "Chắc chắn là có thể. Nhưng mà, gần đây khí hậu không thuận lợi, sương mù dày đặc, bầu trời cũng đang tắc nghẽn, nên một lúc mới có thể phi đi được."