Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 52

Edit: Min

 

"Như vậy à."

 

Trương Giản Lan như là nghe hiểu lại như là không hiểu, nhưng cũng không tiếp tục hỏi nhiều, chỉ nhìn về phía Ái Kiếm, từ lúc Ái Kiếm lên xe không thấy nói chuyện, giống như tâm tình không tốt lắm.

 

Trương Giản Lan nhẹ nhàng vươn tay sờ lên mặt Kỳ Dụ, định làm y quay lại đối diện mình. Ngay lập tức Kỳ Dụ cảm thấy căng thẳng, sợ hắn đầu óc động kinh lại cưỡng hôn y.

 

Trương Giản Lan lo lắng nhìn Kỳ Dụ, nhẹ nhàng hỏi: "Vợ của ta, sao lại buồn bực như vậy?"

 

Vẻ mặt Kỳ Dụ  đau khổ: Anh nói đi?

 

Ái Kiếm hiện tại quá gầy, khuôn mặt không còn chút thịt, cằm nhọn hoắt đến nỗi có thể cảm nhận được mỗi lần y động đậy.

 

Trương Giản Lan trước đây thích nhất là nhéo mặt y, nhưng giờ đây y đã gầy đến mức chẳng thể nhéo được nữa, điều đó khiến hắn đau lòng vô cùng. Rồi lại nhìn sang mông bẹp bẹp của y, hắn càng thêm xót xa. Trong đầu hắn chỉ toàn nghĩ đến vấn đề làm sao có thể thân mật cùng Ái Kiếm trong tương lai.

 

Thân thể lúc trước của kiếm linh Ái Kiếm đã không chịu nổi hắn, giờ cơ thể này gầy trơ xương thế kia, e rằng còn chưa kịp bắt đầu đã vỡ vụn mất rồi.

 

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy sốt ruột, nét mặt trở nên nghiêm trọng, nghiêm túc căn dặn: "Vợ của ta nhất định phải ăn nhiều cơm, chăm chỉ rèn luyện cơ thể. Gầy đến mức này rồi, làm sao ta có thể yên tâm cùng em song tu đây?"

 

Nhóm lý nhóm: "......"

 

Kỳ Dụ: "............"

 

Kỳ Dụ cả người ngơ ngác: Cứu mạng! Làm thế nào mà cái tên này có thể nghiêm túc nói ra mấy lời kiểu này được chứ??

 

Nhóm hộ lý cũng bị sốc, ánh mắt kinh hãi đồng loạt dừng lại trên người Kỳ Dụ, khiến y nổi gân xanh, tức đến mức phản bác ngay: "Các người đùa tôi à? Tin lời một kẻ tâm thần đang nói linh tinh sao?"

 

"Gì mà nói linh tinh chứ?" Trương Giản Lan nghiêm nghị nắm chặt bàn tay nhỏ của Kỳ Dụ, áp lên ngực mình, chân thành thốt lên, "Lòng ta đối với vợ có nhật nguyệt chứng giám! Nếu như ta có nói dối nửa lời, nguyện bị thiên lôi đánh xuống!"

 

"Ầm vang ——" Vừa dứt lời, một tiếng sấm lớn vang lên ngoài trời, khiến không gian bên trong xe trở nên yên lặng.

 

Trương Giản Lan khẽ cứng người.

 

Nam hộ lý nhanh chóng quay lại, nhìn ra ngoài cửa sổ, vội vã giải thích: "Xin lỗi nhị vị, vừa rồi là tôi thả một quả rắm thôi, không phải là gì khác."

 

Mọi người im lặng, Trương Giản Lan cũng cảm thấy xấu hổ, muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói gì. Trong lúc ấy, hắn cảm thấy rất lúng túng, lần đầu tiên đối mặt với tình huống bất ngờ này, đặc biệt là khi đứng trước Ái Kiếm.

 

Bầu không khí trong xe lập tức rơi vào im lặng.

 

Nam hộ lý lái xe nhận ra không khí bắt đầu trở nên không thoải mái, lập tức lớn tiếng hét lên, phá tan sự ngượng ngập: "Nói rất đúng!"

 

Các hộ lý khác thoáng ngẩn người, như thể chợt hiểu ra điều gì, đồng loạt kích động vỗ tay. Trong khoảnh khắc, chiếc xe minibus tràn ngập âm thanh vỗ tay nhiệt liệt, xen lẫn vài tiếng phụ họa đầy xúc động.

 

"Hu hu hu...... đây đúng là tình yêu tuyệt đẹp..."

 

"Cảm động quá đi..."

 

"Mẹ ơi, con lại tin vào tình yêu rồi..."

 

.....

 

Kỳ Dụ cứng đờ quay đầu nhìn về phía nam hộ lý lái xe, chỉ thấy qua gương chiếu hậu, hai hàng nước mắt lăn dài trên má anh ta, khiến Kỳ Dụ cũng sững sờ. Y nghe người đó xúc động thốt lên:
"Thật không ngờ thiên hạ đệ nhất kiếm lại có tấm lòng vừa cứng rắn vừa mềm mại như vậy, một mối tình si mê đến thế..... Thật sự là bi hoan lẫn lộn khiến người ta cảm động! Tấm chân tình này đáng giá để đầu tư hẳn một bộ phim dài ngàn tập cảm động khắp Tam giới!"

 

Trương Giản Lan bị khen đến mức có chút không chịu nổi, vội đưa tay che nửa khuôn mặt, bất đắc dĩ nói: "Được rồi, được rồi. Vợ của ta dễ xấu hổ, không chịu nổi những lời khen rõ ràng như vậy." Ngừng lại một chút, hắn ho khẽ, ẩn ý nhắc nhở, "Lần sau các ngươi lén truyền tai nhau thôi, đừng nói trước mặt em ấy."

 

Nam hộ lý lái xe: "Ta hiểu."

 

Nhóm hộ lý: "Chúng ta cũng hiểu."

 

Kỳ Dụ không chịu nổi nữa, kéo áo khoác của Trương Giản Lan trùm lên đầu mình, tựa vào thành xe không nói năng gì. Y cảm giác nếu còn nghe thêm, chắc chắn sẽ không kiềm chế được mà động thủ.

 

......

 

Chiếc minibus dừng lại trước cổng bệnh viện tâm thần phố Tây.

 

"Bồng Lai Đại Viện cung nghênh thiên hạ đệ nhất Kiếm Tôn!!"

 

Dưới sự long trọng quỳ lạy của nhóm hộ lý, hai người bước xuống xe.

 

Chưa kịp bước qua cổng, Kỳ Dụ đã nghe từ bên trong vọng ra những tiếng bước chân hối hả, kèm theo giọng thông báo đầy lo lắng.

 

"Viện trưởng!! Bọn họ đến rồi!!"

 

"Mau mau mau, chuẩn bị đi!!"

 

"Tất cả đã vào vị trí chưa?!"

 

"Vào vị trí rồi, thưa viện trưởng!!"

 

Cánh cửa lớn của bệnh viện tâm thần từ từ mở ra.

 

Khói trắng kỳ quái cuồn cuộn từ khe cửa tràn ra.

 

Phản ứng đầu tiên của Kỳ Dụ là cảm thấy đây như một vụ cháy, nhưng lập tức nhận ra làn khói này không làm cay mắt, bước vào còn có cảm giác lạnh buốt, hình như là băng khô..... Y còn chưa kịp định thần thì một đoạn nhạc du dương vang lên từ sâu bên trong sân, đó là nhạc Thiên cung phát ra từ loa lớn.

 

Một lão nhân mặc bạch y từ trong màn sương khói bay tới, đúng thật là bay tới, hai chân không hề động đậy.

 

Kỳ Dụ khiếp sợ nhìn xuống, liền phát hiện ra dưới lòng bàn chân của lão nhân là một tấm ván trượt được kéo dây điều khiển, mà người phụ trách kéo dây thì đang ẩn nấp ở góc bên cạnh.

 

"......"

 

Vẻ khiếp sợ trên mặt Kỳ Dụ dần chuyển thành chết lặng.

 

Không được, nếu cứ tiếp tục ở đây, y nhất định sẽ hóa thành kẻ ngốc.

 

Kỳ Dụ quay người định rời đi.

 

Nhưng bị Trương Giản Lan ôm ngang eo, kéo mạnh trở lại.

 

Trương Giản Lan nhẹ nhàng vỗ vai y như trấn an, rồi ghé sát tai nói nhỏ: "Vợ của ta à, đã đến đây rồi, cứ thế bỏ đi sẽ trông không rộng lượng. Huống hồ, chưởng môn của họ đích thân ra đón. Dù không phải là danh môn đại phái lừng lẫy gì, cũng nên giữ chút thể diện cho người ta."

 

Nói xong, hắn dẫn Kỳ Dụ đến trước mặt lão nhân bạch y, nghiêm túc giới thiệu, "Đây là người quản lý Bồng Lai Đại Viện, Muốn Về Hưu Chân Nhân." Sau đó lại quay sang lão nhân, giới thiệu,
"Đây là vợ của ta."

 

Lão nhân kích động phất tay áo, bước lên nắm chặt tay Trương Giản Lan: "Ai nha... Kiếm Tôn, một mình ngài đến Bồng Lai Đại Viện của chúng ta đã là vinh dự lớn lao. Không ngờ, ngài lại dẫn cả vợ cùng tới! Đây..... Đây đúng là phúc khí cho Bồng Lai Đại Viện chúng ta!"

 

Trương Giản Lan lịch sự đáp: "Chân Nhân không cần tâng bốc ta quá. Ta chỉ tình cờ đi ngang qua đây, dẫn theo vợ nghỉ ngơi một chút thôi."

 

Hai người lại nhìn về phía Kỳ Dụ.

 

Thấy y đứng đó chết lặng, không có phản ứng, Trương Giản Lan nhẹ nhàng vỗ vỗ eo y, nhỏ giọng dỗ dành: "Vợ của ta, chào hỏi một chút thôi..... Đừng để người ta mất mặt trước đệ tử của họ."

 

Các đệ tử mặc blouse trắng nhanh chóng gật đầu phối hợp.

 

Kỳ Dụ nghĩ đã đến nước này, vì mau chóng trở về ăn cơm, đành miễn cưỡng phối hợp. Y hướng về phía viện trưởng, gượng gạo nở một nụ cười: "Ngài..... Ngài khỏe chứ....."

 

Viện trưởng lập tức chắp tay đáp lễ: "Khỏe, khỏe, khỏe... Mời nhị vị mau vào trong!"

 

Trương Giản Lan quay sang Kỳ Dụ: "Vợ của ta, mời vào trước."

 

Kỳ Dụ nhìn thoáng qua tòa đại lâu bệnh viện tâm thần, nơi sương khói từ băng khô lượn lờ, rồi lại ngước mắt nhìn bảng hiệu mạ vàng phía trên: Bồng Lai Đại Viện.

 

Cuối cùng, y nhìn đến hai hàng hộ lý đứng thẳng bên ngoài, nhiệt tình chào đón, do dự một lúc lâu, rồi vẫn đành cứng rắn bước vào.

 

Trương Giản Lan đi theo sau, nửa đường hắn nhìn thấy một người lạ mặt, chưa từng gặp qua trước đó, liền hỏi viện trưởng: "Vị này là?"

 

Viện trưởng còn chưa kịp trả lời, thì nam hộ lý đã đứng bật dậy, tranh đáp: "Bẩm Kiếm Tôn, vị này chính là Không Nghĩ Tăng Ca Chân Nhân!"

 

Viện trưởng: "......"

 

Trương Giản Lan lại quay sang một người khác: "Vậy vị này là?"

 

Nam hộ lý: "Muốn Tăng Lương Chân Nhân!"

 

Viện trưởng: "......"

 

Trương Giản Lan lại nhìn sang một người khác. Nam hộ lý định nói thêm gì đó nhưng bị ánh mắt phẫn nộ của viện trưởng trừng thẳng vào, lập tức ngậm miệng. Viện trưởng đẩy anh ta một cái, quát: "Còn không mau đưa Kiếm Tôn và phu nhân của ngài ấy đến tìm một phòng nghỉ ngơi!"

 

Nhóm hộ lý đồng thanh: "Tuân lệnh, chưởng môn!"

 

Ngay lập tức, các hộ lý vây quanh dẫn đường, phô trương rầm rộ.

 

Dưới sự hộ tống của nhóm hộ lý, Trương Giản Lan và Kỳ Dụ bước vào phòng bệnh rộng rãi nhất – Phòng số 1.

 

Nam hộ lý lái xe ban nãy thong dong bước ra, giới thiệu với họ: "Đây là Lăng Tiêu Điện, không gian rộng rãi, mùa đông ấm, mùa hè mát. Kiếm Tôn có muốn ở lại thử không?"

 

Trương Giản Lan khẽ nhíu mày, thẳng thắn nói: "Còn hơi keo kiệt."

 

Hắn vốn không ngại ở đây, nhưng lo lắng Ái Kiếm sẽ không quen với sự đơn sơ này, sợ ảnh hưởng đến tâm trạng của Ái Kiếm: "Đổi chỗ khác."

 

Nam hộ lý nghe vậy, dẫn họ tới phòng bệnh tiếp theo – Phòng số 3. Lần này trong phòng có thêm vài chiếc sofa.

 

Anh ta chỉ vào chiếc sofa lớn, giới thiệu: "Đây là Càn Khôn Động. Mọi nội thất trong phòng đều được chế tác từ lông da của những linh thú tốt nhất. Đặc biệt là chiếc sofa này, ngồi lên một lúc sẽ giúp giảm bớt toàn thân mệt mỏi. Nó được thiết kế riêng cho những người có sức mạnh phi thường như ngài!"

 

Trương Giản Lan bước đến ngồi thử, quả nhiên cảm thấy rất mềm mại: "Ừm... cũng thú vị." Còn không quên vẫy tay gọi Kỳ Dụ, vẻ mặt đầy hứng thú, "Vợ của ta, lại đây thử xem."

 

Kỳ Dụ cứng ngắc trả lời: "Tôi..... Tôi nghĩ tôi không cần thử đâu."

 

Ái Kiếm không thích.

 

Thấy vậy, Trương Giản Lan xua tay, ra hiệu cho nhóm hộ lý dẫn họ đến một phòng khác.

 

Lần này, căn phòng có cả sofa nhỏ và một chiếc TV nhỏ.

 

Nam hộ lý giới thiệu: "Đây là Hàn Sơn Động, nơi tu tiên tốt nhất của Bồng Lai Đại Viện!" Anh ta dẫn họ vào trong, chỉ vào chiếc giường tầng đôi, nói: "Phòng này còn thích hợp để ở cùng người thân nữa!"

 

Kỳ Dụ nhíu mày: "Người thân từ đâu ra?"

 

Nam hộ lý dùng ánh mắt ra hiệu về phía đối diện căn phòng. Kỳ Dụ nhìn theo, liền thấy một kiếm khách mặc hồng y ngồi nghiêm chỉnh dưới đất, lắng nghe tiếng TV phát ra.

 

Là Phong Thanh Tiêu.

 

TV đang phát dự báo thời tiết.

 

Phong Thanh Tiêu lắng nghe rất nghiêm túc, không biết đang chăm chú vào điều gì.

 

Dự báo thời tiết sắp kết thúc.

 

Vị kiếm khách kia thần sắc hoảng hốt, khi nghe thấy tiếng nói ngày một gần, vành tai đỏ bừng, lắp bắp mở lời: "Tiểu... Tiểu thư... Nàng phải đi rồi sao? Tại... tại hạ vẫn còn vài lời muốn nói với nàng..."

 

Trên TV, âm thanh vui vẻ của chương trình vang lên kết thúc: "Chúc mọi người một cuộc sống vui tươi, bản tin thời tiết hôm nay đến đây là hết. Hẹn gặp lại vào ngày mai!"

 

"Tiểu... tiểu thư!" Giọng của Phong Thanh Tiêu lập tức hoảng hốt, luống cuống đứng bật dậy, cúi người trước màn hình TV, đầy dũng khí thốt lên, "Tại hạ biết việc này vô cùng đường đột! Nhưng tại hạ thật lòng rất thích giọng nói của nàng! Nếu có thể, xin hãy thành thân với tại hạ!!!"

 

Kỳ Dụ: "......"

 

Nhóm hộ lý: "......"

 

TV bị đóng.

 

Phong Thanh Tiêu đứng đó, có chút mất mát, ngơ ngác nói: "Tiểu thư, ngày mai tại hạ sẽ lại ở đây chờ nàng."

 

Kỳ Dụ hít sâu một hơi, ánh mắt liếc về phía Trương Giản Lan. Hắn vẫn giữ nét mặt vô cảm, dường như việc Phong Thanh Tiêu vừa nói chẳng khiến hắn bất ngờ chút nào. Điều này khiến Kỳ Dụ bắt đầu nghi ngờ một cách hợp lý rằng hai kẻ này thực sự là cùng một giuộc.

 

Nét mặt Trương Giản Lan lại trở nên dịu dàng, hắn hỏi: "Nhìn ta làm cái gì?"

 

Kỳ Dụ cười gượng gạo, chỉ về phía phòng bệnh, nói: "Trương Giản Lan, anh ở lại đây trước đi. Tôi còn có việc, phải đi rồi."

 

Nếu cứ ở lại thêm, y đoán mình chắc chắn sẽ bị nhiễm cái điên của đám hộ lý ở đây mất. Để bảo vệ sức khỏe tinh thần của bản thân, Kỳ Dụ quyết định rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

 

Nghe y nói muốn đi, Trương Giản Lan lập tức bước tới, nắm lấy bờ vai của y, vẻ mặt căng thẳng hỏi: "Vợ của ta lại muốn đi đâu?"

 

"Tôi...... Tôi......" Kỳ Dụ nhất thời không biết phải trả lời thế nào, bởi lẽ dường như nói gì cũng sẽ k1ch thích người trước mặt. Y biết Trương Giản Lan không muốn để mình đi, nhưng cũng rõ ràng rằng không thể kích động một người đang có vấn đề thần kinh. Vì vậy, y chẳng dám nói rõ mình sẽ đi đâu.

 

Lắp bắp mãi, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn không thể thốt ra được lời nào để trả lời.

 

Trương Giản Lan càng ngày càng gấp: "Vợ của ta vì sao không nói lời nào?"

 

Kỳ Dụ không biết làm sao, còn có chút sợ hãi.

 

Vị nam hộ lý kia tựa như một thiên thần giáng thế, bước đến bên cạnh Trương Giản Lan, bình tĩnh mở lời: "Kiếm Tôn chớ hoảng sợ! Vợ yêu của ngài chỉ là ra ngoài để lãnh hội một chút phong thái tuyệt vời của Bồng Lai Đại Viện chúng ta thôi! Xem xong sẽ lập tức quay lại ngay!"

 

Nói xong, anh ta dùng ánh mắt đầy ẩn ý ra hiệu cho Kỳ Dụ mau chóng rời đi.

 

Kỳ Dụ hiểu ý, không chút do dự mà bước ra ngoài.

 

Nhưng Trương Giản Lan lập tức định đi theo: "Ta muốn cùng em đi!"

 

Nam hộ lý nhanh chóng chặn lại, nghiêm túc khuyên can: "Kiếm Tôn chớ lỗ mãng! Chuyện tình cảm không thể giữ quá chặt được! Cẩn thận lại làm xuất hiện rạn nứt đấy!"

 

Trương Giản Lan nghe vậy thì ngẩn người, khó hiểu hỏi: "Lời này là sao?"

 

Nam hộ lý hạ giọng giải thích: "Không phải ta nói ngài đâu, Kiếm Tôn, nhưng chuyện tình cảm ấy mà, nếu cứ giữ người ta chặt quá thì có khi lại phản tác dụng, khiến người ta chán ghét ngài đấy."

 

Phản tác dụng? Bị chán ghét?

 

Lời này dường như rất có lý.

 

Trương Giản Lan bình tâm suy nghĩ.

 

Từ khi hắn và Ái Kiếm tái ngộ, Ái Kiếm dường như đã không còn nhiệt tình như trước kia nữa. Hắn lưỡng lự trong giây lát, rồi cố nhẫn nhịn, không đuổi theo nữa. Ánh mắt chỉ dõi theo bóng dáng Kỳ Dụ đang rời đi, không quên hỏi một câu: "Vợ của ta! Khi nào em trở về?"

 

Kỳ Dụ qua loa đáp lại: "Qua mấy ngày!"

 

Trương Giản Lan nở nụ cười dịu dàng: "Thế ta chờ em!"

 

Kỳ Dụ vẫy tay: "Chờ xem!"

 

Tất nhiên là không thể buông tha anh rồi. Anh còn nợ tôi tiền, thế nào cũng phải quay lại mà trả.

 

Rời khỏi bệnh viện tâm thần, tâm trạng Kỳ Dụ ban đầu rất nhẹ nhõm. Nhưng vừa bước đến cổng, y lại cảm thấy ngực mình đột nhiên nặng trĩu, đầu óc tràn ngập hình ảnh cặp mắt thâm tình của Trương Giản Lan.

 

"Tê....."

 

Sao lại không thể xua đi hình ảnh đó?

 

Về nhà rồi, Kỳ Dụ càng không sao chợp mắt. Y nằm trên giường, lăn qua lăn lại. Chỉ cần nhắm mắt, khuôn mặt Trương Giản Lan lại hiện lên. Hình ảnh đôi môi của hắn, bàn tay của hắn và cả lúc hai người họ hôn nhau.

 

Nhớ lại kỹ hơn, Kỳ Dụ phát hiện ra trong lòng mình chưa từng thực sự cảm thấy ghê tởm khi Trương Giản Lan chạm vào hay hôn y. Sự kháng cự trước đây dường như chỉ là bản năng sợ hãi đối với người xa lạ.

 

Nghĩ đến đây, tim yđập ngày càng nhanh hơn.

 

Chết tiệt!

 

Sao lại như vậy được!

 

Kỳ Dụ hoảng sợ bật dậy khỏi giường: "Mình sẽ không bị hội chứng Stockholm chứ??"

 

Đó rõ ràng là một kẻ điên, một gã biế n thái, tại sao mình lại cứ nghĩ đến hắn?

 

Chắc chắn là ảo giác.....

 

Chắc chắn là vậy.....

 

Kỳ Dụ gắng sức ép mình chìm vào giấc ngủ.

 

Giữa cơn mơ màng, y như lạc vào một nơi nào đó. Một nơi mang đậm phong vị cổ xưa, trước mặt là tòa đại lâu sáu bảy tầng đen tuyền. Đứng từ đây còn có thể nhìn ra biển cả mênh mông.

 

Wow.,,.. Thật đẹp.

 

Kỳ Dụ đứng trên tầng cao nhất của tòa đại lâu, ngắm nhìn đại dương. Đây là lần đầu tiên y thấy một khung cảnh mộng ảo đến vậy. Mặt trăng to tròn đến mức từng chi tiết gồ ghề trên bề mặt cũng hiện rõ mồn một. Trên bầu trời, dải ngân hà trải dài, lộng lẫy như thể chỉ cần đưa tay là chạm tới được.

 

"Ưm..... Ưm....."

 

"Vợ của ta... Vợ của ta..."

 

.....

 

Khi y còn đang thưởng thức cảnh sắc, từng đợt âm thanh kỳ lạ vang lên bên tai. Dường như là giọng của hai người đàn ông, nghe như đang đánh nhau, xen lẫn tiếng thở gấp từng hồi.

 

Kỳ Dụ hiếu kỳ đi theo âm thanh đó, lần mò đến trước một căn phòng. Ngọn nến trong phòng vẫn cháy sáng, ánh sáng hắt lên cửa sổ giấy, in rõ bóng dáng hai người đang kịch liệt giao đấu.

 

Kỳ Dụ sững sờ tại chỗ.

 

Hàng vạn ý nghĩ hỗn loạn tràn ngập trong đầu, muốn thốt ra điều gì đó nhưng lại sợ làm phiền hai người trong phòng. Y đỏ mặt, cúi đầu định rời đi.

 

Ngay lúc ấy, cánh cửa gỗ bỗng nhiên bị đụng mạnh một cái. Qua cửa sổ giấy, rõ ràng có thể thấy bóng dáng gầy gò của một người đang chống đỡ, lảo đảo đứng đó. Tiếng thở gấp lại càng vang lên rõ rệt, khiến Kỳ Dụ càng thêm bối rối.

 

Bên trong cánh cửa, một giọng nói run rẩy vang lên: "Nếu ta và Ngọc Hành Kiếm đồng thời rơi xuống nước... ngươi chỉ có thể cứu một người... ngươi... ngươi sẽ chọn ai?"

 

Giọng nói khác khàn khàn đáp lại, đầy tự tin: "Với thực lực của ta, tất nhiên là có thể cứu cả hai."

 

"..."

 

Kỳ Dụ đứng ngoài nghe rõ giọng nói của một người trong đó, tức thì đồng tử co rút, kinh ngạc thốt lên trong lòng: Mẹ nó! Sao lại là Trương Giản Lan!!

 

Đang nghĩ ngợi, bỗng có một người từ phía sau lao đến, áp y mạnh xuống cánh cửa gỗ đang run rẩy dữ dội. Kỳ Dụ hoảng hốt ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt si tình đầy bi thương.

 

"Ta muốn em." Hắn thốt lên.

 

Kỳ Dụ: "Trương... Trương Giản Lan??"

 

Trương Giản Lan liếc nhìn đôi tay ấy một cái, rồi nắm lấy tay Kỳ Dụ, kéo y hướng về phía đôi tay kia. Cả hai tay của Kỳ Dụ và người trong cánh cửa đan vào nhau, khiến Kỳ Dụ không thể động đậy, chỉ có thể để Trương Giản Lan giữ chặt đôi tay run rẩy kia. Đôi tay ấy nóng bỏng đến mức, ngay cả khuôn mặt Kỳ Dụ cũng đỏ bừng.

 

"Biết bọn họ đang làm gì không?" Trương Giản Lan hỏi, giọng nói khàn đặc.

 

Kỳ Dụ đương nhiên biết, y đâu phải là kẻ ngốc. Tuy nhiên, sự đột ngột của câu hỏi từ Trương Giản Lan khiến y cảm thấy vô cùng khó chịu, da gà cũng nổi lên khắp người.

 

Đạo trưởng kia vừa lòng cúi đầu, vẻ mặt si mê hôn lên má Trương Giản Lan: "Vợ của ta bây giờ đã thay đổi thành một cơ thể mới, nghĩ lại chắc hẳn đã quên đi những ân ái giữa em và ta....."

 

Nói rồi, bàn tay to của hắn tiếp tục di chuyển xuống: "Không sao, ta có thể giúp em từ từ nhớ lại, mặc dù linh hồn chúng ta đã hòa hợp..... Nhưng cảm giác linh hồn vẫn sẽ truyền đến cơ thể, như vậy cả hai đều đẹp đẽ, ta cũng sẽ không làm em tổn thương thân thể mới này, em cũng có thể cùng ta trải nghiệm sự mỹ diệu của song tu..."

 

Trương Giản Lan hôn xuống, nụ hôn nhẹ nhàng và dịu dàng.

 

Kỳ Dụ lại không thể ngừng run rẩy, đôi mắt dần trở nên đỏ hồng, khóe mắt đẫm lệ. Thật ra không phải vì sợ hãi, mà là cảm nhận được một loại cảm giác kỳ lạ, nhưng lại khiến người ta cảm thấy say mê.

 

Không thể động đậy.

 

Hoàn toàn không thể động đậy.

 

Mau tỉnh lại!

 

Mau tỉnh lại đi!

 

Trong lòng y gào thét điên cuồng. Cuối cùng, vào lúc 3 giờ sáng, nhờ ý chí kiên cường, y giãy giụa thoát khỏi giấc mơ và tỉnh dậy.

 

Y bật dậy khỏi giường như một cái lò xo, miệng hét lên: "A a a!!"

 

Tiếng hét xuyên qua màn đêm, đánh thức không chỉ các hộ gia đình khác trong khu, mà còn cả na mẹ ở phòng bên cạnh. Ba mẹ Kỳ Dụ vội vã mở cửa xông vào, nhìn thấy con trai mình cả người đầy mồ hôi, ngồi thẫn thờ trên giường.

 

Mồ hôi đầm đìa, thấm ướt cả một mảng ga trải giường.

 

Cổ, mặt, thậm chí cả cánh tay y đều đỏ bừng.

 

Kỳ Dụ ngồi đó, chớp mắt điên cuồng. Cơn mơ vừa rồi quá chân thật, đến mức khiến hai chân y run rẩy không ngừng. Khi mẹ dìu y đứng dậy, y còn không trụ nổi, đành ngã xuống đất.

 

"Chuyện gì thế này??" Lý Ngọc Mai lo lắng hỏi.

 

Kỳ Dụ lắc đầu, không nói một lời, cúi gằm mặt bước vào nhà vệ sinh. Đóng cửa lại, y cởi quần lót đã bị làm bẩn, lặng lẽ giặt sạch.

 

Bên ngoài, Lý Ngọc Mai vẫn không ngừng hỏi han qua khe cửa: "Con sao rồi? Có chuyện gì không?"

 

Kỳ Dụ chỉ đáp lại một câu qua loa: "Không có gì ạ..."

 

Thực ra, không phải y không muốn trả lời, mà là không biết phải nói gì. Đây là lần đầu tiên y trải qua chuyện như vậy. Mộng xuân đối với một chàng trai là rất bình thường, nhưng đây là lần đầu tiên y có loại mộng đó, mà nhân vật chính trong giấc mơ lại là Trương Giản Lan. Điều này làm y bối rối, mất rất lâu mới bình tĩnh lại được.

 

Hơn nữa, dù có nói với mẹ, bà cũng chẳng thể giúp y giải quyết vấn đề sinh lý này. Y chỉ có thể tự mình tìm cách mà thôi.

 

Sau một hồi trấn tĩnh, cuối cùng Kỳ Dụ cũng lấy lại được chút bình thường.

 

Y rửa mặt, ngẩng đầu nhìn vào gương. Nhìn kỹ, bỗng nhiên y nhận ra làn da mình hình như... đẹp lên rất nhiều.

 

Không, chính xác hơn, làn da y đã hoàn toàn thay đổi.

 

Những tàn nhang vốn có trên mặt biến mất sau chỉ một đêm, làn da giờ đây mịn màng, bóng bẩy, thậm chí còn sáng hơn một tông màu.

 

"Ảo giác sao?"

 

Kỳ Dụ dụi mắt, nhưng làn da trắng mịn ấy vẫn hiện rõ trong gương.

 

Không phải ảo giác.

 

Hơn nữa, cơ thể của Kỳ Dụ liên tục xuất hiện những biến đổi kỳ lạ khiến y không ngừng ngạc nhiên. Trong vài ngày sau đó, y phát hiện răng mình trở nên sắc nhọn hơn, thậm chí các đường nét trên gương mặt cũng có sự thay đổi nhỏ nhưng rõ ràng.

 

Ví dụ như sống mũi cao hơn, đôi môi cũng trở nên hồng hào hơn trước.

 

Kỳ Dụ thay một thân quần áo đi ra ngoài, Lý Ngọc Mai thiếu chút nữa không nhận ra đây là ai. Bà nhìn y một lúc lâu mới xác nhận đó là Kỳ Dụ, nhưng trong lòng lại cảm thấy có điều gì đó không ổn, chỉ là không thể diễn tả thành lời.

 

Kỳ Dụ cũng cảm thấy tương tự.

 

Kỳ Dụ đặt câu hỏi: "Mẹ ơi, mẹ có thấy con hình như..... Đẹp trai hơn chút không?"

 

Lý Ngọc Mai nhìn kỹ, trả lời: "Hình như có thật đấy."

 

Quả nhiên!

 

Điều này là thật!

 

Tuy nhiên, lúc này Kỳ Dụ vẫn chưa hoài nghi đến trên người Trương Giản Lan. Mãi cho đến một buổi sáng khi y chuẩn bị đi học, tại ngã tư đường, y bị một chiếc xe vượt đèn đỏ đụng trúng cánh tay. Nhưng điều kỳ lạ là, trong khi y không hề hấn gì, chiếc xe lại bị bẹp dúm một bên và phát ra một tiếng "Keng" chói tai.

 

Kỳ Dụ ngây người tại chỗ.

 

Khi lấy lại bình tĩnh, chiếc xe đã phóng đi mất dạng.

 

Nhìn xuống cánh tay phải của mình, Kỳ Dụ sững sờ khi thấy nó đã biến thành một khối kim loại cứng như thép. Y thử đấm vào bức tường gần đó, ngay lập tức để lại một lỗ sâu hoắm. Một lúc sau, cánh tay y từ từ trở lại bình thường.

 

Đứng trước bức tường đầy vết hằn, Kỳ Dụ khiếp sợ, trong đầu ngổn ngang suy nghĩ. Kể từ sau khi trở về từ bệnh viện tâm thần, mọi thứ về y ngày càng trở nên kỳ lạ.

 

Y nhớ tới Trương Giản Lan, nhớ tới những lời lẽ kỳ quái mà người đó đã nói. Trong lòng không ngừng tự hỏi: "Liệu tất cả những điều này là thật, hay chỉ là sự trùng hợp?"

 

Mang theo nỗi nghi hoặc, Kỳ Dụ quay trở lại bệnh viện tâm thần.

 

Dưới sự hướng dẫn của hộ lý, y tìm thấy Trương Giản Lan.

 

Lúc này, Trương Giản Lan đang ngồi nghiêm túc trên ghế sofa, mắt chăm chú dán vào màn hình TV. Hắn đang xem chương trình hoạt hình dành cho trẻ em phát lúc 6 giờ tối, có tên: Chú heo phiêu lưu ký.

 

Cốt truyện vô cùng ngây ngô.

 

Đó là kiểu hoạt hình mà thậm chí học sinh tiểu học còn cảm thấy nhàm chán.

 

Thế nhưng, Trương Giản Lan lại xem rất say mê, thậm chí không chớp mắt lấy một lần.

 

Không hiểu sao, Kỳ Dụ cảm thấy lòng mình như bị đè nén, khó chịu không nói nên lời. Người này rõ ràng trước đó còn tỏ ra lưu luyến không rời, khiến y mấy ngày nay mãi nghĩ về ánh mắt đáng thương ấy. Vậy mà bây giờ, chỉ một bộ phim hoạt hình cũng đủ để làm anh ta quên sạch mọi thứ.

 

Lúc này, cốt truyện đã tiến đến cảnh chú heo thần kỳ bị tinh linh trên đảo đánh cho tơi tả, mặt mũi bầm dập, vừa ôm đầu vừa khóc rống lên.

 

Trương Giản Lan nhìn đến đó thì lộ rõ vẻ khó chịu. Hắn đứng phắt dậy, bước đến gần TV, giơ tay chém xuống một phát, biến chiếc TV thành hai mảnh: "Phế vật."

 

Phong Thanh Tiêu nghe thấy tiếng động liền chạy vào, hoảng hốt ôm lấy chiếc TV đã bị chém đôi, vừa lắc vừa la lớn: "Tiểu thư! Bình tĩnh lại nào!"

 

Kỳ Dụ: "..."

Bình Luận (0)
Comment