Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 53

Edit: Min

 

"Tiểu thư! Tiểu thư, nàng vẫn ổn chứ? Mau tỉnh lại đi!!" Phong Thanh Tiêu với vẻ đầy đau khổ, gọi lớn, nhưng dù gọi thế nào cũng không làm cho chiếc TV tỉnh lại được. Cơn phẫn nộ trong lòng hắn bùng lên, trút thẳng vào Trương Giản Lan, "Đệ nhất kiếm! Ngươi làm quá rồi!"

 

Trương Giản Lan khẽ nhíu mày, giọng lạnh nhạt: "Ngươi đang nói cái gì?"

 

Phong Thanh Tiêu đứng bật dậy, chỉ vào chiếc TV bị chém làm đôi, hét lớn: "Ngươi có chuyện gì không thể nói tử tế được sao? Tại sao lại biến tiểu thư của ta thành ra thế này?!"

 

Trương Giản Lan liếc nhìn chiếc TV, càng nhìn càng tức giận, lạnh lùng đáp: "Chẳng qua chỉ là một phế vật thôi."

 

Uổng công hắn không ăn không ngủ, theo dõi hơn ba mươi tập phim, vậy mà cuối cùng lại thua bởi một đám quái vật không rõ nguồn gốc. Nếu đây không phải là phế vật, thì là gì?

 

"Đệ nhất kiếm, ngươi đã dám khiêu khích như vậy, ta chỉ còn cách rút kiếm vì tiểu thư mà báo thù."

 

Hắn lạnh lùng đưa tay sờ bên hông, nơi treo một thanh ống thép. Mà ống thép này thực chất chỉ là cây chổi của bệnh viện. Thanh kiếm Xích Tiêu của hắn bị vứt tại dị giới, một chốc một lát không tìm được, đành phải dùng tạm cây chổi này làm vũ khí.

 

Trương Giản Lan khoanh tay trước ngực, bình thản đáp: "Đến chiến thì cứ chiến."

 

Đã lâu rồi hắn chưa đánh nhau. Tiếc rằng Ái Kiếm không có ở đây, nếu không hẳn sẽ có một trận kịch liệt.

 

Mắt thấy đại chiến chạm vào là nổ ngay.

 

Kỳ Dụ vừa định mở miệng gọi Trương Giản Lan thì bất ngờ nghe thấy tiếng bước chân dồn dập từ hành lang vang lên.

 

Nhóm hộ lý của bệnh viện tâm thần, với tốc độ như đang chạy đua sinh tử, hợp lực khiêng một chiếc TV mới tinh đi thẳng vào phòng bệnh. Vừa đến cửa, họ nhanh chóng bật kênh dự báo thời tiết.

 

"Kính chào quý khán giả, chào mừng các bạn đến với chương trình dự báo thời tiết ngày hôm nay. Hôm nay nhiệt độ sẽ bắt đầu giảm, có thể có mưa nhẹ. Xin mọi người khi ra ngoài hãy giữ ấm cẩn thận, đề phòng bị cảm lạnh."

 

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cả người Phong Thanh Tiêu lập tức run rẩy, dựng đứng cả tóc gáy: "Đúng là tiểu thư rồi!"

 

Một nam hộ lý hối thúc: "Mau, mau khiêng TV vào!"

 

Các hộ lý nhanh nhẹn nâng chiếc TV đi, đặt vào một phòng bệnh khác. Phong Thanh Tiêu vội vàng đuổi theo tiếng nói của "Tiểu thư." Khi hắn vừa bước vào, các hộ lý lập tức đóng sập cửa lại và khóa nhanh chóng, chỉ mất khoảng 30 giây để tách "Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm" và "Thiên Hạ Đệ Nhị Kiếm" ra khỏi nhau.

 

Kỳ Dụ đứng bên ngoài, hoàn toàn ngây người trước tình huống này.

 

Các hộ lý đồng loạt quỳ xuống, cung kính hành lễ với Trương Giản Lan: "Kiếm Tôn, đã đến giờ dùng bữa! Các đại môn phái đều đã tập trung đầy đủ, chỉ còn chờ ngài! Xin mời Kiếm Tôn rời bước, cùng chúng ta tiến đến thực đường tham dự tiệc!"

 

Trương Giản Lan đứng bên trong phòng, khoanh tay đáp lại một cách thản nhiên: "Được rồi. Nhưng ta còn vài lời riêng tư muốn nói với vợ của ta. Các ngươi đứng đây không tiện, lui ra trước đi."

 

Nhóm hộ lý kính cẩn cúi đầu, đồng thanh đáp: "Vâng, Kiếm Tôn!"

 

Nói xong, họ cúi chào một lần nữa rồi rời đi.

 

Kỳ Dụ cứng đơ cả người: Hắn nói "Vợ ta" không phải là chỉ mình đấy chứ?!

 

Sau đó, Kỳ Dụ dần nhận ra một điều khủng khiếp: tên này không phải đang gọi Ngô Kỳ (tên người), mà là đang gọi ngô thê (vợ của ta). Ngô thê... Ta thê... Chết tiệt! Đây là bệnh trung nhị giai đoạn cuối rồi!!

 

Trước đó, Kỳ Dụ còn ngây thơ nghĩ rằng y đang gọi một người tên Ngô Kỳ!

 

Sau khi nhóm hộ lý rời đi, Trương Giản Lan từ trong phòng bước ra, tiến đến trước mặt Kỳ Dụ. Không nói lời nào, hắn bất ngờ dang hai tay ôm chặt lấy Kỳ Dụ. Cái ôm ấy vừa tự nhiên vừa thành thục, như thể hắn đã làm điều này vô số lần trước đây.

 

Hai bàn tay to lớn của hắn bắt đầu khám xét người Kỳ Dụ một cách vô tư. Ban đầu, hắn kiểm tra kỹ càng cơ thể Kỳ Dụ – vốn đang trong quá trình tiến hóa theo sức mạnh của Ngọc Hành. Dường như hắn rất hài lòng với sự hòa hợp giữa Ngọc Hành và cơ thể mới của Kỳ Dụ.

 

Sau đó, bàn tay của Trương Giản Lan bất ngờ nhéo một cái vào mông Kỳ Dụ. Kỳ Dụ giật mình run lên, vội đẩy hắn ra, hét lên: "Anh làm gì vậy!?"

 

Ánh mắt Trương Giản Lan lóe lên sự phấn khích: "Tốt lắm." Hắn yêu thích mông của vợ mình bắt đầu có da có thịt.

 

Kỳ Dụ bị ánh mắt ấy nhìn đến đỏ bừng mặt. Trong khoảnh khắc, y bỗng nhớ lại giấc mơ xuân tối qua. Tim đập thình thịch, y chỉ tay vào Trương Giản Lan, mắng lớn: "Tốt cái gì mà tốt! Anh đúng là đồ b iến thái!"

 

Nhưng càng bị mắng, ánh mắt Trương Giản Lan càng sáng lên. Trong mắt hắn, Ái Kiếm dù mắng chửi người cũng đáng yêu không chịu được.... Hắn thậm chí còn phấn khích đến mức, cái đuôi sói vô hình sau lưng cũng đang lắc lư liên hồi.

 

Kỳ Dụ thực sự không thể chịu nổi ánh mắt này, lập tức né tránh, lùi về phía sau vài bước, nghiêm túc nói: "Anh hiện tại có rảnh không? Tôi có chuyện muốn bàn với anh."

 

Ánh mắt Trương Giản Lan càng sáng hơn, hắn tiến lại gần, giọng nói ôn hòa nhưng mang một sự trầm tĩnh kỳ lạ: "Vợ của ta muốn nói gì, cứ nói thẳng đi."

 

Giọng nói không to, nhưng lại khiến Kỳ Dụ bất giác ngồi phịch xuống đất.

 

Không phải vì sợ hãi.

 

Mà là vì..... chân đã mềm nhũn!

 

Kỳ Dụ vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi ảnh hưởng của giấc mộng xuân đêm qua. Mỗi khi nhìn thấy Trương Giản Lan, cơ thể y lại phản ứng một cách kỳ lạ, giống như linh hồn y vẫn còn sót lại dư âm chưa tiêu tan. Giờ đây, khi đối mặt với thủ phạm gây ra tất cả, từng dây thần kinh trên người y đều căng lên, run rẩy đến cực độ.

 

"Anh..... đừng... đừng tới đây... cứ... cứ đứng yên ở đó..." Kỳ Dụ lắp bắp, hơi thở gấp gáp, hai tai đỏ bừng lên trông đáng yêu đến lạ, "Đừng tới gần tôi quá..."

 

Trương Giản Lan nghe lời, không tiến thêm bước nào, nhưng bàn tay hắn ở sau lưng không ngừng cọ xát, lộ rõ sự bồn chồn.

 

Hắn nghiêm túc hỏi: "Chẳng lẽ đêm qua ta đã quá mức?" Nghĩ ngợi một chút, rồi tự trả lời, "Chắc là như vậy. Hiện tại linh hồn em còn non nớt, là ta nhất thời không kìm được mà cưỡng ép hòa hợp linh hồn với em."

 

Kỳ Dụ hoàn toàn không hiểu: "Hòa hợp linh hồn là cái gì?"

 

Nghe vậy, Trương Giản Lan từ từ ngồi xổm xuống, bình tĩnh đối diện Kỳ Dụ. Hắn mở miệng, thốt ra hai từ cực kỳ táo bạo: "Làm..... Tình."

 

Đây là một từ ngữ mới học, do một nam hộ lý trong bệnh viện dạy cho hắn. So với từ "Động phòng," hắn cảm thấy "Làm tình" vừa đơn giản, vừa thẳng thắn, đủ để biểu đạt ý đồ của mình. Như vậy, vợ yêu của hắn chắc chắn sẽ hiểu.

 

"......"

 

Cả người Kỳ Dụ chết lặng, đôi mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ.

 

Trương Giản Lan đưa tay ra, định kéo Kỳ Dụ đứng dậy: "Vợ của ta, em vẫn còn khó chịu sao? Phản ứng linh hồn lên cơ thể sẽ không kéo dài quá lâu, chỉ cần nhịn thêm chút nữa, ngày mai sẽ ổn thôi."

 

Kỳ Dụ muốn bỏ chạy, nhưng vừa đứng lên lại nhịn xuống.

 

Không được. Y cần phải làm rõ chuyện này. Dù lời của Trương Giản Lan nghe chẳng khác nào nói nhảm, nhưng những hiện tượng kỳ lạ xảy ra gần đây trên cơ thể y dường như lại khớp với những điều hắn nói.

 

Kỳ Dụ hít sâu một hơi, mở miệng: "Trương Giản Lan... tôi muốn—"

 

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Trương Giản Lan đã cắt ngang. Hắn liếc mắt về phía góc hành lang, nơi có sáu, bảy cái đầu thập thò ló ra xem trộm. Ngay khi bị phát hiện, những cái đầu ấy lập tức rụt lại nhanh như chớp.

 

Trương Giản Lan cảnh giác lên tiếng: "Hừm, có người đang nhìn lén. Nếu muốn nói lời riêng tư, chi bằng trở về phòng của ta, chúng ta từ từ nói."

 

Kỳ Dụ: "......"

 

Dù trong lòng hoàn toàn không muốn, Kỳ Dụ vẫn theo Trương Giản Lan trở lại phòng bệnh.

 

Trương Giản Lan khóa cửa lại, ngồi xuống chiếc sô pha nhỏ, sau đó dang tay ra một cách thoải mái: "Cái ghế này làm từ lông linh thú, quả thật rất mềm mại, nhưng hơi nhỏ một chút. Lại đây, ta ôm em cùng ngồi."

 

"Không cần." Kỳ Dụ mặt nghiêm lại, ngồi xuống giường, "Tôi ngồi đây là được rồi."

 

Đôi tay đang dang ra giữa không trung của Trương Giản Lan chậm rãi buông xuống, vẻ mất mát hiện rõ.

 

Kỳ Dụ cố gắng bình tĩnh lại, mở lời hỏi: "Trương Giản Lan, những lời anh nói, liệu có phải thật không? Ý tôi là, anh nói anh từ Thục Sơn đến để tìm vợ mình, còn cả chuyện thanh kiếm của anh đã dung nhập vào cơ thể tôi..... Gần đây cơ thể tôi xuất hiện nhiều hiện tượng kỳ lạ. Sáng nay, tôi bị xe đâm nhưng lại biến thành người sắt. Việc này có liên quan đến anh không?"

 

Vừa nhắc tới chuyện này, Kỳ Dụ không khỏi cảm thấy bản thân như kẻ điên. Y thật sự đang nghiêm túc ngồi trong bệnh viện tâm thần, hỏi một bệnh nhân tâm thần những câu này? Tình huống quái dị này rốt cuộc là sao? Kỳ Dụ đưa tay xoa trán, cảm giác bản thân cũng chẳng khác nào một người mắc bệnh.

 

Trương Giản Lan trả lời: "Ta đã nói với em rồi, Ngọc Hành đang dung hợp với cơ thể em. Hiện tượng hóa thành sắt là điều bình thường. Đó là vì Ngọc Hành đang thay ta bảo vệ em."

 

"Ngọc Hành là kiếm đúng không?" Kỳ Dụ xác nhận.

 

"Đúng. Em là Ngọc Hành, Ngọc Hành cũng là em." Trương Giản Lan đáp với vẻ điềm tĩnh.

 

Kỳ Dụ hoàn toàn không hiểu được lời này, chỉ hỏi: "Làm sao anh chứng minh được?"

 

Trương Giản Lan dường như ngồi trên sô pha rất thoải mái, dáng ngồi cũng có phần tùy tiện. Hắn cường chống lại sự mệt mỏi của đôi mắt, khẽ vẫy tay với Kỳ Dụ: "Vợ của ta, lại đây."

 

Kỳ Dụ không nhúc nhích.

 

"Ta sẽ chứng minh cho em xem." Trương Giản Lan nhấn mạnh.

 

Nghe vậy, Kỳ Dụ bán tín bán nghi đứng dậy, chậm rãi bước tới. Khi y đến trước mặt Trương Giản Lan, đạo trưởng không nói thêm lời nào, vươn tay nắm lấy cánh tay Kỳ Dụ, kéo y ngồi thẳng xuống đùi mình.

 

Vẻ mặt Kỳ Dụ hoảng hốt, ngã nhào vào lòng hắn.

 

Trương Giản Lan đặt hai tay lên lưng y, xoa nhẹ một cách đầy dụng ý.

 

Cảm giác động chạm khiến đồng tử Kỳ Dụ chấn động. Y hiểu hắn định làm gì, lập tức há miệng định hét lên, nhưng môi đã bị chặn lại. Một chiếc lưỡi nóng bỏng xâm chiếm, cuốn lấy lưỡi y, khiến mọi lời muốn nói đều bị đẩy ngược vào trong miệng.

 

Sức mạnh của Trương Giản Lan quá lớn, gần như không thể chống lại. Kỳ Dụ chỉ có thể bị ép hôn, đến mức đầu óc trống rỗng. Thế nhưng trong lòng, y không cảm thấy ghê tởm, thậm chí còn có phần kỳ lạ hưng phấn. Chỉ sau một lúc, cả người y mềm nhũn, nằm yên trong lòng ngực hắn.

 

Trương Giản Lan thuận tay kéo y ngồi thẳng lên đùi mình, động tác càng lúc càng táo bạo. Chính sự khẩn trương quá mức này khiến Kỳ Dụ bỗng nhiên biến thành một thanh kiếm ngay trong lòng hắn.

 

Ngay khi y biến thành kiếm, Trương Giản Lan lập tức dừng lại, thuần thục thu đầu lưỡi về, tránh làm Ái Kiếm của mình bị xúc phạm. Sau đó, hắn điềm nhiên cầm lấy chuôi kiếm Ngọc Hành, ánh mắt say mê nhìn dọc theo thân kiếm một cách đầy trân trọng.

 

"Theo ta trở về, vợ của ta." Giọng nói dịu dàng của hắn như muốn nhấn chìm người nghe.

 

Ý thức của Kỳ Dụ vẫn còn ngẩn ngơ. Y chưa hoàn toàn chấp nhận sự thật rằng mình lại chính là một thanh kiếm. Chỉ đến khi y biến trở lại hình dạng con người, cứng đờ nằm trong lòng ngực Trương Giản Lan, mới dần dần hiểu ra tình cảnh của mình.

 

"Giờ em đã tin chưa?" Trương Giản Lan hỏi.

 

"Cứu cứu cứu...... Cứu mạng!!!"

 

Kỳ Dụ đột nhiên bật dậy khỏi lòng Trương Giản Lan, thét lớn một tiếng rồi hốt hoảng chạy ra ngoài, vội vã mở toang cửa phòng bệnh.

 

Ngoài cửa, bảy tám cái đầu đang dán sát vào để nghe lén.

 

Đó là nhóm hộ lý.

 

Thấy Kỳ Dụ lao ra, tất cả bọn họ liền giả vờ vò đầu bứt tai, ngó trời nhìn đất, làm như đang đi ngang qua vô tình.

 

Kỳ Dụ hoảng loạn chộp lấy cánh tay một nam hộ lý, khuôn mặt đầy vẻ sợ hãi nhưng vẫn gấp gáp mở miệng: "Anh nghe tôi nói.... Tôi biết rất khó tin, nhưng tôi không thể không nói! Tôi..... tôi vừa mới bị hắn biến thành một thanh kiếm!!"

 

Nhóm hộ lý nghe vậy, đồng loạt ngửa cổ, ánh mắt đầy nghi hoặc, sau đó dường như đồng loạt rụt cổ lại phía sau.

 

Sắc mặt Trương Giản Lan phức tạp, chậm rãi bước ra từ phía sau.

 

Nam hộ lý, người từng trải qua nhiều tình huống quái dị, vẫn giữ được bình tĩnh. Anh ta nhẹ nhàng nói với Kỳ Dụ: "Tôi hiểu cậu đang nói gì, nhưng cậu không cần kích động. Bình tĩnh một chút."

 

Sau đó, anh ta quay sang Trương Giản Lan, đổi sang vẻ mặt tán thưởng, khen rằng: "Kiếm Tôn của chúng ta quả thật có linh lực và tu vi đỉnh cao Tam giới! Biến ngươi thành một thanh kiếm đã là gì? Ta thấy, nếu ngài ấy muốn, ngài ấy có thể cưỡi ngươi ngự kiếm phi hành!"

 

"Không phải! Anh làm sao không tin tôi chứ!" Kỳ Dụ nắm lấy vai anh ta, điên cuồng lắc mạnh, "Tôi thật sự vừa biến thành một thanh kiếm! Tôi không nói bừa!"

 

Nam hộ lý bị lắc đến mức không chịu nổi, đành giữ chặt tay Kỳ Dụ, kéo y ra xa khỏi Trương Giản Lan, trấn an: "Tôi hiểu, tôi hiểu mà. Chúng tôi đều hiểu. Cậu đừng quá khẩn trương....."

 

Sau đó, anh ta hạ giọng, chỉ vào Trương Giản Lan, hỏi nhỏ: "Có phải cậu đang sợ anh ta không?"

 

Kỳ Dụ gật đầu điên cuồng: "Tôi tất nhiên là sợ anh ta! Anh ta không phải con người bình thường!"

 

Nam hộ lý gật gù: "Vậy theo tôi đến nơi mà anh ta không thể thấy cậu."

 

Kỳ Dụ: "Được!"

 

Trương Giản Lan định đi theo.

 

Nam hộ lý quay đầu lại, trao cho hắn ánh mắt không cần xúc động.

 

Vì không muốn làm Ái Kiếm của mình hoảng sợ, Trương Giản Lan miễn cưỡng dừng bước, chỉ đứng đó nhìn nam hộ lý dẫn Kỳ Dụ vào một phòng bệnh đối diện.

 

Kỳ Dụ giờ vẫn chưa hoàn hồn, đôi mắt to ngập tràn sự hoang mang, trên da nổi cả da gà, thậm chí nhìn được bằng mắt thường.

 

"Tôi thật sự vừa biến thành kiếm!" Kỳ Dụ gấp gáp nói, "Anh phải tin tôi!"

 

Nam hộ lý nhẹ nhàng ấn y ngồi xuống sô pha, giọng điệu ôn hòa: "Tôi biết, tôi biết mà... Suỵt, suỵt, nhỏ giọng thôi, đừng để Trương Giản Lan nghe thấy. Cẩn thận anh ta mang cậu cất vào vỏ kiếm rồi lén đem đi."

 

Câu nói làm Kỳ Dụ tái mặt.

 

Y nhớ lại Trương Giản Lan đã từng nói sẽ đem mình nhốt vào trong kiếm.

 

Kỳ Dụ vội vàng đưa tay che miệng, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

 

Nam hộ lý nghiêm túc hỏi: "Cậu có số điện thoại của ba mẹ không?"

 

Kỳ Dụ cảnh giác, hỏi lại: "Anh hỏi làm gì?"

 

Nam hộ lý điềm nhiên đáp: "Cậu ra ngoài một mình rất nguy hiểm. Bên ngoài còn có một kẻ tâm thần đang nhắm vào cậu, nửa đường rất có thể cậu bị hắn bắt cóc. Phải gọi người nhà tới đón cậu về."

 

"Có đạo lý."  Kỳ Dụ nói số điện thoại của ba mẹ mình.

 

Nam hộ lý gật đầu, ghi nhớ số điện thoại, vỗ vai trấn an: "Hôm nay muộn rồi. Trước tiên cậu cứ ở đây. Tôi sẽ cử người có tu vi cao bảo vệ cậu mọi lúc. Yên tâm, Bồng Lai Đại Viện của chúng ta ai cũng có linh lực mạnh mẽ. Chỉ một quyền thôi cũng đủ hạ mười Trương Giản Lan, cậu tuyệt đối an toàn."

 

Kỳ Dụ: "......" "Anh vẫn không tin tôi!!"

 

Nam hộ lý: "Tin! Đương nhiên là tin!"

 

Kỳ Dụ đen mặt, đứng dậy: "Tôi muốn về nhà!"

 

Nam hộ lý vội đè y ngồi lại: "Được rồi, được rồi, nhất định cậu sẽ về. Nhưng phải chờ ba mẹ cậu tới đón."

 

Đang nói chuyện, một giọng nói nghiêm túc và lễ phép vang lên từ phía bên phải: "Xin lỗi đã quấy rầy. Cho hỏi..... Khi nào tại hạ có thể cùng tiểu thư TV cử hành hôn lễ? Tại hạ thật sự không thể chờ thêm."

 

Kỳ Dụ nhìn qua, liền thấy một người đàn ông ôm khư khư chiếc TV mới tinh, đang nghiêm trang ngồi trên giường bệnh đối diện. Ánh mắt của hắn đầy mê muội, tràn ngập yêu thích không rời.

 

Mặt Kỳ Dụ chết lặng, đứng dậy định bỏ đi.

 

Nam hộ lý nhanh chóng giữ y lại, chỉ vào người đàn ông kia và nói: "Xem kìa! Ở lại đây, cậu còn được tham gia một hôn lễ sử thi cấp giữa Tu Chân giới đấy!"

Bình Luận (0)
Comment