Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 67

Edit: Min

 

Kỳ Dụ vẫn đang chìm đắm trong sự tự trách, còn định tự tát thêm một cái nữa. Thiếu niên lập tức nhảy xuống giường ngăn cản, gần như trong chớp mắt đã xuất hiện bên cạnh y, toàn thân vẫn còn vương chút linh lực chưa tiêu tan.

 

Hắn nắm lấy tay y, vẻ mặt vừa khó hiểu vừa có chút tức giận: "Chẳng qua chỉ là hôn một cái thôi mà? Tại sao ca ca lại phải đối xử với bản thân như vậy? Là ta tự nguyện, đâu phải do ca ca ép buộc."

 

Kỳ Dụ đau khổ nhắm mắt, vịn vào vách tường: "Ta..."

 

Thiếu niên nhìn y đầy xót xa: "Xin lỗi, là ta sai rồi."

 

"Sai cái gì mà sai! Ngươi không có sai!" Kỳ Dụ kích động đến mức nắm lấy vai hắn mà điên cuồng lắc, "Ngươi làm sao có thể sai được! Người đáng yêu như ngươi thì vĩnh viễn không thể nào sai!!"

 

Trương Giản Lan: "......"

 

Kỳ Dụ nghiêm túc nói: "Tiểu tâm can, vì sự an toàn của ngươi, từ nay về sau chúng ta không nên ngủ cùng phòng nữa."

 

Vừa nghe thấy không được ngủ cùng, Trương Giản Lan lập tức sốt sắng: "Ta không sao đâu ca ca, ngươi cũng đừng tạo áp lực cho bản thân quá. Chúng ta..."

 

Hắn còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang một cách thẳng thừng.

 

"Đây không phải là vấn đề áp lực!" Kỳ Dụ ôm trán, vẻ mặt đầy khổ não, "Rõ ràng đây là sự tự cứu rỗi của ca ca ngươi mà!"

 

Y hít sâu một hơi, sau đó vỗ vai Trương Giản Lan, trịnh trọng nói: "Ngươi cứ ngủ ngon đi, ca ca qua chỗ Chu Tiếu chen chúc một chút."

 

Dứt lời, y mang theo khí thế ngay thẳng rời đi, để lại Trương Giản Lan đứng đơ tại chỗ, rất lâu sau vẫn chưa lấy lại tinh thần.

 

Sáng hôm sau.

 

Kỳ Dụ thức dậy, trong lúc rửa mặt thì ngửi thấy một mùi thơm nức mũi. Cơn đói ập đến, y bèn lần theo mùi hương mà tìm đến, phát hiện Trương Giản Lan đang ở trong bếp nấu ăn. Trên bếp là một bát mì hải sản nóng hổi, hương thơm ngào ngạt, tươi ngon vô cùng.

 

Thấy Kỳ Dụ đến, hắn lập tức bưng một bát mì đến trước mặt y: "Ca ca nếm thử đi."

 

Kỳ Dụ nhíu mày: "Ngươi không đi học kiếm thuật mà lại ở đây làm bữa sáng cái gì?"

 

Hơi nóng bốc lên khiến đầu ngón tay tiểu tâm can của y cũng bị hơ đỏ. Kỳ Dụ vội vàng nhận lấy bát mì, ngồi xuống bên cạnh bàn. Y thuận tiện gọi hệ thống lên kiểm tra thời gian, bây giờ là bảy giờ sáng.

 

Y nhớ thiếu niên Trương Giản Lan thời niên thiếu luôn dậy từ bốn giờ sáng để đến quảng trường Thái Cực lén học kiếm thuật. Đệ tử Thục Sơn sẽ bắt đầu luyện kiếm từ khoảng năm giờ sáng, kéo dài đến khoảng mười giờ trưa.

 

Trương Giản Lan sẽ đến sớm hơn bọn họ một tiếng đồng hồ để chờ đợi, thỉnh thoảng còn tranh thủ ôn lại những kiếm chiêu đã học được trong khoảng thời gian dư ra đó.

 

"Ta vì sao phải đi học kiếm?" Trương Giản Lan ngồi xuống đối diện y, lại bỏ thêm một quả trứng chiên vào bát mì của y, "Ta cảm thấy làm đầu bếp cũng rất tốt... Có thể ngày nào cũng nấu cơm cho ca ca..."

 

Kỳ Dụ lập tức giơ tay ngăn lại: "Stop! Lập tức dừng ngay cái suy nghĩ phản nghịch này!"

 

Trương Giản Lan khó hiểu: "Hửm?"

 

"Thôi được rồi, trước tiên tìm cho ngươi một sư phụ giỏi đã rồi tính sau."

 

Kỳ Dụ ăn hai miếng mì hải sản hắn nấu, có lẽ vì đã ăn chay trường kỳ suốt một khoảng thời gian dài nên giờ được ăn món do Trương Giản Lan tự tay nấu, y cảm thấy hạnh phúc đến mức người cũng sắp tan thành bọt bong bóng. Chẳng mấy chốc, y đã ăn sạch một bát, còn bưng bát không đi tìm hắn xin thêm.

 

"Trương Giản Lan, cho ta thêm một bát nữa!"

 

Thiếu niên lắc đầu: "Không còn nguyên liệu nữa, ngày mai ăn tiếp nhé."

 

Kiếm linh một ngày chỉ có thể ăn một lượng nhất định, ăn quá nhiều sẽ không thể chuyển hóa thành linh lực, mà còn bị đầy bụng khó chịu.

 

"U..." Kỳ Dụ không cam lòng chút nào, ăn chưa đã ghiền.

 

Y đặt bát đũa xuống, đi khắp nơi tìm Chu Tiếu, nhưng không biết anh ta chạy đi đâu mất rồi. Từ sáng sớm đã không thấy bóng dáng một hộ lý nào, khiến y có chút lo lắng, định bụng đi tìm thử.

 

Đúng lúc này, bên ngoài có người đến.

 

Là một đệ tử, có vẻ như đặc biệt đến để tìm y và Trương Giản Lan.

 

Người đệ tử kia lễ phép hành lễ, rồi hỏi: "Hai vị có rảnh không?"

 

Kỳ Dụ đáp: "Có chuyện gì vậy?"

 

Đệ tử kia cầm kiếm nói: "Chưởng môn mời hai vị đến Tam Thanh Điện nói chuyện, nói là muốn tìm một vị tông sư nhập môn cho vị tiểu huynh đệ này."

 

"Được thôi!"

 

Chưởng môn đích thân mời, đối với một kiếm tu nhập môn mà nói thì đây đúng là một vinh dự lớn! Quả thật là được thơm lây nhờ Phong Tiêu Thanh! Còn tiết kiệm được thời gian tìm lão sư khắp nơi.

 

Đợi ngày nào đó gặp lại Phong Tiêu Thanh, nhất định phải mời hắn một bữa thật hoành tráng!

 

Kỳ Dụ lập tức phấn chấn hẳn lên, nhưng Trương Giản Lan thì lại chẳng mấy hứng thú, chỉ ngoan ngoãn cầm bát mà Kỳ Dụ vừa ăn xong đi rửa. Nhìn biểu cảm ấy, dường như hắn hoàn toàn chẳng bận tâm đ ến tin tức này.

 

Sau khi truyền tin xong, đệ tử kia rời đi.

 

Kỳ Dụ vào phòng sửa soạn một chút, rồi đi ra sân, gọi: "Đi thôi, Trương Giản Lan!"

 

Mãi lâu sau, thiếu niên kia mới chậm rãi bước ra, chiếc tạp dề trên người còn chưa cởi. Kỳ Dụ thấy vậy liền đỡ trán, thầm nghĩ: Nghề đầu bếp rốt cuộc có sức hút gì mà khiến nhóc con này mê mẩn đến thế?

 

"Cởi tạp dề ra." Y nói.

 

Trương Giản Lan ngoan ngoãn tháo tạp dề xuống.

 

Lúc này Kỳ Dụ mới dẫn hắn cùng đến Tam Thanh Điện.

 

Hôm nay Tam Thanh Điện có rất đông người, ba nghìn đệ tử xếp hàng chỉnh tề, mười vị tông sư đều có mặt, ngay cả chưởng môn đời trước cũng đang ngồi trong điện, tất cả đều đến đủ.

 

Các tông sư ngồi ngay ngắn dưới vị trí của chưởng môn, nói cười vui vẻ.

 

Trong điện kim quang lấp lánh, mấy vị đại nhân vật ngồi ngay ngắn, uy nghiêm như thần thánh, vô cùng trang trọng.

 

Người đứng đầu hàng tông sư hiện tại là Liễu Tri Khanh.

 

Liễu Tri Khanh ngồi đúng vào chỗ mà trước đây Trương Giản Lan từng ngồi, vẻ mặt đầy chán nản. Mọi người đều đang cười, chỉ có hắn ta là mặt mày ủ dột, bởi vì thanh kiếm của hắn ta lại, lại, lại, lại, lại bị mất! Tìm mãi vẫn không thấy.

 

Và đúng lúc này, Kỳ Dụ dắt theo Trương Giản Lan xuất hiện trước cửa điện.

 

Khoảnh khắc đó, mọi ánh mắt của các kiếm tu trong điện đều đổ dồn về phía y.

 

Kỳ Dụ vừa bước một chân vào đại điện, bỗng nghe thấy tiếng hít sâu đồng loạt vang lên. Âm thanh ấy, vì quá đồng đều, nên nghe vô cùng rõ ràng. Tất cả ánh mắt trong điện đều sáng rực, bất kể nam hay nữ, già hay trẻ, đều lộ vẻ kinh ngạc pha lẫn phấn khích.

 

Ánh nhìn của họ giống như bầy sói đói đang thấy một miếng thịt thơm ngon đang chuyển động trước mắt.

 

Tâm trí mọi người giờ chỉ có một suy nghĩ: Thế gian này lại xuất hiện một thanh kiếm tuyệt thế như vậy sao?!

 

"..."

 

Kỳ Dụ khựng chân tại ngưỡng cửa, đảo mắt nhìn hàng nghìn cặp mắt sáng rực của các kiếm tu. Trong lòng bỗng dâng lên một nỗi lo sợ mơ hồ: Cảm giác này... giống như Đường Tăng bước vào sào huyệt của yêu quái vậy.

 

Nếu không...

 

Nếu không thì... ta nên rời đi thì hơn.

 

Nhưng nếu y không vào thì Trương Giản Lan cũng sẽ không vào, Trương Giản Lan sợ người lạ, cần có y bên cạnh.

 

Do dự một lát, cuối cùng Kỳ Dụ vẫn dũng cảm cất bước, đi vào Tam Thanh Điện.

 

Mọi ánh mắt của đệ tử trong điện dõi theo từng cử động của y.

 

"Ngọc Hành!!"

 

Vừa nhìn thấy y, Liễu Tri Khanh lập tức phấn khích đứng bật dậy: "Kiếm của ta!!"

 

Vừa nói, hắn ta vừa từ bậc cao bước xuống, sải bước về phía Kỳ Dụ trước bao ánh mắt dõi theo, định ôm chầm lấy y.

 

Liễu Tri Khanh vồ tới như một con gấu.

 

Kỳ Dụ nhanh nhẹn né qua.

 

Hắn ta lao vào khoảng không, mất đà, ngã sấp về phía trước.

 

Trương Giản Lan lặng lẽ vận linh lực đẩy nhẹ một cái, Liễu Tri Khanh lập tức bị đẩy mạnh xuống đất, tư thế vô cùng thảm hại, cả gương mặt đập thẳng xuống nền điện.

 

Khoảnh khắc tông sư đứng đầu lao mặt xuống đất, cảnh tượng ấy thực sự rất hoành tráng.

 

Thấy vậy, Kỳ Dụ vội kéo Trương Giản Lan lại, che chở bên cạnh. Trương Giản Lan cũng rất phối hợp, lập tức bày ra dáng vẻ sợ hãi.

 

Kỳ Dụ vô ngữ nhìn Liễu Tri Khanh, nói: "Ta đã nói rồi, giờ ta là kiếm của người khác. Sao ngươi cứ lao đến ôm ta mãi thế?"

 

Liễu Tri Khanh tức giận đến sôi máu, nhưng không biết ai đã dùng linh lực đẩy mình ngã nên đành nhịn xuống, chỉ có thể nói với Khí Dụ: "Ngọc Hành, ngươi nói cái gì vậy? Ngươi là kiếm của ta, ta là chủ nhân của ngươi! Ngươi sao có thể nói những lời này? Ngươi có biết ta tìm ngươi bao lâu không? Đừng đùa nữa, mau trở lại vỏ kiếm của ta!"

 

Khí Dụ: "......"

 

Nói xong, Liễu Tri Khanh liền tiến lên, định cưỡng ép thu y về vỏ kiếm.

 

Nhưng Trương Giản Lan thản nhiên vươn tay, ra tay trước một bước, triệu hồi kiếm của mình.

 

Kỳ Dụ mất kiểm soát, lập tức hóa thành một thanh kiếm, rơi vào tay cậu thiếu niên.

 

Hành động điều khiển kiếm linh này khiến tất cả những người có mặt đều sững sờ.

 

Chủ yếu là vì không ai có thể hiểu nổi—làm thế nào mà một linh kiếm lại có thể nhận một kẻ mới nhập môn làm chủ?

 

Hơn nữa, đó còn là một thanh kiếm vô cùng đẹp!

 

Đúng là khiến người ta vừa ngưỡng mộ, vừa ghen tị!

 

Thiếu niên mỉm cười nhẹ với Liễu Tri Khanh: "Không cần phiền ngươi, ta có vỏ kiếm rồi."

 

Nói xong, hắn tra kiếm vào vỏ.

 

Đó là một vỏ kiếm đơn giản mà hắn đã làm vào buổi sáng, được chế từ trúc. Vì biết kiếm của mình khá kén chọn, hắn còn cố ý chạm khắc rất nhiều hoa nhỏ lên thân trúc để trang trí.

 

"Ca ca chịu khó một chút, sau này ta sẽ đổi cái tốt hơn." Hắn nói.

 

Kỳ Dụ ở bên cạnh, hoàn toàn choáng váng: Đây đã là lần thứ hai y bị Trương Giản Lan khống chế. Tại sao tiểu tử này lại có thể sử dụng y một cách thuần thục đến thế? Chẳng lẽ đây là thiên phú bẩm sinh từ nhỏ?

 

Đang còn nghi ngờ, thì một trận cãi vã nổ ra.

 

Vẫn là Liễu Tri Khanh và Trương Giản Lan—cặp oan gia lâu năm này.

 

Bọn họ như thể trời sinh không hợp mệnh, sao Hỏa đâm vào sao Thủy, bất kể là trước kia hay bây giờ, mỗi lần gặp nhau đều nhìn nhau không vừa mắt.

 

Nguyên nhân cãi vã vẫn là vấn đề quyền sở hữu thanh kiếm tuyệt đẹp này. Nhưng Ngọc Hành đã nhận thiếu niên trước mặt làm chủ là sự thật. Liễu Tri Khánh muốn cướp đoạt bằng vũ lực, may mà chưởng môn kịp thời ngăn lại.

 

Chưởng môn đau đầu vì bị ồn ào, nhìn về phía Trương Giản Lan, bất đắc dĩ nói: "Thanh kiếm này quả thực là bảo kiếm, nhưng người rèn ra nó là người của phái Thục Sơn ta. Nhóc con, Thục Sơn có quy định rõ ràng, nếu ngươi muốn có thanh kiếm này, vậy hãy đường đường chính chính đánh bại chủ nhân của nó. Khi đó, nó tự nhiên sẽ thuộc về ngươi."

 

Trương Giản Lan bình thản đáp: "Vậy thì chiến đi."

 

Lời vừa dứt, cả đại điện xôn xao.

 

Liễu Tri Khanh bật cười vì tức: "Ngươi nghiêm túc sao? Ngươi muốn đấu với ta?" Hắn ta thậm chí còn cảm thấy thiếu niên này đang sỉ nhục mình.

 

Mà thực tế đúng là vậy.

 

Ý tứ khinh miệt của Trương Giản Lan vô cùng rõ ràng, căn bản không xem hắn ta ra gì, ánh mắt chán ghét nhìn hắn ta chẳng khác nào đang nhìn một con ruồi nhặng đáng ghê tởm.

 

Liễu Tri Khanh cười lạnh: "Được thôi, chỉ cần một chiêu. Chỉ cần ngươi đỡ được một chiêu của ta, ta liền nhường Ngọc Hành cho ngươi." Một chiêu này nhất định khiến hắn nếm mùi đau khổ, ít nhất cũng phải nằm liệt nửa người.

 

"Nhưng nếu ngươi không đỡ được thì đừng trách ta."

 

Trương Giản Lan không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

 

Kỳ Dụ thì sốt ruột như một bà mẹ già: "Ngươi đang nói vớ vẩn gì vậy! Trương Giản Lan làm sao có thể đỡ nổi chứ!"

 

Mắt thấy chiến sắp sửa bùng nổ.

 

Thanh kiếm xinh đẹp hóa thành hình người đứng chắn trước bọn họ, Kỳ Dụ giận dữ đẩy Liễu Tri Khanh ra, nói: "Muốn đánh thì cũng phải đánh cho công bằng chứ! Liễu Tri Khanh, ngươi làm sao vậy? Sao lại chấp nhặt với một đứa trẻ?"

 

Liễu Tri Khanh không vui đáp: "Ngọc Hành, ngươi nhìn cho rõ, là tên nhóc này khiêu khích ta trước. Nếu ta không dạy dỗ hắn, thì thể diện của tông sư đứng đầu của ta còn đâu?"

 

Ôi trời ơi, vị trí đó cùng lắm ngươi cũng chỉ ngồi được năm năm nữa thôi.

 

"Thế này đi." Kỳ Dụ hành lễ với chưởng môn, nói, "Công bằng một chút. Trương Giản Lan vẫn còn nhỏ, cho cậu ấy thêm thời gian đi, không nhiều đâu, chỉ năm năm thôi. Năm năm sau hai người đấu lại, được không?"

 

Đối với kiếm tu, năm năm quả thực không dài.

 

Chưởng môn Mạc Tang nhìn chằm chằm Kỳ Dụ. Nhìn một lúc lâu, ánh mắt lại rơi vào bản thể của y—thanh kiếm trắng như tuyết, trong suốt tinh khiết—đến mức có chút xuất thần, thậm chí quên mất phải nói gì.

 

Mãi đến khi Kỳ Dụ gọi: "Chưởng môn?"

 

Mạc Tang mới hoàn hồn, khẽ gật đầu: "Ngươi đã có linh trí, vậy cũng có quyền lựa chọn. Ta không phản đối."

 

Kỳ Dụ chắp tay: "Đa tạ chưởng môn!"

 

Sau đó, y quay sang Liễu Tri Khanh: "Trong thời gian này, ta không thuộc về bất kỳ ai. Năm năm sau, hai người các ngươi cứ đấu một trận, ai thắng thì ta theo người đó, được không?" Đừng có giành giật nữa.

 

Trương Giản Lan ngoan ngoãn gật đầu: "Nghe theo ca ca hết."

 

Liễu Tri Khanh hừ lạnh: "Ngông cuồng! Đừng nói năm năm, dù có cho hắn thêm mười năm, hai mươi năm, thậm chí một trăm năm, hắn cũng không đỡ nổi một chiêu của ta!"

 

Nhưng hắn ta vẫn không từ chối: "Được. Ngọc Hành, ta nể mặt ngươi, tha cho hắn lần này. Nhưng nếu năm năm sau hắn không thắng nổi ta, thì ngươi phải đồng ý nhận ta làm chủ một lần nữa."

 

Kỳ Dụ thay Trương Giản Lan nhận lời: "Được."

 

Sau trận tranh giành kiếm náo loạn này, mấy vị tông sư vốn có ý thu nhận Trương Giản Lan đều không dám nhận nữa. Dù sao bổng lộc hàng tháng, ăn mặc ở đi của bọn họ đều do tông sư đứng đầu quản, chẳng ai dám đắc tội với hắn ta.

 

Chưởng môn dò hỏi một lượt, cuối cùng chỉ còn hai người đồng ý nhận đệ tử: Thẩm Huyền Ngọc của Ngọc Hư Phong và Giang Hiện Chi của Đại Dược Các.

 

Không rõ Thẩm Huyền Ngọc có mục đích gì.

 

Nhưng mục đích của Giang Hiện Chi thì Kỳ Dụ nhìn thấu ngay lập tức—hắn đơn giản chỉ muốn tìm người đến Đại Dược Các phụ việc. Đại Dược Các quá bận rộn, thiếu người làm chứ không thiếu đồ đệ.

 

Chưởng môn hỏi Trương Giản Lan: "Hai vị tông sư này, ngươi muốn theo ai?"

 

Trương Giản Lan thành thật trả lời: "Ta không muốn đi theo ai cả. Ta chỉ muốn ở cùng ca ca."

 

Lời này vừa nói ra, Liễu Tri Khanh lập tức nổi giận: "Thu nhận ngươi đã là nể mặt rồi, ngươi lấy tư cách gì mà chọn với chả lựa?"

 

Liễu Tri Khanh vừa nổi giận thì Kỳ Dụ cũng bốc hỏa theo: "Chưởng môn đâu có hỏi ngươi, ngươi hung dữ cái gì mà hung dữ?"

 

Trương Giản Lan trốn ra sau lưng Kỳ Dụ, rụt rè nói: "Ca ca, hắn ta đáng sợ quá."

 

Kỳ Dụ lập tức bùng nổ bản năng bảo vệ: "Không được hung dữ với cậu ấy!"

 

Liễu Tri Khanh bị Ngọc Hành phản kích đến nghẹn lời, tức đến phát điên nhưng lại không dám cãi lại. Dù sao đây cũng là thanh kiếm của hắn ta, hắn ta nào nỡ to tiếng với nó. Hắn ta cảm thấy bản thân thật sự quá thảm, không chỉ mất kiếm vào tay kẻ khác mà ngay cả kiếm linh cũng một lòng bảo vệ tên trộm.

 

Đau! Quá đau!

 

Kỳ Dụ ghé tai Trương Giản Lan thì thầm: "Theo Thẩm Huyền Ngọc đi, hắn đáng tin hơn một chút." Dù có một tên Đại đồ đệ b iến thái, nhưng ít ra sẽ không coi Trương Giản Lan là lao động miễn phí.

 

Trương Giản Lan vẫn câu cũ: "Ca ca đi đâu, ta đi đó."

 

Kỳ Dụ trêu ghẹo: "Ta mà bay lên trời thì sao?"

 

Hắn nghiêm túc đáp: "Vậy ta cũng theo."

 

Kỳ Dụ bật cười, xoa đầu hắn: "Đồ ngốc."

 

Dưới sự giúp đỡ của Kỳ Dụ, Trương Giản Lan ngoan ngoãn chọn Thẩm Huyền Ngọc làm lão sư, từ đó bọn họ cũng chuyển từ Liên Hoa Phong sang Ngọc Hư Phong.

 

Ngọc Hư Phong khá hẻo lánh, cảnh sắc bình thường, trong vô số tiên đảo lại có vẻ hơi mờ nhạt. Điểm đặc biệt duy nhất có lẽ là nơi này có độ cao đủ lớn, từ vách núi có thể nhìn bao quát toàn bộ quần đảo Thục Sơn.

 

Cổng lớn của Ngọc Hư Phong mở rộng.

 

Khi Kỳ Dụ vừa đến cổng, liền phát hiện Thẩm Huyền Ngọc đã đứng đợi từ lâu. Vừa thấy y đến, trong lòng Thẩm Huyền Ngọc dâng trào xúc động, nhưng lại sợ làm Kỳ Dụ hoảng sợ nên phải kiềm chế kích động, chủ động tiến lên nhận lấy hành lý của bọn họ.

 

"Đến rồi." Hắn chỉ nói ngắn gọn một câu.

 

Ban đầu, Kỳ Dụ rất kiêng dè Thẩm Huyền Ngọc, nhưng thấy hắn hòa nhã như vậy, thậm chí còn giúp mình xách hành lý, liền dần buông lỏng cảnh giác.

 

Dù vậy, y vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng, chỉ khách sáo nói: "Vậy cảm ơn Thẩm tông sư."

 

Thẩm Huyền Ngọc đáp: "Không cần khách sáo, với tư cách sư tôn, ta đến đón đồ đệ là chuyện nên làm."

 

Người này thật chẳng có chút làm giá nào.

 

Hảo cảm trong lòng Kỳ Dụ lập tức tăng +10.

 

Trương Giản Lan nghe thấy tiếng lòng đó, sắc mặt trầm xuống, cướp lấy hành lý của Kỳ Dụ từ tay Thẩm Huyền Ngọc, thấp giọng nói: "Không cần làm phiền, ta cầm được."

 

Thẩm Huyền Ngọc không ngăn cản, để mặc đối phương mang vào trong, ánh mắt lại dán chặt lên người Kỳ Dụ. Rõ ràng là đến đón đồ đệ, vậy mà từ đầu đến cuối hắn chỉ chăm chú nhìn mỗi Kỳ Dụ, không cách nào dời mắt.

 

Hắn hỏi: "Ngươi cũng ở lại sao?"

 

Kỳ Dụ gật đầu: "Đúng vậy, ta là người giám hộ của cậu ấy. Xin hỏi ta có thể ở lại không? Có phiền phức quá không? Nếu không tiện, ta có thể ra ngoài tìm chỗ khác."

 

"Đương nhiên là được!" Thẩm Huyền Ngọc vội vàng nhường đường, "Mau vào đi, Ngọc Hư Phong ta phòng còn rất nhiều, cứ tùy ý chọn. Khách đến là khách, khách đến là khách." Nói xong, hắn còn khẩn trương đến mức liếm môi.

 

Kỳ Dụ không từ chối: "Vậy thì làm phiền rồi."

 

Nói xong, y bước vào trong.

 

Ngay lập tức, Thẩm Huyền Ngọc đóng sầm cổng núi lại, còn cẩn thận khóa kỹ, như thể sợ thanh kiếm linh xinh đẹp này chạy mất. Hắn nhìn theo bóng lưng Kỳ Dụ đi vào trong điện, hơi thở dần rối loạn.

 

Thanh kiếm này.....

 

Hắn muốn có.....

 

Bên trong phòng, Kỳ Dụ đang giúp Trương Giản Lan sắp xếp lại chỗ ở.

 

Trương Giản Lan đứng bên cạnh, lặng lẽ hỗ trợ.

 

Kỳ Dụ nhìn sang, liền thấy tiểu bằng hữu của mình mặt mày ủ rũ, trông có vẻ không vui. Từ lúc rời khỏi Tam Thanh Điện, y chưa từng thấy Trương Giản Lan cười lấy một lần.

 

"Trương Giản Lan." Kỳ Dụ gọi hắn.

 

Trương Giản Lan giật mình, quay đầu nhìn: "Sao vậy, ca ca?"

 

Kỳ Dụ hỏi: "Không thích vị sư tôn này sao?"

 

Trương Giản Lan không trả lời, chỉ lặng lẽ tiếp tục thu dọn đồ đạc.

 

Chỉ cần tên này im lặng, tim Kỳ Dụ liền nôn nóng, y vội tiến lên giải thích: "Có một sư tôn giỏi dạy dỗ, kiếm thuật của ngươi sẽ tiến bộ rất nhanh. Ngươi không muốn trở nên mạnh mẽ hơn sao? Tin ca ca được không?"

 

Trương Giản Lan dừng tay, ngẩng đầu lên, mỉm cười nhẹ: "Ca ca nghĩ lung tung gì vậy? Ta đâu có nói là không thích, chỉ cần có thể ở bên ca ca, chuyện gì ta cũng đồng ý làm."

 

"Đứa bé ngoan ngoãn hiểu chuyện." Kỳ Dụ xoa đầu cậu, "Yên tâm, ca ca sẽ luôn bên cạnh ngươi, cùng ngươi trưởng thành."

 

Trương Giản Lan: "Ừm ừm."

 

...

 

Hôm nay, đệ tử của Thẩm Huyền Ngọc không có mặt, lễ bái sư phải đợi đến ngày mai mới cử hành được.

 

Trời đã về khuya.

 

Kỳ Dụ cầm đèn, ngồi trước bàn sửa bug. Vừa chỉnh xong một vài lỗi hình dạng kỳ quái của đám động vật, cửa liền bị gõ.

 

Bên ngoài, giọng nói trầm buồn của Trương Giản Lan vang lên: "Ca ca, ta sợ quá, không ngủ được."

 

"Không khóa cửa, vào đi."

 

Trương Giản Lan bước vào, đôi mắt vàng kim đầu tiên cảnh giác quét một vòng khắp căn phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên bức tường.

 

Trên bức tường sát giường có một lỗ đen nhỏ, bị tranh thư họa che khuất. Nếu không nhìn kỹ, e rằng khó mà phát hiện.

 

Ngay từ khi vừa bước vào phòng, hắn đã cảm nhận được khí tức của người khác. Chỉ là hắn không ngờ, kẻ đó lại trắng trợn đến mức này, dám công khai dòm ngó Ái Kiếm của hắn.

 

Trương Giản Lan thu lại ánh mắt lạnh lùng, khoanh tay đi đến ngồi bên cạnh Kỳ Dụ: "Ta muốn ở lại."

 

Kỳ Dụ vội từ chối: "Không được, tự ngủ đi." Ở cùng tên nhóc này mới thực sự nguy hiểm ấy chứ.

 

"Nghe lời, mau về ngủ đi, mai còn phải dậy sớm."

 

Trương Giản Lan không chịu rời đi: "Ta có thể trải chăn dưới đất."

 

Kỳ Dụ: "Dưới đất lạnh lắm."

 

Tiểu tử này hiếm khi không ngoan ngoãn như vậy, chủ động lấy chăn gối trải xuống đất.

 

Kỳ Dụ sao có thể nỡ để hắn ngủ dưới sàn, đành phải gấp sách lại, nói: "Được rồi được rồi. Lên giường ngủ đi. Nhưng phải hứa với ca ca là không được nằm sát quá, phải giữ khoảng cách với ca ca."

 

Trương Giản Lan: "Tại sao? Ôm nhau không phải ấm hơn sao?"

 

Kỳ Dụ: "Không phải vấn đề ấm hay không, mà là... ngươi vẫn còn đang phát triển..."

 

Câu nói này đến đây thì bị nghẹn lại, Kỳ Dụ nhất thời không biết phải giải thích thế nào.

 

Về chuyện tình dục và tình yêu, Trương Giản Lan vẫn chưa khai sáng. Trước khi đến Thục Sơn, chưa ai từng dạy hắn những điều này. Thậm chí bây giờ, có khi hắn còn chẳng biết cách tạo ra một đứa trẻ là như thế nào.

 

Nhưng dù sao hắn cũng còn nhỏ, Kỳ Dụ không vội, đợi khi hắn trưởng thành sẽ từ từ dạy bảo. Tuy nhiên, có một số nguyên tắc vẫn phải nói rõ, tránh để sau này hắn phạm sai lầm.

 

"Ca ca là người trưởng thành. Cơ thể người lớn không giống cơ thể ngươi. Ngươi không thể nằm quá gần ca ca trên giường, hiểu không? Không chỉ với ca ca, mà với những ca ca, tỷ tỷ khác cũng vậy. Nhưng nếu giữa chúng ta là một mối quan hệ khác, thì có thể."

 

Trương Giản Lan chớp mắt: "Mối quan hệ gì?"

 

Kỳ Dụ đỏ mặt: "Khụ... cái này, sau này ngươi sẽ biết, bây giờ cứ nghe lời ca ca là được."

 

Trương Giản Lan dường như cười khẽ: "Được thôi."

 

Chết tiệt.

 

Giọng nói mềm mại này khiến Kỳ Dụ như bị mê hoặc, chỉ muốn ôm lấy đối phương mà hôn một trận thật đã. Nhưng không được, sẽ làm tiểu bằng hữu của y sợ mất. Kỳ Dụ đành phải kiềm chế xúc động, lên giường nằm xuống.

 

Trương Giản Lan rất ngoan, rất nghe lời. Sau khi được giáo huấn một trận, khi ngủ hắn ngoan ngoãn giữ khoảng cách, không còn dính lấy y nữa.

 

"Giỏi lắm." Kỳ Dụ xoa đầu hắn, "Ngủ đi."

 

Trương Giản Lan: "Ừm ừm."

 

Kỳ Dụ an tâm chìm vào giấc ngủ. Linh lực trong thanh Ngọc Hành kiếm của y gần cạn kiệt, bây giờ cơ thể cực kỳ dễ mệt mỏi. Một khi đã ngủ say, trừ phi chủ nhân tự mình đánh thức, nếu không thì sấm sét cũng chẳng thể làm y tỉnh.

 

Sau khi y ngủ, một thiếu niên tuấn mỹ chống cằm tựa vào bên giường. So với dáng vẻ ngoan ngoãn ban nãy, giờ đây hắn chẳng còn ngoan chút nào. Không những đưa tay vuốt v e mặt Kỳ Dụ, mà còn lén luồn tay vào trong áo y.

 

Tuy nhiên, Trương Giản Lan không có ý đồ gì xấu, hắn chỉ đang tìm thanh đao ngắn giấu trong người Kỳ Dụ.

 

Thanh đao này là vũ khí phòng thân của y. Từ sau lần bị Sở Mộ Vân tập kích, Kỳ Dụ luôn mang theo bên mình một thanh đao ngắn, đề phòng bị những tên kiếm tu biế n thái vây bắt lần nữa.

 

Trương Giản Lan rút đao ra, nghịch một lúc trong tay, sau đó bước đến trước bức tranh, đôi mắt ánh lên vẻ lạnh lẽo. Hắn mạnh mẽ đâm con dao xuyên qua lỗ hổng trên bức tường.

 

"Khục—!"

 

Bức tường truyền đến một tiếng rên rỉ đầy đau đớn.

 

Kẻ bên trong thậm chí còn chưa kịp hét lên, một bóng trắng đã xuyên qua tường, mạnh mẽ giẫm lên gương mặt đầy máu của cậu ta.

 

Trương Giản Lan cúi xuống nhìn thiếu niên dưới chân, người vừa bị đâm mù một con mắt, giọng nói lạnh băng vang lên: "Vợ của ta, ngươi nhìn có đẹp không?"

Bình Luận (0)
Comment