Xuyên Thành Kiếm Lão Bà Của Kiếm Si

Chương 68

Edit: Min

 

Sáng sớm hôm sau.

 

Kỳ Dụ thức dậy sau một giấc ngủ sâu, cảm thấy bất ngờ khi phát hiện linh khí trong cơ thể Ngọc Hành đã được bổ sung đầy đủ.

 

Y mở hệ thống kiểm tra thời gian—bây giờ là tám giờ sáng. Vậy mà y đã ngủ suốt mười hai tiếng đồng hồ.

 

Nhưng... linh khí này được bổ sung từ đâu?

 

Kỳ Dụ ngồi trên giường, đầu óc mơ hồ, liền hỏi hệ thống.

 

Hệ thống trả lời rằng đó là do Ngọc Hành vừa thăng cấp.

 

Bởi vì Ngọc Hành này không thuộc cùng một dòng thời gian với y, nên rất có thể bản thân y có cơ chế tự phục hồi linh lực.

 

Nếu đã vậy... có khi nào ở thời gian này còn tồn tại một thanh Ngọc Hành khác không?

 

Kỳ Dụ suy nghĩ miên man, đúng lúc này, trong phòng vang lên một giọng hát khe khẽ, nhẹ nhàng mà vui vẻ.

 

Là giọng của Trương Giản Lan—một chất giọng thiếu niên trong trẻo, mang theo chút non nớt, nghe rất thoải mái, thư thái.

 

Kỳ Dụ ngẩng đầu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, liền thấy cậu thiếu niên đang quét dọn trong phòng.

 

Trương Giản Lan mặc một chiếc tạp dề, tay cầm chổi, cẩn thận quét sạch từng ngóc ngách trong phòng, bộ dáng vô cùng nghiêm túc.

 

Kỳ Dụ nhìn bóng lưng hắn, thoáng sững sờ.

 

.....Khoan đã.

 

Sao bài hát này nghe quen thế nhỉ?

 

Y ngồi trên giường, trầm tư rất lâu, rồi bỗng nhiên sực nhớ—chẳng phải đây chính là bài hát kết phim của 《Chú Heo Con Phiêu Lưu Ký》 hay sao???

 

Ngay lúc này, Trương Giản Lan đột nhiên cảm nhận được ánh mắt phía sau lưng, cả người lập tức cứng đờ.

 

Kỳ Dụ trợn to mắt, nhìn chằm chằm hắn đầy kinh ngạc: Không thể nào, không thể nào, không thể nào???

 

Sau cơn sửng sốt là một cơn giận bùng nổ.

 

Kỳ Dụ vớ lấy một cái ghế, lặng lẽ tiến sát phía sau thiếu niên, trong lòng gào thét: Trương Giản Lam! Nếu ngươi dám lừa ta, hôm nay ta sẽ cho cái chân thứ ba của ngươi gãy vĩnh viễn!!

 

Y vừa giơ ghế lên, thì đột nhiên nghe thấy Trương Giản Lan đổi giọng, vội vàng chuyển bài. Nhưng vì quá hoảng loạn, giai điệu lập tức trở nên lộn xộn, run rẩy đến mức chính hắn cũng không biết mình đang hát cái gì nữa.

 

Kỳ Dụ cau mày.

 

Y nghe một hồi, càng nghe càng thấy sai sai.

 

Bài này... sao chẳng còn giống 《 Chú Heo Con Phiêu Lưu Ký》 nữa, mà lại giống... một bài nhạc thần bí kiểu Ấn Độ thế này?!

 

Người cổ đại... đều nghe mấy thứ kỳ quái này à???

 

Lúc này, lưng Trương Giản Lan đã cứng ngắc, trán ướt đẫm mồ hôi lạnh.

 

Kỳ Dụ im lặng lắng nghe thêm một lúc, nhưng vẫn không phân biệt nổi. Nghĩ lại thì, có khi nào chỉ là trùng hợp vài nốt nhạc thôi? Hắn cũng chỉ mới ngâm nga một câu, không thể vì thế mà đổ oan cho bạn nhỏ của mình được.

 

Lỡ như, làm hắn ám ảnh đến mức có bóng ma tâm lý trong tuổi thơ thì sao bây giờ?

 

Nghĩ vậy, Kỳ Dụ hạ chiếc ghế xuống, gọi nhẹ: "Trương Giản Lan."

 

Thiếu niên quay đầu lại, ánh mắt vẫn giữ nét căng thẳng: "Ta ở đây."

 

Kỳ Dụ lấy cây chổi từ tay Trương Giản Lan, nhẹ giọng hỏi: "Ngươi đã ăn sáng chưa?"

 

Nghe vậy, Trương Giản Lan khẽ kéo một nụ cười có phần cứng ngắc: "Còn chưa."

 

Kỳ Dụ gật đầu: "Vậy đi ăn sáng trước đi, lát nữa còn phải tham gia lễ bái sư. Nơi này để ta dọn dẹp."

 

Nghi thức bái sư này...

 

Trương Giản Lan có chút không tình nguyện, dù sao thì với thực lực của mình, trong Tam giới này, hết thảy chúng sinh đều nên quỳ xuống bái hắn mới phải.

 

Kỳ Dụ thúc giục: "Ngẩn ra làm gì nữa? Mau đi đi!"

 

Tuy nhiên, Ái Kiếm là một ngoại lệ.

 

Trương Giản Lan trầm mặc một lúc, rồi quay người đi ra ngoài.

 

Sau khi Kỳ Dụ rửa mặt đơn giản xong cũng rời đi.

 

Nghi thức bái sư của Thục Sơn rất đơn giản, chỉ cần quỳ xuống dâng trà cho sư tôn, hành lễ dâng trà cho sư huynh, sau đó dập đầu ba cái trước sư tôn là được.

 

Lúc Kỳ Dụ đến nơi, Trương Giản Lan đang khoanh tay đứng trong tông sư đường, hai vị sư huynh của hắn đã có mặt đầy đủ, còn Thẩm Huyền Ngọc thì đang ngồi trên cao đường chờ hắn dâng trà.

 

Nghi thức bái sư thông thường sẽ bắt đầu vào lúc năm giờ sáng.

 

Kỳ Dụ quên nhắc Trương Giản Lan.

 

Trương Giản Lan thực ra đã tỉnh, nhưng căn bản không muốn đi.

 

Thế là mấy người kia ngồi đây chờ suốt ba tiếng, đến mức tê cả mông. Sắc mặt ai nấy đều không được tốt lắm, đặc biệt là Đại sư huynh Sở Mộ Vân, mặt đã xanh mét rồi.

 

Nhị sư huynh Từ Thanh Từ bị thương, mặt còn quấn băng, vừa thấy Trương Giản Lan bước vào liền run lẩy bẩy. Nếu không phải sư tôn ép gã phải đến, gã chắc chắn sẽ không bao giờ chịu gặp tên sư đệ ác ma này.

 

Trương Giản Lan pha trà, đưa cho Thẩm Huyền Ngọc.

 

Thẩm Huyền Ngọc hài lòng nhận lấy, nhắc nhở: "Lần sau đừng dậy muộn như vậy nữa. Ở đây, gà vừa gáy là phải dậy luyện kiếm, ngươi phải tập thích nghi dần đi."

 

Trương Giản Lan mỉm cười nhạt: "Xin lỗi, ca ca nhà ta sợ lạnh, không thể rời xa ta. Ta phải đợi đến khi huynh ấy ngủ thật ngon rồi mới có thể dậy."

 

Thẩm Huyền Ngọc khẽ run tay khi đỡ chén trà—sợ lạnh ư? Hình như hắn có nghe nói qua rằng kiếm linh sợ lạnh nhưng không sợ nóng. Vậy lúc ngủ, kiếm linh có phải sẽ rất bám lấy chủ nhân không?

 

Nghĩ tới đây, trong đầu hắn chợt lóe lên gương mặt xinh đẹp của Kỳ Dụ. Càng nghĩ càng phấn khích, không biết kiếm linh đó khi vừa thức dậy sẽ trông thế nào nhỉ?

 

Trương Giản Lan rót trà cho hắn xong, lại lần lượt dâng trà cho hai vị sư huynh.

 

Sở Mộ Vân nhận trà với vẻ không kiên nhẫn, ánh mắt đầy bất mãn.

 

Dù sao cũng là ngày đầu tiên bái sư, vậy mà lại bắt bọn họ chờ suốt ba tiếng, ai mà chịu nổi?

 

Nhưng nghĩ đến việc ca ca của Trương Giản Lan chính là thanh kiếm linh kia, cậu ta lại lập tức kiềm chế. Nếu muốn cải thiện quan hệ với kiếm linh luôn cảnh giác với mình kia, trước tiên phải lấy lòng đệ đệ của y đã.

 

Khi Trương Giản Lan cung kính dâng trà cho Nhị sư huynh, Từ Thanh Từ run đến mức cả bàn trà cũng rung theo. Chính thiếu niên này, đêm qua suýt nữa đã dùng một nhát đao đâm xuyên mắt gã! Nếu không phải gã né kịp, e là đã bỏ mạng tại chỗ.

 

Hơn nữa, thực lực của thiếu niên này, hoàn toàn không cùng cấp bậc với bọn họ.

 

Hôm qua, ngay cả cơ hội rút kiếm Từ Thanh Từ cũng không có, đã bị linh lực của hắn đánh cho ngã xuống đất, không gượng dậy nổi.

 

Gã lập tức bò dậy, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, thiếu niên đó mới không giết gã, nhưng vẫn không có ý định buông tha, chỉ để lại một câu cảnh cáo: Nếu sau này còn để hắn bắt gặp làm chuyện đó nữa, hắn nhất định sẽ lấy đi đôi mắt này.

 

Từ Thanh Từ không dám nữa.

 

Nhưng không dám là một chuyện, còn sợ hãi lại là chuyện khác.

 

Giờ đây, chỉ cần nhìn thấy Trương Giản Lan, mắt gã đã đau nhức kịch liệt, cả người run bần bật, đến mức không thốt nổi một lời.

 

Trương Giản Lan mặt không biểu cảm, nâng trà nói: "Sư huynh, uống trà đi."

 

Ngồi bên cạnh, Sở Mộ Vân bị gã làm cho run lây, cạn lời hỏi: "Từ Thanh Từ, ngươi run cái gì vậy?"

 

Thẩm Huyền Ngọc cũng thúc giục: "Mau nhận trà của sư đệ đi."

 

Lúc này, Từ Thanh Từ mới run rẩy đưa tay ra nhận trà, nhưng vì run quá mạnh, nước trà đổ hết lên người.

 

Trương Giản Lan chu đáo lấy lại chén trà từ tay gã, thấp giọng hỏi: "Sư huynh không khỏe sao?"

 

Hắn rõ ràng là cố ý hỏi như vậy.

 

Từ Thanh Từ không dám mở miệng.

 

Thẩm Huyền Ngọc cau mày nói: "Thanh Từ, nếu không khỏe thì về nghỉ ngơi đi. Mắt ngươi bị thương, mấy ngày này cứ tĩnh dưỡng, không cần làm công khóa."

 

Từ Thanh Từ lập tức gật đầu: "Vâng, sư tôn." Dứt lời, gã run lẩy bẩy bước nhanh qua mặt Trương Giản Lan, chẳng khác nào đang chạy trốn, vội vàng ra khỏi cửa.

 

Lúc đi ngang qua Kỳ Dụ, gã lập tức run càng dữ dội, cúi đầu chạy mất hút.

 

Gã sợ thiếu niên này lại tìm gã gây phiền phức.

 

Kỳ Dụ lấy làm khó hiểu: "Sao người này nhìn thấy ta cứ như thấy ma vậy?"

 

Chẳng lẽ do hôm nay mình ăn mặc có vấn đề? Nghĩ vậy, y đưa tay chạm vào tóc mình kiểm tra, không rối, mặt cũng sạch sẽ, vậy gã sợ cái gì chứ? Mình có đáng sợ đến thế sao?

 

"Ca ca." Trương Giản Lan đứng trong đại sảnh, ngọt ngào gọi một tiếng.

 

Giọng nói non nớt mềm mại của bạn nhỏ nhà mình khiến Kỳ Dụ nghe mà lòng nở hoa, lập tức đáp: "Ta đây!"

 

Nói rồi, y nhanh chóng bước vào, hỏi: "Thế nào, tiểu tâm can, xong nghi thức bái sư chưa?"

 

Vừa thấy y vào, sư đồ trong đại điện lập tức sáng mắt, ánh mắt lấp lánh khác thường.

 

Chỉ vì thanh bản thể kiếm lơ lửng trong cơ thể mỹ nhân này quá mức chói mắt, mỹ lệ đến mức không gì sánh được.

 

Trương Giản Lan gật đầu: "Xong rồi."

 

Sở Mộ Vân lên tiếng nhắc nhở: "Sư đệ của ngươi vẫn chưa quỳ xuống đâu, sao đã xong rồi?"

 

Lúc nãy, cậu ta vẫn nói với vẻ nghiêm túc, nhưng khi Kỳ Dụ vừa tới, giọng cậu ta liền thay đổi, cố bắt chước giọng điệu ngọt ngào của Trương Giản Lan, nói với Kỳ Dụ: "Ngươi khỏe không, kiếm linh ca ca, chúng ta lại gặp nhau rồi. Ai nha... Trương Giản Lan là đệ đệ của ngươi đúng không? Thật tốt quá, hắn bây giờ là sư đệ của ta. Vậy ngươi chẳng phải cũng là ca ca của ta sao?"

 

Cậu ta nhanh trí nhận ra dường như kiếm linh này rất thích được gọi là "Ca ca". Lúc nghe Trương Giản Lan gọi ca ca, trông y có vẻ rất vui. Vậy nếu cậu ta cũng gọi một tiếng "Ca ca", có khi nào thiện cảm của kiếm linh đối với cậu ta sẽ tăng lên không?

 

Dù sao trước đó cậu ta cũng đã làm vài chuyện không hay, chắc chắn kiếm linh này vẫn còn nhớ, cậu ta phải tìm cách cứu vãn hình tượng mới được.

 

Cái logic gì thế này, Sở Mộ Vân?

 

Kỳ Dụ chẳng buồn nhìn cậu ta, bận rộn chỉnh lại mấy sợi tóc lòa xòa hai bên thái dương của bạn nhỏ nhà mình, rối hết cả lên rồi. Trong suy nghĩ của Kỳ Dụ, chuyện khác có thể xảy ra nhưng kiểu tóc thì tuyệt đối không được loạn trong khoảnh khắc trọng đại của đời người. Đây là một dấu mốc vinh quang cần phải lưu lại.

 

Là người ghi chép, Kỳ Dụ phải chăm chút thật tốt cho Trương Giản Lan.

 

Sở Mộ Vân vẫn còn gọi: "Ca ca? Ca ca? Kiếm linh ca ca, ngươi nghe thấy ta nói không?"

 

Kỳ Dụ đáp qua loa: "Nghe thấy rồi."

 

Đang sửa tóc cho Trương Giản Lan, y vô tình phát hiện tên nhóc này đang lén lút trừng mắt với Sở Mộ Vân. Dù rất kín đáo nhưng vẫn không thoát khỏi ánh mắt y. Cái kiểu ghét bỏ kia, giấu cũng giấu không nổi.

 

Kỳ Dụ bật cười thành tiếng: "Ha, tiểu tử này, chỉ cho phép mình làm nũng, không cho người khác làm à?"

 

Trương Giản Lan ngây thơ ngẩng đầu: "Sao cơ? Làm nũng là gì?"

 

Kỳ Dụ lắc đầu, không giải thích, chỉ đẩy hắn về phía Thẩm Huyền Ngọc: "Được rồi, mau quỳ bái sư đi. Bái xong thì theo sư tôn ra ngoài luyện tập một chút."

 

Trương Giản Lan đứng thẳng tắp, chắp tay hành lễ, tỏ ý tôn trọng: "Xin lỗi, hôm nay ta..."

 

Nói đến đây, hắn ngừng lại một chút, rồi sửa lời: "Ta bị thương ở đầu gối, không thể quỳ bái, mong được thứ lỗi."

 

Thẩm Huyền Ngọc liếc mắt nhìn đầu gối thẳng tắp của hắn: "Sao lại bị thương?"

 

Kỳ Dụ cũng lo lắng bước tới hỏi: "Hả? Bị thương ở đâu? Để ta xem nào."

 

Trương Giản Lan lắc đầu: "Hôm qua vô ý ngã một cái."

 

Tính tình của Thẩm Huyền Ngọc vốn dĩ lười biếng, chẳng mấy bận tâm, chỉ khoát tay nói: "Không sao, quỳ không được thì thôi, cũng chỉ là một nghi thức, Ngọc Hư Phong của ta chẳng câu nệ mấy thứ đó."

 

Hiện giờ toàn bộ sự hứng thú của hắn đều đặt trên người kiếm linh kia.

 

"Kỳ Dụ, ngươi có rảnh không? Có muốn cùng ta đi hướng dẫn đệ tử không? Hôm nay là buổi học đầu tiên của Trương Giản Lan, chắc hẳn hắn rất căng thẳng, có người quen đi cùng sẽ tốt hơn cho hắn."

 

Kỳ Dụ hỏi: "Học gì?"

 

Bạn nhỏ của y đầu gối đang bị thương, không thể tập luyện mấy động tác quá mạnh được.

 

Thẩm Huyền Ngọc đáp: "Người mới nhập môn trước tiên phải học kinh pháp."

 

Cái gọi là "Học kinh pháp" chính là trau dồi tâm cảnh trước, 《Đạo Đức Tâm Kinh》 là quyển kinh thư nhập môn bắt buộc phải chép và học thuộc lòng. Một xấp sách dày cộp, đoán chừng đủ để Trương Giản Lan khổ sở một phen.

 

Nơi tu luyện đặt trong rừng trúc của Ngọc Hư Phong.

 

Hôm nay Từ Thanh Từ nghỉ phép, không có mặt.

 

Sở Mộ Vân đang luyện kiếm trong rừng trúc.

 

Trương Giản Lan bị sắp xếp ngồi trong đình chép kinh.

 

Thẩm Huyền Ngọc thì lại chọn ở cạnh Kỳ Dụ.

 

Kỳ Dụ đang nhìn Trương Giản Lan.

 

Còn Thẩm Huyền Ngọc lại nhìn y—chính xác hơn là đang nhìn bản thể thanh kiếm trong cơ thể y. Càng nhìn càng thấy ghét bỏ thanh nhuyễn kiếm bên hông mình, ngoại hình lẫn linh khí đều không bằng một phần mười của thanh linh kiếm kia. Rõ ràng, chỉ có một thanh kiếm tuyệt đẹp như vậy mới xứng với kiếm pháp tao nhã của hắn.

 

Nhuyễn kiếm: Ngươi là đồ lươn lẹo! Ta thực sự cảm ơn ngươi đấy!

 

Thẩm Huyền Ngọc bắt chuyện với Kỳ Dụ: "Kỳ Dụ, rốt cuộc ngươi là kiếm của ai, giờ có thể nói rồi chứ?"

 

Kỳ Dụ chớp mắt: "Ngươi không thấy trên đại điện lúc trước sao?"

 

Thẩm Huyền Ngọc: "Thấy cái gì?"

 

Kỳ Dụ chỉ vào Trương Giản Lan: "Ta là kiếm của cậu ấy. Lức trước trên đại điện, cậu ấy đã triệu hồi ta, ta tưởng ngươi biết rồi chứ."

 

Hóa ra lúc đó Thẩm Huyền Ngọc đang ngủ gà ngủ gật, hoàn toàn không thấy gì cả. Mãi đến khi bị tiếng xôn xao của các đệ tử đánh thức, hắn mới nhìn thấy thanh kiếm đẹp đến mức khiến hắn yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên bị người khác cầm trên tay.

 

Chính là Trương Giản Lan.

 

Hắn vốn tưởng kiếm linh này chỉ bảo vệ đối phương, không ngờ lại là nhận chủ rồi?!

 

"Cái gì!?" Thẩm Huyền Ngọc kinh hãi, không thể tin nổi, "Ngươi nhận hắn làm chủ?"

 

Một kẻ mới nhập môn, ngay cả linh lực còn không có ư?!

 

"Tại sao?!"

 

Đối với kiếm tu bọn họ, chuyện này chẳng khác nào một mỹ nhân tuyệt thế cam tâm gả cho một tên lùn tịt một mét rưỡi, nghèo kiết xác, lại còn bán bánh nướng dạo ngoài chợ vậy.

 

Đúng lúc này, tên "Một mét rưỡi" ấy lại ngẩng đầu lên, dịu dàng cười với Kỳ Dụ, ngọt ngào gọi một tiếng: "Ca ca."

 

Gọi đến mức tim Kỳ Dụ đập loạn xạ.

 

"Ai ai ai ai, tiểu tâm can của ta ơi, ta đây, ta đây... Học cho giỏi vào, có ca ca ở đây rồi, đừng sợ, đừng căng thẳng nhé!"

 

Thẩm Huyền Ngọc cúi xuống nhìn bắp thịt rắn chắc trên người mình, rồi lại nhìn cái thân hình mảnh mai như cây trúc của thiếu niên kia.

 

Tiểu tử kia tuy đẹp thì có đẹp đấy, nhưng chẳng có chút cơ bắp nào, đoán chừng ngay cả kiếm cũng cầm không vững.

 

Rốt cuộc hắn đã dùng cái gì để chinh phục một thanh tuyệt thế mỹ kiếm chứ???

 

Trong khoảnh khắc ấy, lòng tự tôn của Thẩm Huyền Ngọc chịu một cú sốc nặng nề.

 

Hắn u oán lên tiếng: "Mấy vị kiếm linh các ngươi giờ đều thích dạng công tử mặt trắng sao? Sao không cân nhắc một nam nhân mạnh mẽ như ta chứ?!"

Bình Luận (0)
Comment