Xuyên Thành Ma Kính Ta Toàn Trí Toàn Năng

Chương 122

Trong Lâu đài cổ Albuchloe.

Chỉ còn hơn một giờ nữa là tiệc tối bắt đầu, các hầu gái cung đình đã trang trí xong hoa viên là địa điểm tổ chức tiệc tối.

Hoa viên không phải lộ thiên, phía trên có khung mái vòm trong suốt giống như kính pha lê.

Từ đỉnh đi xuống, bao quanh là một chuỗi dài, đèn màu tạo không khí hình xoắn ốc.

Trong một căn phòng ở tầng hai, phía bên phải hoa viên.

Vương hậu Sayor ngồi trên ghế sô pha được bện bằng nhung ngỗng trắng, lẳng lặng chờ đợi Shelir đến.

Trên bàn tròn ngay trước mặt nàng, bày một chiếc đồng hồ cát tinh xảo, cát mịn màu trắng ngà từ từ chảy xuống giữa, biểu thị thời gian đang từng chút trôi qua.

Đại khái qua mười bảy phút, cùng với hai tiếng bước chân vang lên, mấy giây sau, cửa phòng bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Hai người bước vào, một người là Shelir mang mặt nạ, còn một người khác, chính là Quang Minh thần lấy hình tượng “Rison Wayne” xuất hiện.

Vương hậu Sayor nâng mi mắt lên, ngay khoảnh khắc nhìn thấy Shelir này, một cảm xúc không tên giống như hồng thủy vỡ đê, đột nhiên lan tràn khắp người nàng.

Giữa cơn bừng tỉnh, trong đầu nàng hiện lên mấy mảnh vụn giống như hình ảnh.

Những hình ảnh này đứt quãng, vô cùng mơ hồ bất định, giống như có một đám sương mù trắng đậm đặc bao phủ, cho nên nhìn có chút mờ mịt không chân thật.

Cuối cùng, tất cả mảnh vụn được tự chủ lắp ghép.

Biến thành hai bức hình ảnh rõ ràng.

Bức họa mặt thứ nhất, là một người phụ nữ mặc trang phục da hổ đi ra từ đội ngũ trăm người, quỳ gối trước mặt thần minh tóc đen mắt đen, được đối phương tự mình đội lên vòng nguyệt quế màu đen.

Bức họa mặt thứ hai, vẫn là người phụ nữ đó, chẳng qua quần áo có sự thay đổi rất rõ ràng.

Trang phục biến thành vải dệt có màu sắc, cổ áo và tay áo còn thêu hoa văn ngân hà.

Mà ngoại trừ trang phục trở nên hoa lệ và tinh mỹ ra, vương miện trên đỉnh đầu người phụ nữ, cũng biến thành vương miện màu vàng kim đại diện cho quyền lực.

Điều duy nhất không thấy, là thần minh đứng ngay trước mặt người phụ nữ.

Vẫn là tóc đen nhánh, mắt đen nhánh, xinh đẹp sâu thẳm, giống bầu trời đêm tối, giống mặt sâu thẳm khác của ban ngày.

Sayor không nhìn rõ mặt vị thần minh này, nhưng nàng có thể từ hình ảnh cảm nhận được sự khao khát và kính ngưỡng của người phụ nữ đối với vị thần minh này.

Sự khao khát kia không liên quan đến tình yêu, rốt cuộc phàm nhân sao dám mơ ước thần minh.

Ánh mắt này là sự tín ngưỡng tuyệt đối, sự tôn kính tuyệt đối, cùng sự phục tùng tuyệt đối đối với cường giả.

Mà so với vị thần minh không thấy mặt này, người phụ nữ trong hình ảnh này, đối với Sayor mà nói, thật sự vô cùng quen thuộc, lại vô cùng xa lạ.

Quen thuộc là vì diện mạo đối phương giống hệt nàng.

Xa lạ, còn lại là vì ngoại trừ diện mạo giống nhau ra, Sayor giống như một người ngoài cuộc, tất cả những gì xảy ra trong hình ảnh, đều không phải nàng đã trải qua.

Thế nhưng cho dù là như vậy, hai bức họa mặt hiện ra trong đầu này, vẫn làm nàng bận tâm không thôi.

Có một khoảnh khắc như vậy, Vương hậu Sayor thậm chí nghĩ đến kiếp trước kiếp này.

Tuy rằng ý nghĩ như vậy không có bất kỳ căn cứ nào, nhưng nàng chính là sinh ra loại cảm giác số mệnh này.

Đặc biệt là vị thần minh tóc đen mắt đen trong hình ảnh.

Căn bản không cần nghi ngờ, vị thần minh kia cũng không phải Quang Minh thần mà thế nhân đều biết.

Càng giống như…

Vị thần cai quản đêm tối.

Nghĩ vậy, Vương hậu Sayor đối với vị thần minh không nhìn rõ khuôn mặt này trong hình ảnh, cũng càng thêm để ý.

Nàng theo bản năng ôm đầu, ý đồ cố gắng loại bỏ làn sương mù mờ ảo kia, nhìn rõ khuôn mặt thần minh, thế nhưng ngay khi nàng rốt cuộc sắp nhìn rõ khuôn mặt đối phương, một giọng nói cắt ngang suy tư của nàng ——

“Vương hậu xinh đẹp…”

Giọng nói dễ nghe này xuyên qua màng nhĩ nàng, làm Sayor đang đắm chìm trong suy nghĩ của bản thân bỗng dưng hoàn hồn.

Nhưng nàng cũng không nghe rõ đối phương phía sau còn nói gì.

Bởi vì giây tiếp theo, giọng nói từ tính cực kỳ dễ nghe này giống như là chìa khóa mở ra chiếc hộp Pandora, làm hình ảnh vốn dĩ chỉ có hình ảnh trong đầu nàng có được âm thanh.

Cũng là ngay lúc này, nàng nghe được thần minh tóc đen trong hình ảnh, nói với người phụ nữ đang quỳ trên mặt đất ——

Ta ban cho ngươi cái tên, Sayor.

Giờ khắc này, âm thanh trong hình ảnh này dường như cùng âm thanh trong hiện thực đan xen vào nhau.

Rồi sau đó, tựa như rút ra mây mù, Vương hậu Sayor chớp chớp lông mi, thanh niên tóc đen đang ở trong tầm mắt nàng, cũng cùng bóng dáng thần minh tóc đen trùng điệp vào nhau.

Sau khi ý thức được khả năng nào đó, Sayor toàn thân đều sững sờ tại chỗ, biểu tình cũng ngơ ngẩn, giống như hoàn toàn ngây dại.

Shelir thấy thế, liền biết đây là ký ức được truyền thừa xuống từ huyết mạch Sayor, sau khi nhìn thấy hắn hiện giờ đã khôi phục thân phận Hắc Dạ Thần, chịu sự ảnh hưởng.

Nếu không cố ý can thiệp, sự ảnh hưởng này sẽ trong quá trình đối phương ở chung với hắn, theo thời gian trôi qua trở nên càng ngày càng sâu sắc, cuối cùng ở một nút thắt nào đó hoàn toàn thức tỉnh hình ảnh ký ức được truyền thừa xuống từ huyết mạch kia.

Shelir đối với điều này lại không có gì bận tâm, đối phương khi nào thức tỉnh, đối với hắn mà nói đều không có gì khác biệt quá lớn.

Nếu nhất định phải nói, đơn giản chính là Sayor sau khi thức tỉnh đoạn ký ức này, sẽ trên cơ sở hiện có đối với hắn càng thêm tôn kính, thái độ cũng sẽ càng cẩn thận.

Nhưng Shelir vốn dĩ không tính toán ở lại quốc gia Berthalytton lâu, cho nên cuối cùng ảnh hưởng cũng không lớn.

Còn về hiện tại, Shelir không quên mục đích hôm nay.

Hắn lấy thần trượng ánh sáng được đặt trong túi ra, sau đó dùng thần lực biến thần trượng này trở về kích thước ban đầu.

Lúc này, Vương hậu Sayor mới dần dần hoàn hồn, tìm lại suy nghĩ từ sự ngẩn ngơ.

Nhìn thần trượng trong tay Shelir, rõ ràng là thần vật vẫn luôn muốn có được, trong lòng Vương hậu Sayor lại không có cảm giác quá mức kích động.

Nàng chỉ là liếc nhìn một cái, lực chú ý càng nhiều, vẫn là đặt trên người Shelir.

Nàng nhìn mặt nạ trên mặt Shelir, tầm mắt dừng lại ở đôi con ngươi đen nhánh giống như mực dưới mặt nạ Shelir.

Sayor nhớ rất rõ, khi đối phương rời khỏi vương thành, màu sắc đôi mắt vẫn là màu vàng kim, mà hiện tại, lại biến thành một loại sâu thẳm nhìn không thấy đáy.

Giống hồ nước ngưng tụ xoáy nước, nhìn như gợn sóng nhẹ nhàng dưới, ẩn giấu nguy hiểm và thần bí vô tận.

Lại một lần, bóng dáng Shelir và vị thần minh trong hình ảnh trùng điệp.

Môi Sayor giật giật, “Ngươi…” Nàng muốn trực tiếp hỏi Shelir, nhưng lời nói tới miệng, cuối cùng vẫn là nuốt trở về.

Lông mi nàng dày dài giật giật, rất nhanh sửa lời nói: “Hoan nghênh trở về, Ma kính tiên sinh thân mến.”

Nàng dùng cách xưng hô ngay từ đầu khi biết thân phận ma kính của Shelir, trong giọng nói không mất đi sự thân thuộc và vui mừng.

Nói xong, nàng chủ động đi về phía Shelir.

Bất quá đợi đến gần sau, Sayor cũng không đi lấy thần trượng ánh sáng, mà là hơi cúi người, muốn cầm lấy bàn tay kia của Shelir đang rũ đặt bên người.

Không còn nghi ngờ gì nữa, nàng chuẩn bị làm một cái lễ hôn tay với Shelir.

Đầu ngón tay Vương hậu Sayor còn chưa chạm vào tay Shelir, đã bị đầu thần trượng ánh sáng phía trước áp xuống cổ tay.

Vương hậu Sayor hơi khựng lại, nhìn về phía người khởi xướng đứng bên cạnh Shelir.

Đối phương tay cầm tay Shelir đang giữ thần trượng ánh sáng, lợi dụng lực khéo léo khống chế góc độ, tiếp theo dùng thần trượng đè tay nàng xuống.

Quang Minh thần mang bộ dáng Rison Wayne, mặt vô biểu tình nhìn về phía Sayor đang nhìn về phía mình.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau này, trong lòng Vương hậu Sayor bỗng dưng kinh hãi.

Rõ ràng người này nên là ám kỵ sĩ mà nàng quen thuộc, nàng lại có một loại cảm giác hoàn toàn xa lạ.

Ánh mắt đối phương rất đạm mạc, rất lạnh lùng, vô cớ lộ ra một loại xa cách nghiêm nghị không thể xâm phạm.

Giống như tồn tại đứng trên mây, nhìn xuống chúng sinh.

Thậm chí nàng thế nhưng dưới ánh mắt nhàn nhạt này của đối phương, cảm nhận được áp lực tuyệt đối.

Giây tiếp theo, hầu như là xuất phát từ bản năng, Vương hậu Sayor buột miệng thốt ra: “Ngươi là Rison Wayne sao?”

Vừa dứt lời, Vương hậu Sayor mới ý thức được lời này của mình có vẻ hơi đột ngột, nhưng lời đã ra khỏi miệng, cũng không có lý do thu hồi lại.

Quang Minh thần không nói gì, mà là chuyển tầm mắt về phía Shelir.

Hiển nhiên là tính toán giao quyền lựa chọn thân phận đối ngoại của mình ở quốc gia Berthalytton cho Shelir quyết định.

Shelir hơi nhướng mày, hỏi ngược lại Vương hậu Sayor một câu: “Nếu hắn không phải Rison Wayne, vậy ngươi cảm thấy hắn nên là ai?”

Vương hậu Sayor nhẹ nhàng lắc đầu: “Ta không biết.”

Cuối cùng, dường như nghĩ tới điều gì, Vương hậu Sayor lặng lẽ nhìn về phía Shelir: “Ngươi là ma kính, ta muốn nghe câu trả lời của ngươi.”

Shelir cười một chút, nói nửa thật nửa giả: “Hắn là Rison Wayne, cũng có thể nói không phải.”

Câu trả lời này, mặc cho ai nghe tới đều cảm thấy nước đôi, giống như một trò đùa.

Nhưng Vương hậu Sayor biết lời nói ra từ Shelir là ma kính, mỗi câu đều không tồn tại tính giả dối.

Là Rison Wayne, cũng có thể nói không phải.

Câu trả lời này trong mắt Sayor, bản thân đã có thâm ý cực mạnh.

Bất quá vô luận đáp án này sau lưng còn cất giấu bí mật như thế nào.

Điều có thể xác định chính là, Rison Wayne đứng bên cạnh Shelir này, đã không còn sẽ nghe lời nàng hành sự.

Cho dù đối phương hiện tại là Rison Wayne, nàng cũng cần thiết phải phân cách đối phương với vị ám kỵ sĩ trong trí nhớ nàng.

Nghĩ đến đây, xuất phát từ một loại trực giác bản năng, Vương hậu Sayor cũng không tiếp tục suy nghĩ sâu xa nữa, mà là khẽ gật đầu, nói một câu: “Ta biết rồi.”

Shelir nghe vậy, ý cười trong đáy mắt cũng rõ ràng hơn một chút.

Cho nên nói nha…

Vương hậu Sayor là một người phụ nữ vô cùng thông minh.

Shelir đưa thần trượng ánh sáng trong tay cho Sayor: “Cầm đi.”

Hắn lúc trước làm ma kính, lấy thân phận chiêm tinh thần thuật sư đi theo đội thuê đi về phía Rừng rậm Vô Vọng Hư, nhìn từ bề ngoài, chính là để giúp đỡ Vương hậu Sayor bắt được thần trượng ánh sáng.

Hiện tại, hắn đem thành quả đoạt được từ Rừng rậm Vô Vọng Hư giao cho Sayor, cũng coi như là một loại đến nơi đến chốn.

Đương nhiên, điều này cũng có nghĩa là mối quan hệ bị Vương hậu Sayor kiềm giữ với thân phận ma kính, đã kết thúc.

Tuy rằng Shelir cũng không nói hoàn toàn lời này ra, chỉ chỉ ra bốn chữ đến nơi đến chốn này, nhưng hắn tin tưởng đối phương có thể đọc hiểu ý tứ của hắn.

Và sự thật chứng minh, đối phương quả thật lý giải được thâm ý trong lời nói của hắn.

Ánh mắt Vương hậu Sayor lóe lên, rũ mắt xuống, môi đỏ mím chặt, cứ như vậy lặng im hồi lâu.

Thời gian từng chút trôi qua.

Đợi đến khi Sayor ngước mắt lên lần nữa, nàng nhìn sâu Shelir một cái, sau đó nâng đôi tay lên, vô cùng trịnh trọng nhận lấy cây quyền trượng ánh sáng có được sức mạnh thần kỳ này từ trong tay Shelir.

Cảm nhận được trọng lượng nặng trịch trong tay, Vương hậu Sayor thu lại lực đạo.

Tham vọng trong đáy mắt nàng dưới ánh sáng quang sắc nhàn nhạt tỏa ra từ cây quyền trượng này, được chiếu ra một loại vẻ đẹp bắt mắt lại trắng trợn.

Giống như một đóa hồng nở rộ tùy ý trên mảnh đất chỉ có cây cối có thể sinh trưởng.

Bình Luận (0)
Comment