Tiệc tối tối nay người tham gia không nhiều, ngoại trừ Shelir, cũng chỉ có Công tước Anovin, và hai vị đại thần, sau đó chính là Guy, người thừa kế sắp tới của đại chủ giáo.
Nguyên bản với địa vị hiện tại của Guy, không có tư cách tham gia yến hội như vậy, nhưng vì Đại chủ giáo đương nhiệm sức khỏe kém, nên Guy mới thay thế tham dự.
Nguyên liệu nấu ăn trong yến hội vô cùng phong phú, rau củ, trái cây, salad, điểm tâm ngọt, cùng các loại chế phẩm từ thịt được chế tác tỉ mỉ, những món ăn ngon này được các thị nữ cung đình bày biện từng đĩa lên bàn, trông rực rỡ muôn màu.
Chỉ là những món ngon được bày biện lên bàn như vậy, ngoại trừ Shelir đang nghiêm túc thưởng thức, tâm tư của những người khác đều không đặt vào việc thưởng thức đồ ăn.
Vô luận là Guy, hay Anovin, hay hai vị đại thần khác, bề ngoài đều đang nhai nuốt đồ ăn, ánh mắt lại luôn cố ý vô tình liếc nhìn về phía Shelir.
Họ vẫn luôn biết Vương hậu Sayor thiên vị vị chiêm tinh thần thuật sư này.
Điều này sớm đã được họ nhìn ra từ lần đại vũ hội Gallia mấy tháng trước.
Thế nhưng hiện tại, đều không phải là ảo giác của họ.
Chỉ cần chỉ từ vị trí đối phương ngồi, là có thể cảm nhận ra được, sự để tâm của Vương hậu Sayor đối với vị thanh niên tóc đen này, đã không thể chỉ đơn giản dùng hai chữ thiên vị để hình dung.
Kỳ thật không riêng gì Vương hậu Sayor, ngay cả chính bản thân họ, cũng không cách nào khống chế được sự để tâm đối với thanh niên này.
Trên người thanh niên này giống như có một ma lực thần kỳ nào đó, đang không ngừng hấp dẫn họ.
Hơn nữa không biết vì sao, ngồi cùng bàn dùng cơm với đối phương, trong lòng họ lại vô cùng quỷ dị sinh ra một cảm giác được sủng ái mà kinh sợ.
Tựa như lần cùng nhau dùng cơm này là một sự ban ơn lớn lao.
Loại cảm giác này vô luận nghĩ thế nào đều có chút không thể tưởng tượng.
Thậm chí có thể dùng quá đáng để hình dung.
Nhưng điều càng kỳ quái hơn là, họ thế nhưng cũng không cảm thấy có gì không đúng.
Có một khoảnh khắc như vậy, còn nghĩ đến mọi chuyện vốn nên như thế.
Rốt cuộc tại sao lại như vậy, chính bản thân họ cũng không nói nên lời.
Đặc biệt là hai vị đại thần không quen thuộc với Shelir kia, họ làm sao cũng không rõ sự việc vì sao lại phát triển thành bộ dạng hiện tại này.
Đối với tâm tư của những người này, Shelir không để ý.
Cho dù biết nỗi lòng họ xao động, sự chú ý mà Shelir đặt lên người họ, cũng còn không bằng một phần mười món ngon trước mắt.
Sau tiệc tối, Shelir cùng Quang Minh thần lấy thân phận Rison Wayne xuất hiện cùng nhau, đi về phía căn phòng được Vương hậu Sayor sắp xếp.
Guy đứng ở phía sau, ánh mắt muốn nói lại thôi nhìn bóng dáng Shelir rời đi, cuối cùng vẫn là không hỏi gì cả, lựa chọn trầm mặc, chỉ là đợi đến khi bóng dáng Shelir và Quang Minh thần hoàn toàn biến mất trong bóng đêm sau, mới rũ mắt xuống, không nói một lời đi về một hướng khác.
Trong đầu hắn vẫn còn quanh quẩn câu trả lời mà Shelir đưa ra khi Vương hậu Sayor hỏi đối phương liệu có tiếp tục nhậm chức giáo viên ở học viện hay không, khi tiệc cơm kết thúc.
“Rồi tính…”
Ba chữ đơn giản, là một loại câu trả lời không đưa ra kết quả.
Giống như đang từ chối, lại như đang suy xét.
Cũng là lúc đó, Guy lại một lần sâu sắc ý thức được, có lẽ về sau đứng ở phía sau đối phương nhìn lên, cũng sẽ trở thành một điều xa xỉ.
Và người có ý tưởng tương tự Guy, còn có Anovin.
Bất quá thái độ Anovin so với Guy, muốn trầm ổn hơn rất nhiều, cũng nội liễm hơn rất nhiều.
Hắn chỉ là liếc nhìn hướng Shelir rời đi, liền thu hồi tầm mắt.
Nếu không phải ánh mắt tóc vàng tối nghĩa khó phân biệt, căn bản nhìn không ra điều gì khác.
………
Căn phòng Vương hậu Sayor sắp xếp cách vị trí tiệc tối không xa.
Cùng tầng với căn phòng mà Shelir từng ở, chỉ là không gian phòng rộng mở hơn, là bố cục có thể ở lại hai người.
Vì ăn được món ngon có hương vị rất tốt, tâm trạng Shelir rất tốt, hắn đi vào phòng sau, liền theo thói quen mở máy hát đĩa, sau đó ngồi trên một bên tủ gỗ nghe điệu nhạc truyền ra từ máy hát đĩa.
Âm thanh kèn bassoon phong cầm quen thuộc quanh quẩn trong phòng, cùng với tiếng gió thổi quét từ ngoài cửa sổ tổ hợp lại với nhau, nghe vào màng nhĩ Shelir, có một loại thư giãn và thả lỏng rất thản nhiên.
Bất quá, âm nhạc máy hát đĩa này cũng không kéo dài bao lâu.
Một nửa điệu nhạc vừa qua, đã bị một bàn tay khớp xương rõ ràng tắt đi.
Shelir nhìn về phía chủ nhân bàn tay, hơi nghiêng đầu, một bộ dáng chờ đợi đối phương đưa ra lời giải thích.
Lúc này, Quang Minh thần đã khôi phục lại bộ dáng ban đầu của mình, pháp bào màu trắng phác họa dáng người cao ráo, một mái tóc bạc giống như mây lưu động, nhu thuận buông xõa sau lưng.
Đối diện với ánh mắt Shelir, con ngươi thủy lục của hắn hơi chớp động một chút, sau đó nói: “Ta đàn cho ngươi nghe.”
Đồng thời dứt lời, hắn nâng tay lên, dùng thần lực biến hóa ra một cây kéo cầm màu vàng kim.
Nhìn kéo cầm trong tay Quang Minh thần, đuôi lông mày Shelir hơi nhếch lên.
Cảnh này, lại làm hắn nhớ đến đoạn ký ức khi thế giới mới bắt đầu, hắn đưa thiếu niên thần minh mới sinh đến đỉnh núi, trước mặt đối phương biến hóa ra một cây kéo cầm màu đen.
Lúc đó, vị thần minh trước mắt này còn vẫn là bộ dáng thiếu niên có chút non nớt, tuy thông minh trí tuệ, nhưng nhận thức về mọi thứ trên thế giới lại càng giống một tờ giấy trắng, cần hắn lấy thân phận Hắc Dạ Thần từng chút dẫn đường.
Lúc đó, hắn ngồi trên ngọn núi quanh quẩn mây mù và chim bay, dùng sức mạnh Hắc Dạ Thần sáng tạo ra cây kéo cầm đầu tiên, sau đó lấy thân phận lão sư dạy thiếu niên thần minh này điệu nhạc đầu tiên trên thế gian.
Thu lại suy nghĩ, Shelir nhìn về phía thần tóc bạc cầm kéo cầm.
Đôi mắt hồ ly màu đen xinh đẹp của hắn hơi hếch lên, rất có hứng thú nói: “Vậy ngươi đàn đi, ta nghe.”
Quang Minh thần ừ một tiếng, bàn tay thon dài trắng nõn k*ch th*ch dây cầm.
Trong khoảnh khắc, điệu nhạc tuyệt đẹp độc thuộc về kéo cầm nhảy múa từ đầu ngón tay hắn.
Nghe khúc nhạc dây này, Shelir có chút ngoài ý muốn.
Hắn nguyên tưởng rằng đối phương sẽ đàn tấu khúc điệu mà hắn đã dạy.
Thế nhưng giờ phút này, điệu nhạc này ùa vào màng nhĩ hắn, là loại hình hoàn toàn không giống với cảm giác sinh mệnh lực vạn vật sinh trưởng tràn đầy kia.
Điệu nhạc này là sự triền miên, phỉ sầu bi, là khúc điệu mà những cửa tiệm nhỏ của các cặp tình nhân mở trên phố thích nhất phát đi.
Là khúc nhạc ca tụng tình yêu.
Đôi mắt Shelir hơi híp lại, từ bàn tay Quang Minh thần k*ch th*ch kéo cầm chậm rãi hướng lên trên nhìn lại.
Cảm nhận được ánh mắt Shelir nhìn chằm chằm, thần tóc bạc vốn dĩ hơi rũ mắt, cũng nâng con ngươi lên, nhìn về phía Shelir.
Ánh đèn trong phòng cũng không tính đặc biệt sáng sủa, dưới ánh sáng màu cam ấm, đôi mắt xanh lục của Quang Minh thần cũng trở nên có chút sâu, như bị nhuộm bởi pháo hoa mà trở nên mơ hồ, dưới vẻ bình tĩnh, tựa ẩn chứa sóng biển vô tận.
Gợn sóng lan tỏa, không thể minh bạch.
Vì môi mím chặt, cằm rõ ràng lưu loát của hắn, liền càng hiện trôi chảy, sự lãnh đạm nhàn nhạt bám lấy đường nét, tựa như tác phẩm nghệ thuật chạm ngọc, mu bàn tay hơi lộ ra gân xanh, dưới động tác linh hoạt của đầu ngón tay, ẩn chứa vài phần gợi cảm vừa lạnh trắng vừa ái muội.
Nói là cảnh đẹp ý vui cũng không quá.
Một khúc kết thúc.
Quang Minh thần đặt kéo cầm sang một bên, ngay sau đó đi tới trước mặt Shelir.
Shelir ngồi trên tủ gỗ, mà hắn đứng g*** h** ch*n Shelir đang tùy ý buông thõng.
Tư thế như vậy làm tầm mắt hai người ngang bằng, cũng làm nhau rõ ràng hơn nhìn thấy bóng dáng mình trong mắt đối phương.
Trong đôi mắt hồ ly hơi hếch lên của Shelir hiện ra một tia ý cười, dẫn đầu mở miệng nói: “Sao không tiếp tục đàn nữa?”
Quang Minh thần nhìn đôi mắt Shelir nói: “Còn có một chuyện quan trọng hơn cần làm.”
“Ồ?” Lúc này trong lòng Shelir đã có suy tư, nhưng vẫn cong môi, lựa chọn biết rõ cố hỏi: “Là chuyện gì?”
Lần này, Quang Minh thần không lập tức trả lời, mà là sau khi nhìn sâu Shelir một cái, nhắm hai mắt lại.
Đoán được hắn muốn làm gì, Shelir cũng không lên tiếng, mà là lẳng lặng nhìn vị thần tóc bạc trước mặt, chờ đợi động tác của đối phương.
Rất nhanh, Quang Minh thần nhắc tay lên, đầu ngón tay lướt qua ấn ký màu vàng kim trên mi tâm mình.
Trong khoảnh khắc, cùng với máu màu đỏ tươi từng chút tràn ra, ấn ký giữa trán Quang Minh thần tỏa ra một đạo ánh sáng màu vàng kim nhạt.
Vài giây sau, ánh sáng tan đi, ấn ký màu vàng ròng ban đầu cũng có biến hóa, ở vị trí chính giữa nhất, thêm một vệt hồng hình giọt nước.
Và đợi đến khi Quang Minh thần mở mắt ra, vệt hồng này, lại biến thành màu đen cực kỳ sâu thẳm và thuần túy.
Liền cùng màu tóc và đôi mắt Shelir giống nhau.
Lông mi thần tóc bạc khẽ giật giật, ánh mắt hắn nhìn về phía Shelir, giống như thay đổi điều gì đó, lại giống như cái gì cũng không thay đổi.
Nhưng Shelir biết, giờ phút này Quang Minh thần đứng trước mặt hắn, là Quang Minh thần chân chính, hoàn chỉnh, không tồn tại bất kỳ tình cảm nào bị phong ấn.
Shelir ban đầu lại có chút không ngờ đối phương sẽ lựa chọn vào tối nay, giải trừ phần tình cảm từng bị chính hắn phong ấn kia.
Bất quá sau đó nghĩ lại, từ khi họ lại lần nữa đặt chân đến quốc gia Berthalytton bắt đầu, tất cả điều này đã có dấu vết để lại.
“Ngươi…” Môi Shelir khẽ nhúc nhích, hắn nhìn đôi mắt thần tóc bạc tính nói điều gì, thế nhưng giây tiếp theo, đôi môi hắn đã bị môi đối phương áp tới ngăn chặn.
Tất cả ngôn ngữ cũng đều bị đối phương nuốt vào trong sự chạm vào này.
Ánh mắt Shelir nhu hòa xuống dưới, hắn vươn tay, đầu ngón tay luồn vào giữa mái tóc bạc đối phương, với một tư thái có chút lười nhác, lại mang theo vài phần thân cận ch*m r** v**t v*.
Lông mi Quang Minh thần hơi giật giật, hắn cũng không vươn đầu lưỡi thăm dò vào khe môi Shelir để hôn sâu, mà là cứ như vậy dùng cánh môi chậm rãi, nhẹ nhàng, thân mật v**t v* đôi môi Shelir, cảm nhận được sự mềm mại của cánh môi Shelir cùng hương tức nhàn nhạt lưu chuyển ra từ môi răng.
Giống như đang mượn điều này nhìn lại linh hồn Shelir.
Sau một lúc lâu sau, hắn mới rời khỏi đôi môi Shelir.
Mang theo một loại than thở thỏa mãn, hắn đem trán mình tựa vào trán Shelir, làm ấn ký ở giữa mi tâm kia đang nóng lên dán chặt vào làn da Shelir.
Shelir có thể cảm nhận được ý nóng truyền đến từ giữa trán.
Sự nóng này hoàn toàn tương phản với khí chất lạnh lùng tự mang của Quang Minh thần.
Là sự cháy bỏng, rực rỡ của linh hồn sau khi đối phương trở về thể hoàn chỉnh.
Rison Wayne là hắn, Hicks là hắn, Lancelin là hắn.
Và hắn này, là ánh sáng vĩnh sinh bầu bạn cùng đêm tối.
Hắn có rất nhiều loại thân phận.
Điều duy nhất bất biến, chính là bộ dáng trong lòng Shelir.
Shelir khẽ cười, đôi mắt đen nhánh như ngân hà đêm tối, hiện ra ánh sáng lấp lánh.
Giây tiếp theo, cũng không ngoài ý muốn, hắn từ trong miệng thần tóc bạc nghe được ——
“… Tình yêu của ta…"
Một câu đơn giản, là lời tỏ tình độc thuộc về Quang Minh thần.
Là sự tổng kết cho địa vị sâu sắc của Shelir trong lòng hắn của quá khứ, càng là một sự bắt đầu cho mối quan hệ tương lai của họ…!