Xuyên Thành Ma Kính Ta Toàn Trí Toàn Năng

Chương 25

Ánh mắt của Rison Wayne dần trở nên sâu sắc, đường nét cằm căng thẳng càng lộ rõ vẻ cứng rắn lạnh lùng.

Giai điệu lãng mạn triền miên vẫn vang vọng trong căn phòng, nhưng âm sắc vốn dịu dàng, bi thương kia lại như bị một luồng khí lạnh sắc bén thấm vào, làm tan đi sự du dương ban đầu.

Giống như một bức tranh xuân rực rỡ bất ngờ bị gió lạnh len vào — không quá đột ngột, nhưng hơi thở băng giá ấy khiến người ta không thể bỏ qua.

Shelir khẽ động, mở mắt ra, vừa hay bắt gặp ánh nhìn của Rison Wayne vẫn chưa hề thu lại.

Khi nhận ra ánh mắt lạnh lẽo ấy dừng lại ở chỗ nào, đôi con ngươi vàng kim tuyệt đẹp dưới lớp mặt nạ của Shelir khẽ nhướng lên.

Hắn đưa bàn tay vừa được Nữ vương Sayor hôn qua lên trước mắt, nhìn thoáng qua dấu son môi đỏ còn sót lại trên ngón tay. Sau đó lại ngẩng lên, đối diện với ánh mắt im lặng của Rison Wayne, khẽ bật cười mang theo vài phần thâm ý:

“Ngươi… hình như rất để ý đến nó.”

Đối với dấu vết son môi này, Shelir vốn chẳng bận tâm. Chỉ cần trở về trong gương, chút tàn dư kia sẽ tự động biến mất.

Nhưng điểm này, Rison Wayne lại không hề biết.

Shelir cũng chẳng buồn giải thích.

Nghe câu nói đầy ẩn ý kia, Rison Wayne vẫn im lặng. Nhưng chính sự im lặng ấy chẳng khác nào một sự thừa nhận.

Trầm mặc. Để ý. Không phản bác.

Cách phản ứng như vậy của Rison Wayne, bất giác khiến Shelir nảy sinh hứng thú muốn trêu chọc thêm.

Dù sao hắn cũng là một trong những hóa thân của Thần Quang Minh, trong mắt Shelir, so với kẻ khác vẫn có phần đặc biệt.

Shelir bèn đưa tay về phía Rison Wayne, giọng nói tự nhiên:
“Vậy thì… giúp ta lau đi.”

Rison Wayne đứng bất động.

Shelir cũng chẳng rút tay về.

Ánh mắt hai người giao nhau trong không trung. Một bên bình tĩnh đến mức khó dò, một bên lại nở nụ cười thản nhiên, lười nhác.

Không ai mở miệng, chỉ còn tiếng nhạc từ máy hát vang đều trong phòng.

Một giây, hai giây…

Cả hai đều không rời mắt. Giống như một ván cờ im lặng, chỉ chờ xem ai sẽ nhượng bộ trước.

Cảnh tượng này, lại giống hệt đêm ở khu bắc Gersha. Khi ấy, cuộc giằng co kết thúc bằng câu “ngủ ngon” do chính Rison Wayne thốt ra.

Lần này thì sao?

Một lát sau, rốt cuộc vẫn là Rison Wayne hành động trước.

Hắn đi tới chiếc tủ gỗ sơn xám đậm, lấy ra một chiếc khăn tay màu trầm.

Vì thường xuyên nhận nhiệm vụ nguy hiểm, trên người hắn khó tránh khỏi dính máu. Lâu dần, hắn đã quen mang theo khăn tay bên mình.

Thấy vậy, Shelir cũng chẳng lấy làm ngạc nhiên. Từ lần đầu tiên Rison Wayne chịu nhượng bộ trước mặt hắn, kết cục của những lần sau gần như đã được định trước.

Có lần đầu, sẽ có lần thứ hai. Quá đơn giản.

Để tiện cho đối phương lau, Shelir đưa ngón tay vẫn còn vệt son lên cao.

Ngón tay hắn thon dài, tinh tế như một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ. Chỉ cần khẽ cong nhẹ đã mang theo vẻ đẹp khiến người khác khó rời mắt.

Rison Wayne nhìn ngón tay ấy vài giây, rồi đưa tay trái đỡ lấy cổ tay Shelir, tay phải cầm khăn tay chậm rãi lau.

Hơi thở hắn vẫn lạnh lẽo, sắc bén như lưỡi dao, nhưng nhiệt độ cơ thể lại không hề băng giá.

Qua lớp vải mỏng, Shelir cảm nhận được rõ rệt hơi ấm từ đầu ngón tay của hắn. Không quá ấm áp, nhưng đối với một kẻ vốn dĩ thân thể lạnh lẽo như Shelir, lại đủ để mang đến một chút cảm giác ấm nóng.

Âm nhạc du dương vẫn đều đặn vang lên…

Trong giai điệu chan chứa ái tình ấy, Rison Wayne nghiêm túc lau vết son trên tay Shelir, còn Shelir thì ngắm nhìn từng động tác của hắn.

Nếu chỉ nhìn thoáng qua, trông họ chẳng khác nào một đôi tình nhân thân mật.

Nhưng cũng chỉ là thoáng nhìn.

Bởi trong mắt người đang lau, không hề có tình ý si mê; còn trong lòng kẻ được lau, cũng chẳng hề có xúc động ngọt ngào nào.

Một bên chỉ cảm thấy để đối phương lau hộ sẽ thú vị hơn; một bên chỉ thấy dấu vết kia chướng mắt nên thuận theo bản năng muốn xóa sạch.

Rison Wayne lau vô cùng nghiêm túc.

Động tác hắn không hề dịu dàng, cũng chẳng thô bạo. Hắn cố tình khống chế lực đạo, nhưng vì vết son đã khô lại, muốn lau sạch hoàn toàn mà không dùng nước làm ẩm khăn tay, rõ ràng chẳng dễ.

Thế nhưng, lần này, hắn lại kiên nhẫn một cách khác thường.

Không nói lời nào, chỉ chăm chú từng chút một lau đi.

Cuối cùng, tuy vết son đã biến mất, nhưng trên da ngón tay Shelir lại ửng đỏ.

Đó là dấu vết do khăn tay ma sát để lại — màu đỏ tựa như nhành mai hồng nở giữa tuyết trắng, mỏng manh mà nổi bật.

Ánh mắt Rison Wayne khẽ ngẩn ngơ.

Mãi đến khi nghe thấy tiếng cười nhẹ đầy ẩn ý, hắn mới buông tay Shelir ra, cất khăn vào túi.

Shelir ngắm ngón tay mình đỏ ửng, ngước mắt, giọng chậm rãi:
“Rison Wayne, ngươi… là cố ý sao?”

Rison Wayne ngẩng lên, ánh mắt chạm thẳng vào hắn, chỉ thốt ra hai chữ ngắn gọn:
“Không phải.”

Nhưng trong thâm tâm, hắn phải thừa nhận — màu đỏ ấy, nhìn còn thuận mắt hơn cả vết son ban đầu.

Shelir chỉ khẽ nhướng mày, nghe câu phủ nhận liền bỏ qua, không dây dưa thêm. Vốn dĩ hắn cũng chỉ thuận miệng hỏi.

Hắn thả tay xuống mặt tủ, ngả người lười nhác nghe nhạc.

Rison Wayne thấy vậy cũng không nói gì, xoay người vào phòng tắm rửa sạch sau nhiệm vụ.

Tiếng nước chảy khe khẽ vang lên.

Nhưng trong làn nước mát lạnh ấy, hình ảnh ngón tay đỏ ửng của Shelir lại hiện rõ trong đầu hắn. Từng xúc cảm, từng đường nét… hắn đều ghi nhớ một cách vô thức.

Hắn liền vặn nước lạnh hơn, để dòng nước lạnh buốt xối xuống mặt, dập tắt tia rung động không nên có kia.

Rison Wayne trở ra, bắt gặp Shelir vẫn ngồi tựa tủ, dáng vẻ nhàn tản lười biếng như cũ.

Hắn lau tóc, nhìn đồng hồ: gần nửa đêm.

Shelir mỉm cười trêu:
“Có cần ta tắt đèn giúp ngươi không?”

Nghe thì tri kỷ, nhưng rõ ràng hắn chẳng hề có ý định tắt nhạc.

“Âm nhạc giúp dễ ngủ.” – hắn cười nói.

Cuối cùng, đèn vẫn do Rison Wayne tự tắt.

Ánh trăng nhàn nhạt rọi xuống.

Hắn nằm trên giường, nhắm mắt, bên tai là tiếng nhạc dìu dặt và hơi thở khe khẽ của người kia.

Một cảnh tượng mà trước nay hắn chưa từng nghĩ đến. Không quen, nhưng cũng chẳng hề chán ghét.

Khi bản nhạc cuối cùng kết thúc, Shelir đứng dậy, cúi xuống nhìn khuôn mặt ngủ say của Rison Wayne trong ánh trăng.

Nụ cười khẽ cong, hắn gỡ mặt nạ, cúi sát xuống, định tiến thêm một chút.

Ngay giây môi sắp chạm mũi đối phương — đôi mắt màu hổ phách của Rison Wayne bất ngờ mở ra, trong trẻo, sáng rõ, không hề vương chút mệt mỏi.

Hắn nhìn thẳng Shelir, ánh mắt không đổi sắc, nhưng trong thoáng lay động kia lại chứa đựng cảm xúc khó che giấu.

Shelir khẽ cười:
“Quả nhiên, ngươi vẫn mở mắt…”

Rison Wayne lạnh nhạt:
“Làm vậy… chẳng có ý nghĩa gì.”

Giọng hắn vẫn bình thản, nhưng lại dường như có chút không được tự nhiên.

Shelir cong môi:
“Không phải chuyện gì cũng cần có ý nghĩa. Ta chỉ muốn thử xem ngươi định giả vờ ngủ tiếp hay mở mắt thôi.”

“Vậy nếu ta không mở mắt thì sao?” – Rison Wayne hỏi.

Shelir nhướng mày:
“Ngươi nghĩ ta sẽ làm gì?”

Rison Wayne im lặng.

Shelir cũng không truy vấn, chỉ đặt mặt nạ lên gối cạnh hắn, nhẹ nhàng nói:
“Đêm đã khuya rồi, thân ái Rison Wayne, chúc ngươi mơ đẹp.”

Nói xong, hắn biến mất vào trong gương.

Quả nhiên, cả đêm ấy, Rison Wayne không tài nào ngủ được.

Ngày hôm sau, dù không chợp mắt, ánh mắt hắn vẫn sáng ngời, không chút mệt mỏi. Hắn mang theo chiếc gương cùng mặt nạ của Shelir, tiếp tục như thường lệ.

Còn Shelir, vẫn ở lì trong gương cả ngày, giống như quãng thời gian ở Caldera trước đây.

Nhanh chóng, ngày diễn ra Đại Vũ Hội Garcia đã đến.

Trung tâm hồ nước của Học viện Liga Graces.

Còn hai tiếng nữa vũ hội mới bắt đầu, nhưng các kỵ sĩ mặc giáp vàng đã chỉnh tề tuần tra quanh hồ. Đó là đội hộ vệ hoàng kim đến từ vương đô và một phần từ lâu đài cổ Albuchloe.

Ngoài ra, duy trì trật tự vũ hội còn có “Tinh chi thần sử” — những lão giả mặc bạch y, tóc bạc, tay cầm quyền trượng, là các thần giáo giả do Đại Giáo Đình cử xuống.

Khác với thần quan bình thường, họ chỉ nghe lệnh của Tinh Nguyệt Đại Chủ giáo, không chịu quản thúc bởi hoàng quyền.

Lúc này, người thừa kế của Đại Chủ giáo đang bận rộn thử lễ phục ở tháp Tar đối diện hồ.

Trong gian phòng tầng bốn, Guy đã thay đến bộ lễ phục thứ tư, nhưng nhìn gương vẫn không thấy vừa ý.

Wil ở bên cạnh bất đắc dĩ:
“Guy, ngươi coi trọng vũ hội này quá mức rồi. Giống như đi đính hôn vậy.”

Guy im lặng.

Wil nhấn mạnh:
“Ngươi quá để tâm đến hắn.”

Hắn không nói rõ tên, nhưng cả hai đều hiểu “hắn” là ai.

Guy bực bội gãi đầu. Biết là không nên, nhưng không tài nào kiểm soát nổi. Chỉ mới mấy ngày, từ chỗ bài xích, hắn đã biến thành mong chờ tha thiết được gặp lại người kia trong vũ hội.

Thậm chí, hắn còn hy vọng giữa biển người, đối phương sẽ lập tức chú ý đến mình.

Nghĩ vậy, Guy thở dài, tự mắng mình ngốc. Nhưng ngay sau đó, lại chăm chú chỉnh lại nơ áo sơ mi.

Wil thấy thế chỉ lắc đầu, nhưng bản thân cũng bất giác nghĩ tới “người kia”, tự hỏi đêm nay hắn sẽ đến lúc nào, trong bộ lễ phục thế nào.

Còn Shelir — người đang khiến cả hai thiếu niên ấy nhớ thương — lúc này đã được Rison Wayne mang tới lâu đài Albuchloe, diện kiến Nữ vương Sayor.

Nữ vương mặc váy dài xanh lam ánh kim, thêu chỉ vàng tinh xảo, tóc vàng xoăn rối tung dưới vương miện lấp lánh, càng thêm cao quý rực rỡ.

Bà nhận lấy gương ma kính từ tay Rison Wayne, mỉm cười nhìn vào bóng dáng thanh niên trong gương:

“Đêm nay, hãy cùng ta bước vào vũ hội.”

Ý này bà đã sớm có, chỉ là giờ chính thức xác nhận.

Từ khi tuyên bố ý chỉ, bà biết chắc chắn vị chiêm tinh thuật sĩ này sẽ trở thành tâm điểm. Không những thế, chỉ riêng dung mạo nổi bật ấy đã khiến hắn không thể chìm lẫn trong đám đông.

Bà hiểu rõ, thậm chí ngay trong học viện, hắn đã được chú ý cực cao. Ngay cả Guy — người thừa kế Đại Chủ giáo — cũng từng nửa đêm trèo tường đến gặp hắn.

Nhưng Sayor không vội hỏi. Thay vì để sự tò mò phá hỏng mối quan hệ, bà muốn chờ đến một lúc thích hợp, khi giữa họ đã đủ vững chắc.

Lúc này, bà chỉ nhẹ nhàng v**t v* viền gương, tựa như chạm vào mái tóc đen của thanh niên kia:
“Ta muốn ngươi cùng ta xuất hiện trước mắt tất cả mọi người.”

Nếu hắn đã được nhiều thế lực chú ý, chi bằng bà chủ động công khai, để thiên hạ đều biết địa vị quan trọng của hắn trong lòng Nữ vương Berthalytton.

Cũng là một cách, buộc tên họ vào nhau trước công chúng.

Ánh mắt bà càng dịu dàng:
“Vậy, thân ái ma kính, ngươi có chấp nhận lời mời của ta không?”

Một lát sau, chữ viết đen hiện lên trong gương.

Rison Wayne và Nữ vương Sayor cùng nhìn thấy.

Đó là câu trả lời của Shelir:

“Cùng ngươi đồng hành.”

Bình Luận (0)
Comment