“Choang” một tiếng — hộp đựng ma kính rơi xuống đất, phát ra âm thanh nặng nhưng giòn lanh lảnh.
Trong khoảnh khắc ấy, cảnh tượng như bị bấm nút tạm dừng: tất cả mọi người đều khựng động tác lại, đồng loạt nhìn về phía cái hộp đang nằm trên nền tuyết.
Chiếc hộp sơn màu nâu được khắc hoa văn bách hợp – biểu tượng của vương quốc Berthalytton – thủ công tinh mỹ nhưng nếu đặt trong một đống kỳ trân dị bảo thì lại hết sức tầm thường, chẳng mấy nổi bật.
Thế nhưng, chính bên trong chiếc hộp bình thường ấy lại cất giữ một món đồ có thể hủy diệt cả một vương quốc, nếu rơi vào tay kẻ biết cách lợi dụng ma kính.
Hồng y giáo chủ ánh mắt lóe lên, điều khiển một con rắn vương xà bò tới cuộn lấy chiếc hộp. Đúng lúc con rắn ngẩng đầu định ném hộp về phía chủ nhân thì Rison Wayne đã ném kiếm, một kích chuẩn xác chặt đứt bảy tấc con rắn độc.
Chiếc hộp bật ra khỏi thân rắn, cả Rison và hồng y giáo chủ cùng nhào tới, đồng thời chụp lấy hộp.
— Rắc!
Bốn mắt đối nhau, hai người cùng âm thầm vận sức giằng co.
Nếu không phải tình thế không cho phép, Shelir thật muốn bật ra khỏi gương mà nói với hai người: “Các ngươi tranh thì tranh đi, chí ít lau cái vết máu trên hộp hộ ta được không?”
May mà tình huống chỉ kéo dài chốc lát. Hồng y giáo chủ vừa cắn răng niệm chú hắc pháp, Rison đã rút trường kiếm về tay, nhanh hơn nửa chiêu, trực tiếp chém tới cổ tay hắn.
Hồng y giáo chủ dồn dập lùi lại, nhưng vẫn bị rạch một đường sâu trên mu bàn tay — vết thương nứt tới tận xương, máu tươi ộc ra.
Sắc mặt y xanh mét, biết mình dại dột vì nôn nóng mà lao vào cận chiến với kiếm sĩ, liền lập tức lui lại chỉ huy các kiếm sĩ cường hóa và rắn độc tiếp tục vây công.
Nhưng vì hắn đang mất máu, lũ kiếm sĩ dần phản ứng chậm lại, đám rắn vương xà cũng bắt đầu lộ dấu hiệu mất khống chế…
Mà lúc này, hoàng hôn đã sắp bị đêm tối nuốt trọn thân thể hắn “không thích hợp xuất hiện ban đêm”.
Do dự hai giây nhìn hộp ma kính, hồng y giáo chủ cuối cùng cắn răng, niệm chú — thân thể lập tức hóa thành hàng trăm con quạ đen, bay tán loạn rồi biến mất vào bóng đêm.
Rison nhìn theo hướng hắn biến mất, sau đó thu ánh mắt, đưa tay lau sạch máu dính trên hộp.
Shelir trong kính thầm gật đầu:
“Cũng biết lau đi… đúng là sạch sẽ, biết điều.”
Nếu có công cụ đo hảo cảm, chắc giờ này Rison vừa được cộng 0.0001 điểm.
Đáng tiếc hắn hoàn toàn không biết gì. Cất kỹ hộp, gọi ngựa quay lại đường cũ, tiếp tục lên đường.
……
Một tiếng sau, Rison dẫn ngựa ra khỏi rừng, trước mặt là hai con đường. Hắn rẽ trái, tiến vào một thị trấn nhỏ tên Werner — vùng đất rượu nho nổi tiếng.
Trời đã tối hẳn.
Đường phố không mấy người qua lại, ánh đèn yếu ớt, bụi tuyết lất phất.
Rison dắt ngựa đi thẳng, khí tức lạnh băng và mùi máu quanh người khiến phần lớn người đi đường chỉ dám liếc một cái rồi vội vã cúi đầu né tránh.
Đương nhiên, vẫn có mấy kẻ to gan vừa đi vừa nhỏ giọng bình luận:
“Trên quần áo hắn… kia là máu thật sao?”
“Không chừng là bẩn nước thôi…”
“Không phải đâu! Ta đứng gần còn ngửi được mùi tanh.”
“Đẹp trai ghê, chân dài thật đấy.”
“Đẹp thì có ích gì, dám lại gần không?”
“Ôi trời, ghen kìa ~ nhìn yêu ghê~”
Shelir trong kính nghe lén đến mức hí hửng – hơn hai năm bị nhốt trong kính, nghe ké người khác buôn chuyện đã là thú vui lớn nhất đời hắn.
Rison không để tâm những xì xào kia, đi thẳng tới một quảng trường nhỏ có dựng tượng thần.
Đó là pho tượng thần Quang Minh – cao tám mét, tạc từ cẩm thạch trắng, nửa thân trên trần, tay phải cầm lăng trụ sáu cánh, trán chạm trăng lưỡi liềm mạ vàng, tay trái đeo vòng thần thánh.
“Đông —— đông —— đông ——”
Ba hồi chuông từ giáo đường phía sau tượng vang lên, tiếp đó là tiếng hát tụng cầu nguyện bay ra trong đêm:
“Hỡi vĩ đại Quang Minh thần…
Ngài mang ánh sáng xua tan bóng tối…
Mưa sương – hoa tươi – ánh dương…
Là hy vọng, là ấm áp, là lương thiện…
Nguyện có một ngày, được ngài dừng mắt soi đến…”
Tiếng hát ngày càng cuồng nhiệt, xen lẫn một loại điên dại tín ngưỡng khiến Shelir cũng rùng mình.
— Một ngày nào đó, người được đứng ở trên cao nhìn xuống thế gian… sẽ là ta.
Hệ thống lanh lảnh: “Ráng lên, Shelir! Ngươi cũng sẽ thành thần mà!”
Shelir khẽ bật cười: “Ta biết.”
Ở bên ngoài, Rison chỉ lặng im nhìn tượng thần — không cầu nguyện, không quỳ gối, giống như chỉ đơn thuần dừng chân mà nhìn.
Không bao lâu, hắn tiếp tục lên đường, chọn một quán trọ nhỏ nghỉ chân.
Quán trọ chỉ có sáu phòng, chuyển từ nhà dân cải tạo lại.
Yêu cầu của Rison rất đơn giản: có giường, và hôm nay cần thêm một điều — phòng có thể tắm rửa sạch vết máu.
Nhiệm vụ của hắn là mang ma kính "hoàn hảo không tổn hại" về kinh thành. Cho nên, hộp ma kính – hắn vẫn mang vào phòng tắm theo —— tuyệt đối không để rời khỏi tầm mắt.